Đòn Trí Mạng

Chương 39: Vẫn còn sức



Lục Viện được Chu Phù Thế bế ra khỏi xe, trên người chỉ quấn một chiếc chăn, cẳng chân trắng nõn của cô trở thành điểm sáng trong con ngõ tối tăm. Cô vẫn lo có người nhìn thấy nên vùi đầu vào trong ngực anh.

Chu Phù Thế ôm Lục Viện đứng trước cửa nhà, cô đưa tay ấn mật mã khóa cửa, rồi nhanh chóng lùi về trong lòng anh, nhỏ giọng thúc giục: "Mau vào đi."

Chu Phù Thế nghe theo lệnh của Lục Viện, bế cô lên phòng ngủ trên tầng hai: "Tắm nhé?"

Lục Viện vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh, dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt chăn: "Ừm, em đi tắm một cái."

Anh nắm lấy cổ tay cô, cố ý trêu chọc: "Em còn sức không?"

Cô hất tay anh ra, tự tin nhướng mày: "Vẫn còn chút sức để tắm rửa."

Ngôi nhà tuy được dọn dẹp thường xuyên và tương đối sạch sẽ ngăn nắp nhưng vẫn thoang thoảng mùi mốc do lâu ngày không có người ở.

Lúc này mưa đã tạnh, Chu Phù Thế mở cửa sổ tầng hai để thông gió, gió đêm sau cơn mưa lành lạnh.

Lúc Lục Viện tắm xong, Chu Phù Thế cũng từ phòng tắm khác đi ra, đang đứng ở ban công, quấn khăn tắm quanh thân dưới.

Bờ vai dày rộng, cơ bắp săn chắc của anh khiến trái tim cô rung động, nhưng bóng lưng lúc này lại có chút cô đơn, không biết anh đang nghĩ gì?

Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Phù Thế quay lại thì thấy Lục Viện chỉ quấn một chiếc khăn tắm từ ngực đến đùi, che đi tất cả những gì cần che, nhưng trên làn da trắng nõn vẫn còn lấm tấm những vết đỏ do anh lưu lại.

Anh bước nhanh vào trong, đóng cửa ban công lại, đến gần mới phát hiện mái tóc dài của cô vẫn còn ướt một nửa, "Không sấy khô tóc trước khi ngủ sẽ bị đau đầu đấy."

Cô lắc lắc đầu, mái tóc dài buông xõa sau tai, "Không sao, lát nữa sấy sau."

Anh ôm cô quay lại phòng tắm, lấy máy sấy khô tóc cho cô.

Máy sấy tóc kêu vo vo, anh chợt nhớ lại đêm đó ở Cẩm Huy, sau khi anh sấy tóc cho cô, cô đã đẩy anh ra khỏi phòng ngủ.

Tắt máy sấy đi, anh khẽ cau mày, "Ngày mai em không cần dậy sớm à?"

Cô lập tức nhớ tới đêm đó, lắc đầu cười ngọt ngào: "Không cần."

Chu Phù Thế ôm Lục Viện trở lại phòng ngủ, hai người nằm đối diện nhau trên giường, nhìn nhau.

Chu Phù Thế cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng gọi: "A Viện."

Cảm giác được có lẽ anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, Lục Viện nhắm mắt lại, nằm dịch vào trong ngực anh: "Em mệt rồi."

Chu Phù Thế thật sự không nói thêm gì nữa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, "Được rồi, ngủ đi."

Buổi tối đi bộ một đoạn, rồi lại bị Chu Phù Thế hành hạ hồi lâu trên xe, quả thực Lục Viện rất mệt, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng thở đều đều của Lục Viện, anh dùng ngón tay gạt đi sợi tóc vương trên má cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai đầu lông mày nhíu lại và gương mặt trắng nõn hồng hào của cô, có thể nhìn ra được cô hơi mệt.

Anh tự hỏi tối nay cô đã đi đâu? Không biết cô đã gặp chuyện gì? Nhưng chắc chắn chuyện đó không vui vẻ.

Hình như cô không muốn nhắc tới nên anh cũng không hỏi, anh tin rằng khi đến thời điểm thích hợp cô sẽ nói cho anh biết.

Chu Phù Thế tỉnh dậy trước bảy giờ theo đồng hồ sinh học, nhẹ nhàng xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, đến khi bước ra, người phụ nữ trên giường đã biến mất, còn cửa phòng thì đang mở.

Lúc anh định ra ngoài tìm người thì cô quay lại: "Anh đang làm gì vậy?"

Anh vừa xuống giường là cô đã tỉnh, vội vàng lẻn ra ngoài lấy chút đồ: "Ở đây không có quần áo để thay, em bảo Lý Du đưa mấy bộ quần áo đến."

Anh gật đầu đầy ẩn ý, đêm qua cô chỉ quấn khăn tắm, bây giờ hai người cũng vẫn chỉ quấn khăn tắm đi qua đi lại.

Có mấy cái túi, cô mở ra, đặt một chiếc trước mặt anh: "Đây là của anh."

Nói xong, cô cầm quần áo của mình vào phòng tắm, thay một chiếc áo dệt kim ngắn, quần jean bó và đôi giày trắng bình thường.

Đây là lần đầu tiên Chu Phù Thế trông thấy Lục Viện ăn mặc giản dị như cô gái nhà bên, anh luôn cảm thấy đây là dáng vẻ cô nên có ở độ tuổi này.

Cô tuỳ ý buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa cao, để lộ vầng trán xinh đẹp, thuận miệng hỏi: "Anh đói không?"

Anh ngẩn ra, ngay sau đó mới phản ứng lại, "Anh ra ngoài mua đồ ăn sáng."

Cô thấy anh vẫn chưa thay quần áo, còn mình đã ăn mặc chỉnh tề, "Thôi, để em đi mua."

Nhìn thấy cô chạy nhanh ra ngoài, dáng vẻ nhảy nhót đáng yêu, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên.

Lục Viện vừa mở cánh cửa gỗ kiểu cũ ở tầng một ra thì gặp một ông lão vừa tập xong Thái Cực Quyền về, cô mỉm cười chào: "Lão Chu."

Lão Chu là bạn cũ của ông nội Lục Viện, đáng nhẽ cô nên gọi một tiếng ông nội Chu mới phải. Tuy nhiên, khi còn nhỏ, cô rất nghịch ngợm, luôn gọi "lão Chu" giống như ông nội, một thời gian dài thành quen. Ông Chu rất hài lòng với cách gọi "Lão Chu" này, đặc biệt là sau khi ông nội Lục Viện qua đời, tuy hai người có rất ít cơ hội gặp mặt nhưng vẫn thân thiết như bạn bè.

Đã lâu Lục Viện không đến đây, lão Chu còn nghe nói cô muốn ra ngoài mua bữa sáng, liền trực tiếp kéo cô vào nhà, "Sao phải mua bữa sáng? Sang nhà ông ăn là được."

Lục Viễn có chút xấu hổ: "Ở nhà còn có người, để cháu tự đi mua."

Lão Chu giật mình, hỏi dò, "Bạn trai à?"

Lục Viện cười nhẹ lắc đầu, "Không phải, chỉ là bạn thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.