Chu Phù Thế ném Lục Viện lên giường, hai tay giữ lấy mắt cá chân, kéo cô về phía mình. hoa huy*t phấn nộn vẫn đang hé mở, mật dịch trong suốt không ngừng chảy ra, theo mông cô nhỏ xuống ga giường trắng tinh, rồi lan ra thành một mảng màu xám.
Bao cao su hơi nhỏ, thít chặt lấy nơi đó, nhưng anh cũng chẳng quan tâm, dùng hai tay mở rộng chân cô, hạ eo xuống, đẩy côn th*t vào trong âm hộ của cô từng chút một. Mới tiến vào được một tấc, Lục Viện đã vô thức cong eo, cảm thấy cửa huyệt như sắp rách ra. Cô chỉ có thể ưỡn cao cổ, há miệng thở hổn hển điều chỉnh nhịp thở.
"Thả lỏng đi." Anh cũng không chịu nổi, lớp thịt mềm bên trong cô hút chặt lấy thân gậy, cử động rất khó khăn, "Chặt quá, tôi không vào được."
Không thể không nói, làm chuyện này cũng cần thiên phú, chỉ riêng côn th*t thô dài là đã có ưu thế hơn hầu hết đàn ông bình thường. Anh còn chưa đi vào hết mà cô đã trướng đến không chịu nổi. Cảm giác đau đớn khi bị kéo căng lại dấy lên khiến cô muốn đẩy anh ra, "Đừng... anh to quá..."
"Tất nhiên là to hơn món đồ chơi kia của cô nhiều." Anh nắm lấy tay cô, đưa lên đỉnh đầu, rồi cúi người áp môi mình vào môi cô.
Lời nói của anh có phần tàn nhẫn, nhưng nụ hôn lại rất dịu dàng. Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng miêu tả môi cô, lướt theo cần cổ, cuối cùng dừng lại sau tai, liếm láp chóp tai cô.
Hơi thở ấm áp lướt qua sau tai, ý thức của cô trở nên phiêu diêu, đối lập hoàn toàn với cảm giác căng trướng ở phần hạ thân. Anh càng trêu chọc, cảm giác căng trướng trong cô cũng dần được thay thế bằng sự tê dại.
Nhận thấy cơ thể cô ngày càng mềm mại, Chu Phù Thế hơi dùng sức xuyên mạnh qua chướng ngại vật để tiến vào u cốc. Thịt mềm từ bốn phương tám hướng lập tức quấn chặt lấy, thành thịt giống như một cái miệng nhỏ, liên tục hút lấy côn th*t, khiến anh sảng khoái không thôi.
Anh chậm chạp không cử động, sau khi quen dần, cô chủ động vặn eo. Sau đó anh bắt đầu đưa đẩy nhẹ, nhưng mật huyệt của cô vẫn ngậm chặt lấy anh không chịu buông ra.
Anh nghiến răng rút ra, đẩy phần thịt mềm bên trong ra rồi dùng sức đâm vào, tạo ra âm thanh va chạm giòn giã. Cô ngẩng cao đầu hét lên: "A..."
Chu Phù Thế duỗi thẳng eo không ngừng đưa đẩy, thậm chí còn cúi người hôn cô. Lưỡi anh luồn vào miệng cô ra sức khuấy đảo, nuốt hết tất cả những tiếng rên rỉ mơ hồ quyến rũ.
Toàn thân Lục Viện tê dại, côn th*t của anh xuyên qua các lớp nếp gấp âm đ*o để tiến vào bên trong, vào sâu ra cạn, cọ vào điểm mẫn cảm rồi nghiền ép, khiến mật dịch không ngừng trào ra. Nhưng côn th*t thô dài đã lấp đầy lối đi, mật dịch cũng bị tắc lại bên trong. Khi anh đưa đẩy, mật dịch biến thành nước bắn tung tóe trong âm đ*o của cô.
Từng cú va chạm mạnh mẽ có lực của anh hất văng cơn ác mộng ra khỏi đầu cô, xoa dịu trái tim bồn chồn và chinh phục ham muốn cháy bỏng trong cô.
