Bách càng thêm vững tin.
Bắt bọn thổ dân dẫn đường, đoàn người từ từ tiến vào các sơn trại.
Đường đi lúc này toàn đường độc đạo, khó khăn vô cùng.
Trần Cung thấy khó đi như vậy, cũng theo sát bên Bách, thỉnh thoảng giúp hắn.
Dù sao trong mắt người này, Bách chỉ như tiểu đệ đệ của hắn ở nhà.
Đường đi gian nan, lấy câu chuyện làm quà nên Bách hỏi biết thân thế người này.
Đây là một nam nhân đích thực, ở phủ Thiên Trường nên được sung vào quân Thánh Dực, võ công trác tuyệt.
Khi quân Nguyên xâm phạm Trần Cung là hộ vệ thân tín của Quan gia, long đong khắp nơi phò tá.
Lần này đi có việc hệ trọng, quan gia mới phái hắn mang theo quân Thánh dực nghe lệnh Trần Thủ Độ.
Đoàn người chậm rãi đi nửa ngày mới tiến được khoảng hai mươi dặm thì đã phải nghỉ lại.
Trần Cung hạ lệnh hạ trại, đây là một mảnh rừng hoang vắng, địa thế thoai thoải, vẫn nằm trên đường đi nhưng cây cối um tùm.
Bách vẫn theo dõi la bàn cầm tay, thấy lộ tuyến không sai nên cũng yên tâm.
Lúc này, hắn rút cái xẻng ra, thành thạo chém vài sợi dây leo vắt ngang mấy cây cổ thụ.
Lại thò miệng uống nước từ trong thân cây chảy ra.
Mấy người xung quanh thấy hình dáng cải xẻng kỳ lạ, nhưng không dám hỏi mượn.
Bọn thổ dân thì khen:
- Đại quan hình như cũng là người hay đi rừng.
Nước từ thân cây này ngọt mát, uống vào tăng sức nhưng không nhiều người biết đến, bọn tiểu nhân nhờ có kinh nghiệm lâu năm mới phân biệt được.
- Ta từ bé theo sự phụ ở trên núi, về thực vật có nắm được đôi chút, nghe nói còn có thứ dây leo chặt hai đầu là nước tuôn ra như suối, ngọt mát lắm mà chưa thấy.
- Đúng là có thứ đó, người mất sức chỉ cần một đoạn là đủ, người đi rừng sợ nhất là ngã nước mà chết, nếu gặp thứ dây này thì không sợ nữa.
Mấy người vừa làm vừa trò chuyện, khoảng cách giữa bọn quân lính Thành dực và công nhân cũng gần lại.
Chỉ là vẫn phân công rõ ràng, quân lính canh gác xung quanh, công nhân lo lều bạt, cơm nước.
Chỉ một loáng đã có cơm nước dâng lên.
Bách thấy còn có một nồi canh nấm, bèn hỏi:
- Nồi này ai nấu vậy?
- Do tiểu nhân nấu nhưng nấm do mấy thổ dân hái.
- Vào rừng không nên dùng thứ này, các ngươi có biết nấm rất dễ ngộ độc.
- Minh Tự quá lo rồi, bọn tiểu nhân sao không phân biệt được các loại nấm, vừa rồi thấy một ụ mối ven đường, chúng tiểu nhân vớ được thứ nấm mối này, ngài cứ yên tâm mà ăn, tiểu nhân đảm bảo không có việc gì.
- Nếu là nấm mối thì là trời cho ta bữa ngon rồi.
Xin mời Trần huynh dùng.
Hắn với tay múc một bát cho Trần Cung, hắn cười nhận bát từ tay Bách:
- Cảm ơn Minh Tự.
Bách tự múc cho mình một bát, đưa lên nếm thử, đúng là vị ngọt thẩm thấu không phải mấy thứ nấm công nghiệp thời sau có được.
