Tội cái gì mà tội! Anh cũng không đúng, tôi cũng không đúng, coi như là hoà nhau, không phải công bằng rồi sao?
Thẩm Tây Thừa nhíu mày, chậm rãi phân xử:Làm sao mà công bằng được. Trước giờ chưa từng có ai cố ý gán ghép anh với bất kì ai. Chỉ có em là ngoại lệ, tội lại đặc biệt nghiêm trọng.
Khúc Yên “xì” một cái, lầm bầm trong miệng:Đồ tính toán, nhỏ nhen ích kỷ.
Anh cong môi cười dịu dàng:Ừ, anh nhỏ nhen ích kỷ, thế nên giờ Khúc Yên có muốn làm lành với anh chưa?
Tôi đã bảo không muốn quay lại rồi mà!
Thế nợ đó tính làm sao? Em trả nợ anh bằng cách nào?
Tôi.. Khúc Yên đột nhiên cứng miệng:Tôi..tôi đã nói là hoà nhau rồi mà!
Ting, ting, ting.
Điện thoại Khúc Yên đặt trên bàn đột nhiên phát sáng, hiện lên vài tin nhắn cùng một lúc.
Khúc Yên bất đắc dĩ cầm di động lên, mở khoá di động rũ mi xem tin nhắn.
Tên nào vừa nhắn? Anh liếc nhìn khung chat trên di động cô, híp mắt nhìn cô.
Khúc Yên đọc xong tin nhắn liền tắt di động, trừng mắt với anh:Liên quan gì đến anh!
Ánh mắt anh thêm phần u ám và lạnh lẽo:Em tính trả nợ anh bằng cách nào?
Cô như bị anh ép tới mức phát điên:Ra ngoài đi, phiền chết đi được!
Không đi. Thẩm Tây Thừa kéo cô ra khỏi vị trí ghế ngồi, hng dung ngồi xuống ghế của Khúc Yên.
Ánh mắt anh nhìn lên màn hình laptop của cô, hỏi:Em viết bài luận giới thiệu đúng không? Là file nào?
Khúc Yên nhanh như cắt giấu đóng laptop lại đem ra giấu sau lưng mình:Có biết đây là quyền riêng tư không?
Anh không xem được nhưng cô gái tomboy luôn dính vào em thì xem được đúng không? Anh vừa dứt lời, căn phòng ngay lập tức tràn ra một mùi dấm chua nồng cực kì.
Khúc Yên khó xử nhìn anh:Coi như tôi cầu xin anh đấy, tôi thật sự cần chỉnh sửa lại bài viết của mình. Anh có thể xuống dưới được không?
Anh ở đây cũng đâu có làm phiền đến em, đuổi anh là tính thêm nợ.
Khúc Yên mệt mỏi thở dài một cái, mặt lạnh chỉ ra cửa, nhẹ giọng nói:Biến ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tây Thừa bị cô đuổi ra khỏi phòng, nhìn cách cửa đóng sầm lại không chút quyến luyến, vô cùng vô cùng tuyệt tình.
Chưa đến hai tiếng sau cả nhóm Mạc Hàn đã dọn đồ đến nhà cô, Dì Mai nghe họ nói là bạn của Khúc Yên nhưng vẫn còn chút cảnh giác, nhưng khi Khúc Nhã Tinh đi ra thấy thì bảo bà ấy lên phòng gọi Khúc Yên xuống.
Khi cô bước đến cầu thang đã nghe thấy tiếng nói ồn ào của bọn họ, người thì nói tiếng Anh, người thì nói tiếng Nga, người thì nói tiếng Trung, kẻ thì nói tiếng Đức.
Không anh nào khớp với anh nào. Khúc Yên vừa nghe là đầu đã như muốn nổ tung. Nhóm cô từng tham gia hoạt động đa ngôn ngữ, giờ dù đã không còn cuộc thi đó nhưng thứ tiếng vẫn còn.
Lâu lâu khi cãi nhau thì người nói trên trời, người thì nói dưới đất. Chỉ nghe thôi cũng phải là người có trình độ mới có thể hiểu nổi.
Mạc Hàn học được bài câu tiếng Trung, hỏi Ôn Thành Uy:Chân chú đỡ hơn chưa ạ?
Ôn Thành Uy cười với Mạc Hàn, lịch sự nói:”Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ chờ vết thương lành lại thôi.
Mạc Hàn ghi âm lại lời nói của Ôn Thành Uy, thật lâu sau mới gật đầu hiểu ông vừa nói gì. Giơ ngón tay cái với ông.
