Khúc Yên nước mắt rơi lã chã:Cha cháu..ông ấy thiếu máu sao?
Ừ. Vẫn còn chưa đủ lượng.
Thế còn mẹ cháu? Bà ấy có sao không?
Bạc Kiêu thở dài:Chỉ trầy xước nhẹ thôi. Cũng vì quá hoảng sợ mà rơi vào hôn mê sâu rồi.
Khúc Yên vội lau đi nước mắt trên mặt, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn Bạc Kiêu:Chú Bạc Kiêu, cháu và cha cháu cùng nhóm máu. Cháu muốn truyền máu cho cha cháu.
Không được!
Đây là giọng của Thẩm Tây Thừa. Cô kinh ngạc nhìn anh, trong mắt đều là sự khó hiểu. Ôn Thành Uy là bạn của anh, nếu xét như thế nào thì anh vẫn nên tán thành ý kiến này chứ. Tại sao lại..
Em vừa mới khỏi bệnh, cơ thể em vốn không tốt. Rút quá nhiều máu em nghĩ mình sẽ còn suy nhược đến thế nào?
Đúng vậy Khúc Yên. Cháu đừng liều mạng như vậy. Bạc Kiêu biết cô cơ thể không tốt, sắc mặt tái nhợt, cơ thể lại gầy yếu.
Khúc Yên vô cùng căm phẫn nhìn anh:Bây giờ ông ấy đang trong tình huống nào rồi mà còn phải bắt ông ấy đợi đủ lượng máu chứ? Bắt ông ấy đợi thì biết khi nào thì mới đủ đây? Người này trong đó chính là cha của tôi, tôi ít nhất cũng phải truyền cho ông ấy chút máu để ông ấy thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm chứ?
Gương mặt Thẩm Tây Thừa trầm tư tối sầm xuống, biết cho dù có cố gắng nói thế nào cô nhóc này vẫn cứng đầu không nghe.
Sau khi kết thúc kiểm tra thân thể và nhóm máu không bị nhiễm bệnh, Khúc Yên đã được chuyển tới nằm cạnh giường Ôn Thành Uy. Bác sĩ nhìn Khúc Yên nói:Chúng tôi chỉ lấy một ít máu của cháu để bệnh nhân qua giai đoạn nguy kịch. Nếu như không cầm cự được thì báo cho tôi nhá. Thân thể cháu quá ốm, đừng nên tự hành hạ chính mình.
Khúc Yên gật đầu, cười nhẹ đáp:Vâng.
Mũi kim đâm vào mạch của cánh tay Khúc Yên, dòng màu đỏ từ cánh tay cô chảy lên, truyền đến bịch máu trên cao, cuối cùng là truyền vào cơ thể Ôn Thành Uy. Khúc Yên tuy đã từng lấy máu để kiểm sức khoẻ từ bên trong cơ thể nhưng đây là lần đầu tiên cô truyền máu cho người khác.
Cảm giác nó có chút đau, máu từ từ bị chảy ngược và rút ra ngoài. Làm cho cô có chút tê dại và hơi đau nhứt.
Thẩm Tây Thừa vừa kết thúc cuộc gọi ra lệnh, anh bảo người đến những bệnh viện lớn nhất tìm cho ra nhóm máu trùng với Ôn Thành Uy. Tìm ra thì phải nhanh chóng đem đến đây ngay.
Bạc Kiêu dựa vào lưng ghế nhìn anh:Tây Thừa, hay là cậu mua gì cho Khúc Yên ăn nhẹ trước đi. Từ thành phố đến đây ít nhất phải gần một tiếng. Nhìn cơ thể mỏng như tờ lá cây của Khúc Yên thì tôi e là con bé chịu không nổi đâu. Đúng là cha con nhà này đều cứng đầu y như nhau.
Thẩm Tây Thừa đưa mắt nhìn Khúc Yên đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Máu từ cánh tay vẫn không ngừng bị rút đi. Lòng anh âm ĩ một sự nhứt nhói, lại vô cùng khó chịu.