Đôi tay cô bám vào cổ Chu Phù Thế, ngón tay vuốt ve lưng anh, thầm đếm những vết sẹo nông sâu trên lưng anh.
Khi anh tùy tiện lao về phía trước, móng tay cô cắm vào bờ vai rộng của anh, để lại vài vết đỏ trên làn da màu lúa mì, "Hmm... sâu quá... chậm lại... a..."
Mồ hôi trên trán rơi xuống ngực cô, nhìn đôi mắt mờ mịt, bờ môi đỏ mọng hơi hé ra của cô, anh vươn lưỡi liếm đôi môi khô khốc của cô, rồi cúi xuống cắn đầu lưỡi cô, "Tôi có vào sâu hơn món đồ chơi kia của cô không?"
Người đàn ông này so sánh kỳ lạ vậy?
Cổ họng cô khô khốc, giọng nói trở nên khàn khàn như bị cảm lạnh: "Ừ, anh to hơn, dài hơn, cũng cắm vào sâu hơn món đồ nhựa đó."
Anh bật cười khẽ, giảm tốc độ đưa đẩy một chút.
Cô phục hồi tinh thần, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy anh cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng đêug. Hóa ra anh cũng cần được dỗ dành như một đứa trẻ, cô ngẩng đầu cắn mạnh vào cổ anh: "Vừa lòng chưa?"
Bị cô cắn, anh ưỡn thẳng lưng, phủ bàn tay to lên ngực cô xoa nắn, ngón tay không ngừng kéo nhũ hoa của cô, phía dưới không cử động nữa.
Đầu cô tựa vào hõm cổ anh, cằm cọ vào má anh, đôi chân dài trắng nõn quấn lấy vòng eo rắn chắc của anh, bụng dưới hơi nâng lên, không ngừng co rút, phần thịt mềm bên trong cũng cắn chặt lấy anh, "Đội trưởng Chu....."
Không kịp phòng bị, anh bật ra tiếng rên rỉ, rồi cúi đầu cắn xương quai xanh của cô, lưu lại dấu răng nhàn nhạt: "Lục Viện, gọi tên tôi."
Cô hơi giật mình, môi lưỡi ngậm lấy dái tai anh, gọi bằng một hơi thở gợi cảm, "Chu Phù Thế... ừm...Chu Phù Thế..."
Anh dùng cả hai tay ôm chân cô, đẩy ra ngoài. Cô rất dẻo dai, hai chân gần như mở rộng tối đa. Anh nhìn cửa huyệt dính mật dịch trong suốt, từ từ rút côn th*t của mình ra, âm môi phấn nộn cũng được mở rộng, nước mật trào ra ngoài.
Sau đó anh lao vào trong cơ thể cô, đâm mạnh vào chỗ sâu nhất, túi tinh đập vào miệng huyệt phát ra tiếng những tiếng bạch bạch bạch, nước mật bắn tung tóe khắp người anh.
Cô không chịu nổi sự điên cuồng như vậy, hai tay ôm chặt cánh tay anh, "A... nhẹ chút... a..."
Anh cúi đầu ghé sát vào tai cô, dùng lưỡi liếm nhẹ chóp tai cô, "Thoải mái không?"
Giọng cô trầm khàn, dường như thở dài nhẹ nhõm, "Ừ... thoải mái..."
Anh khẽ nhếch khóe miệng, từ từ rút ra rồi lại đẩy vào mạnh hơn, mỗi lần đều sâu hơn. Đầu óc cô lập tức trống rỗng, tầm nhìn mờ đi, nước mắt sinh lý trào ra. Cô ngẩng cao đầu lên để lộ chiếc cổ và bờ vai xinh đẹp, gần như hét lên: "A..."
Biết cô đã lên đỉnh, anh nhẹ nhàng cắn vào phần thịt mềm mại trên cổ cô, "Lần đầu tiên tôi cũng có thể làm cô thoải mái."