Ôn Thành Uy cũng không nhịn được mà cười, nghe cái chất giọng chuẩn người Mỹ của Mạc Hàn cũng biết là cậu vừa mới học được. Cũng sẽ không vì thế mà chê bai cậu.
Khúc Yên bước xuống nhà, nhìn nhóm người Mạc Hàn đang ngồi dưới nền gạch vây quanh ở chỗ Ôn Thành Uy. Nhíu mày nói:Quậy phá gì ở đây?
Chu cha, nay mông keo dữ? Có độn không mà tròn dữ vậy?
Khúc Yên cứng đờ nhìn Erica rồi nhìn những người xung quanh, liếc mắt bảo cô ấy câm biết.
Biết mình lỡ mồm trêu chọc ở nơi không thích hợp nên cô ấy thức thời làm dấu khâu miệng lại, gật đầu rồi im lặng không nói một lời nào.
Khúc Nhã Tinh hỏi cả nhóm:Các cháu đã nộp đơn xin nhập học ở nước nào vậy?
Ở Anh ạ, tụi con trước khi về đã có nộp hồ sơ hết rồi. Về là muốn xem xem Thủ Khoa mấy năm liền như Jasmines Dassy có còn giữ vững phong độ không ấy ạ.
Khúc Yên chán nản đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh tìm gì đó để lót bụng. Bên ngoài tiếng nói chuyện của họ vẫn không ngừng vang lên.
Lần này là tiếng của mẹ cô, bà cười đáp, ôn tồn nói:Con bé vẫn thế. Hai ngôi trường đại Học Thanh Hoa và Bắc Đại đã đến trao giấy nhập học cho con bé rồi.
Bọn họ ngẫm nghĩ, nghe tên Thanh Hoa và Bắc Đại có chút quen, nhưng họ thật sự không tài nào nhớ được đó là ngôi trường top thứ mấy của thế giới.
Bạc Kiêu gương mặt cứng đờ, mở to mắt nhìn Khúc Nhã Tinh:Cái gì? Cả hai ngôi trường thứ khủng đó sao? Cuối cùng Khúc Yên chọn ngôi trường nào?
Khúc Yên từ bên trong nói:Không phải một trong hai. Mà sẽ là Đại Học Oxford. Nói xong Khúc Yên cười nhẹ một cái, nhẹ nhàng nhưng không tầm thường.
Đó là ngôi trường top đầu của thế giới. Đùa, vào đó không phải vấn đề thời gian mà là vấn đề ở độ giỏi đến như thế nào.
Bạc Kiêu nhìn Khúc Yên:Cháu chắc là mình có thể chứ? Chứ nếu là chú là không thể rồi đấy.
Khúc Yên rót ly sữa đậu nành cười nhạt:Chú nói chú không làm được đó là giới hạn của chú, cũng đâu phải giới hạn của cháu. Chắc gì thành tích giải nhất Toán Toàn Quốc và giải ba Toán Quốc Tế không địch nổi. Nhưng quan trọng là điểm thi đại học, Thủ Khoa thì sẽ càng tốt.
Bạc Kiêu nghe thế cũng không nói gì, dù nói thế nào nhưng cũng phải công nhận là khúc Yên thật sự rất giỏi.
Jame, cá cước không?
Khúc Yên đem một khay nước ra, đặt lên bàn hỏi:Cược cái gì?
Nếu cậu không là Thủ Khoa, thì nhắn tin lại với nhỏ cấp một từng chơi xỏ cậu.
Khúc Yên liếc Erica:Không có chuyện đó đâu.
Erica nháy mắt đưa tình với cô:Không phải rất tự tin sao? Dì ơi, dì chưa biết đâu, hôm trước cậu ấy uống say khóc lóc còn thề độc nói nếu mà cậu ấy quay lại với người yêu cũ thì sẽ li3m chân từng..ưm.
Erica, nói nhiều quá rồi. Câm miệng được rồi. Khúc Yên cười nhẹ, nhanh tay bịp miệng Erica lại.
Khúc Yên quên nói cho bọn họ biết, Thẩm Tây Thừa là người họ vừa nhắc, lại còn ngồi ở trong phòng khách chung với họ.
Thẩm Tây Thừa lạnh lẽo, u ám nhìn cô. Khúc Yên sau gáy như có kim đâm, theo quán tính quay đầu nhìn anh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã chạm phải ánh mắt đã không biết đặt trên người mình từ bao giờ, toàn thân cô cứng đờ một cái.
Haha..
Chắc là..không sao đâu, đúng không..?