Không biết qua bao lâu, Khúc Nhã Tinh đã có dấu hiệu tỉnh lại. Chân mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt mơ màng từ từ mở ra.
Một trần nhà trắng, mùi thuốc sát trùng và mùi máy lạnh mang theo mùi của bệnh viện sộc vào khứu giác bà. Đầu óc Khúc Nhã Tinh từ tĩnh lặng chuyển sang hoảng hốt, bà nhớ đến chính mình bị mắc kẹt trong trận động đất vừa rồi.
Khúc Nhã Tinh ngồi bật dậy, theo quán tính mà nhìn xung quanh nơi mình đang nằm. Tiếng động phát ra có chút lớn, Dì Mai đang điều chỉnh chăn cho Ôn Thành Uy nhìn về phía bà.
Dì ấy chạy đến chỗ Khúc Nhã Tinh, nhìn sắc mặt tái nhợt của bà một lúc rồi thở phào, ít ra mà là do sợ hãi mà mặt mày mới bị tái nhợt thế. Dì Mai cẩn thận gọi:Phu nhân, bà ổn chứ?
Giọng Khúc Nhã Tinh khàn đặc, bà ấy như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi:Ôn Thành Uy, anh ta..anh ta không sao chứ? Giờ anh ta đang ở đâu?
Dì Mai nhìn sang giường bên cạnh, Khúc Nhã Tinh cũng đưa mắt nhìn theo. Khi nãy Dì Mai còn chỉnh chăn cho ông, nên không thấy rõ bệnh viện giường bên cạnh là ai.
Thế nhưng giờ bà đã thấy rõ rồi. Nhịp tim bà đột nhiên tăng tốc dữ dội, rút ống tiêm rồi chạy qua chỗ Ôn Thành Uy. Gương mặt xanh xao của ông đã có chút sắc hồng, có thể đoán là đã qua giai đoạn nguy hiểm.
Đột nhiên, ánh mắt bà nhìn sang giường bên cạnh. Đôi đồng tử đột nhiên thu nhỏ lại, nhìn ống tiêm màu đỏ từ mạch cánh tay Khúc Yên chảy sang cho Ôn Thành Uy.
Khúc Nhã Tinh nhìn thấy Thẩm Tây Thừa cũng đang ngồi cạnh giường Khúc Yên, trên gương mặt của anh lạnh đến chết người.
Khúc Nhã Tinh nheo mắt lại, kiềm chế cơn tức giận trong lòng:Tại sao? Tại sao cậu không ngăn nó?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
4. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
=====================================
Thẩm Tây Thừa chỉnh lại tóc dính trên mặt Khúc Yên, trong ánh mắt khi nhìn cô vừa dịu dàng lại vừa đau lòng. Nhưng lại lạnh nhạt khi nhìn Khúc Nhã Tinh, cất giọng lạnh lẽo:Tại sao cô biết là tôi không ngăn cản cô ấy?
Bà hít thở một hơi sâu, sau đó lại nhắm mắt hít thở sâu lại.
Từ bên ngoài, Bạc Kiêu cầm trên tay vài bịch máu đỏ, đằng sau còn có vài bác sĩ đi theo. Một người là bác sĩ ở trạm y tế này, còn người còn lại là bác sĩ riêng từ Thành Phố mà Thẩm Tây Thừa đang gọi điện.
Rất nhanh sau đó ống tiêm trên tay Khúc Yên đã được rút ra, thay vào đó là một bịch máu đầy bắt đầu truyền tiếp tục cho Ôn Thành Uy.
Thẩm Tây Thừa vuốt nhẹ đôi má của cô, trên gương mặt cô đã trắng đến mức tái nhợt. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ yếu ớt chiếu qua tấm kính, chiếu lên gương mặt thiếu sức sống của cô. Anh nắm chặt bàn tay cô, vừa dịu dàng nhưng lại có chút tức giận, nhưng nhiều hơn là mong cô tỉnh lại. Nhịn không được mà mắng cô là đồ cứng đầu.