Vả chăng nấm mối đến thời đại của hắn cũng không trồng nhân tạo được, có giá trị rất cao, quà là món quà độc đáo từ thiên nhiên.
Cơm nước xong nghỉ ngơi nửa canh giờ lại lên đường, đi thêm một canh giờ thì bọn thổ dân nói đã gần đến, cách chỉ độ chục dặm nữa thôi.
Bách nhìn mờ mờ đằng xa có một Miêu trại, bên cạnh có một núi nhỏ.
Hắn lại lấy la bàn xem phương hướng thì đúng là vị trí này.
Hắn cắt cử hai thổ dân đi trước báo cho Trại trưởng của Miêu Trại, rồi cùng đoàn người di chuyển tiếp.
Hai canh giờ sau thì đến nơi.
Lúc này trại trưởng Miêu Trại đang sợ hãi đứng trước, đằng sau hắn lô nhô khoảng mấy chục người.
Rõ ràng đây là vốn liếng của cả Miêu trại rồi.
Đoàn người mấy trăm người đến, gây kinh động rất lớn, trại trưởng líu lo nói nhưng Bách không hiểu, một thổ dân dịch giúp:
- Hắn nói rất vui mừng mời đại nhân đến thăm trại.
- Người bảo hắn không cần lo lắng, triều đình đến đây có công vụ, sẽ không phiền nhiễu đến dân trại, ngươi lại hỏi hắn, ngọn núi kia là núi gì, xung quanh núi có kỳ sự gì không?
Tên thổ dân chuyển lời cho trại chủ, lại líu lo một lúc thì quay lại nói:
- Hắn tạ ơn Minh Tự, lại nói ngọn núi này bọn hắn cũng không biết tên, chỉ là hay có sét đánh trúng, đôi khi làm bị hại đến người và gia súc.
- Vậy được rồi! Ngươi nói với hắn, chỉ cho một vị trí bằng phẳng để chúng ta dựng trại, người Miêu trại ai làm gì cứ làm, chúng ta không quấy nhiễu.
- Hắn mời Minh Tự đến ở nhà hắn ở?
- Nói với hắn ta sẽ đến làm khách, nhưng không phải hôm nay.
Bách lại quan sát địa thế xung quanh, không hiểm trở như hắn nghĩ, xung quanh bằng phẳng, người Miêu trại trồng rất nhiều lúa nương.
Ngọn núi vì thế cũng nổi bật lên giữa khu vực.
Hắn nhìn qua nhà cửa trong Miêu trại, chỉ có độ hai ba chục hộ, toàn là nhà trình tường bằng đất, lợp lá tranh, dù to hay nhỏ đều phải có 3 gian 2 cửa (gồm một cửa chính, một cửa phụ và thường có 2 cửa sổ).
Hắn theo hướng dẫn của Trại trưởng, đến một bãi đất rộng hạ trại.
Cùng quan quân và bọn công nhân bận rộn chuyện bố trí sinh hoạt.
Đến tối mịt thì cũng có cơm ăn, hắn cùng Trần Cung ở một lều, hai người hai bên nằm thiếp đi đến sáng.
Hôm sau, hắn cắt cử lấy hai mươi người đi theo, còn lại tiếp tục dựng nhà cửa để ở, dù sao cũng không phải ngày một ngày hai, làm kiên cố một chút cũng tốt.
May bọn này toàn công nhân lành nghề của công bộ, việc cất nhà đối với chúng như trở bàn tay.
Gỗ lạt vùng này lại quá sẵn, người Miêu trại chỉ biết tròn mắt nhìn từng ngôi nhà bắt đầu lên hình.
Hắn cùng Trần Cung và hai mươi công nhân tiến sâu vào núi.
Quặng sắt không phải dễ khai thác thế, cần đào vào trong núi, hắn cần tìm một vị trí thuận lợi để mở cửa hầm mỏ.
Mạch quặng nơi đây dài tới 20km, đều là mỏ lộ thiên với trữ lượng 50 triệu tấn, chả nhẽ mình đen đủi đào không trúng hay sao.
Khi thực dân Pháp đô hộ có một tên chủ mỏ khai thác hàng vạn tấn bán sang cho Nhật.
CMN lúc đấy làm sập hầm mỏ chết mấy chục đồng bào ta, hắn cùng đoàn người khảo sát quanh núi mấy ngày rồi quyết định chọn một vị trí có con suối nhỏ chảy ra.
Không có kiến thức thì đành may rủi thôi.
Hắn tập trung công nhân, chặt gỗ lớn chống cửa hầm, lấy cuốc thuổng bắt đầu đào.
Chắc cũng do may mắn, đào sâu vào lòng núi 4,5 m thì đã thấy vỉa quặng nâu đỏ chạy thành dải, công nhân mừng rỡ bê ra.
Bách xem xét mấy cục quặng đào ra cười lớn: “ông trời đối với ta không tệ, trí nhớ kiếp trươc còn dùng được”
Lò luyện đơn giản đã được công nhân làm xong, hắn luyện thử mẻ sắt đầu tiên.
Từ 100 kg quặng luyện được 6 chục cân sắt, nói đúng hơn là gang.
“CMN ông đây làm được rồi”.
Trần Cung tức tốc sai người báo cho Trần Thủ Độ, lại gửi một đoạn điệp báo theo đường thuỷ về Kinh thành.
Có được kết quả ban đầu, Bách an tâm ngủ ngon, tối đó hắn nhận lời vào Miêu Trại chơi, dẫn Trần Cung cùng với vài công nhân đến nhà trưởng trại.
Trưởng trại đã bày tiệc rượu sẵn sàng, toàn những món đặc sắc núi rừng.
Ở với nhau nhiều ngày, người Miêu cũng đã quen, không thấy quan quân làm phiền, ngẫu nhiên còn mời họ ăn uống.
Bọn thanh niên mới lớn trong trại dạn dĩ đến chỗ quan quân chơi đùa, có đứa còn thích ngủ luôn ở đấy.
Trần Thủ Đô mấy hôm nay kiểm duyệt nhân đinh, sổ hộ khẩu Như Nguyệt Giang Lộ.
Bọn quan lại nơm nớp lo sợ, lão cứ như có tai mắt khắp nơi, dò đến đâu là ra vấn đề đến đấy, những chuyện khai bớt nhân khẩu đề giảm thuế, lão liếc mắt là nhận ra.
Khiến bọn chúng như ngồi trên chảo gang nóng.
Mà lão lại mềm cứng không ăn, ai có đủ tài lực mà đút lót được Thái sư đây? Thôi! Cứ cung khai nhận lỗi may ra còn thoát chết.
Lưu Diễm thấy bọn thổ quan nơm nớp, cũng chẳng thấy thế mà sợ, lão bị bọn này áp chế lâu rồi.
Chỉ hiềm lão là quan văn, bọn chúng không kiêng dè lão mấy.
Lão chỉ đành tận chức, ổn định dân tâm.
Đã mấy lần tấu những việc gian dối này lên Quan gia nhưng chưa được.
Nay bọn kia bị tội cũng không ai nói gì được lão.
Trần Thủ Độ đang ngồi công đường phủ nha thì có tin báo, thám tử Thánh dực quân cần gặp.
Lão cho người lui ra, gọi thám tử vào, nhận từ tay hắn thư tín của Trần Cung.
Đọc một lượt thì vui vẻ cười lớn.
Lại gọi một quân hầu vào:
- Các ngươi lên đốc thúc công nhân trên mỏ than, ngày đêm đốt than cốc.
Lại phái thư xuống thái ấp, điều thêm trai tráng lên đây, ta có việc cần sai phái.
Đoạn quay lại hỏi thám tử:
- Người về báo với Minh Tự, cứ ở trong đó, yên tâm làm việc.
Tháng sau ta sẽ vào xem kết quả.