Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 324: C324: Rời xa



Qua sự việc đó, Khúc Yên gần như biến thành một người khác, đều trong trạng thái mất hồn ngồi thơ thẩn rất lâu, tâm trạng ấy cứ giữ nguyên trong một tháng liền, có vài lần được người làm báo lại cô lâu lâu lại người thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa sổ, được một hồi rồi lại không ồn ào bật khóc.

Hôm nay anh đi làm về, lại thấy cô vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tuy trong veo nhưng lại có nỗi buồn đang chầm chậm sinh sôi.

Anh đi tới bên cạnh cô, dứt khoát cúi người bế cô lên. Lúc bị bế, cả người Khúc Yên cứng đờ, nhưng cô thật sự không còn tâm trạng phản kháng, chỉ nhìn anh một cái rồi để anh tuỳ tiện bế lên sofa ở trong phòng.

Cô nhìn Thẩm Tây Thừa, nhẹ giọng hỏi:’‘Hôm nay anh về sớm vậy?’’

Anh thản nhiên nói:’‘Không có tâm trạng làm việc.’’

Khúc Yên cúi đầu, không nói gì nhận lấy phần gà rán anh mua cho cô. Đồ ăn tuy rất ngon nhưng cô vẫn nuốt không vào, nhìn tốc độ cô ăn cũng biết cô không có tâm trạng để ăn uống.

Thẩm Tây Thừa:’‘Ăn no đi, anh sẽ đưa em về.’’

Khúc Yên mở to mắt nhìn anh, Thẩm Tây Thừa cưng chiều xoa đầu cô, nói:’‘Ăn cho no, sớm lấy lại tâm trạng cho anh. Anh sẽ đưa em về.’’

‘‘Thật…thật không?’’

Anh nhìn biểu cảm của cô, anh vừa nói ra thì ngay lập tức trong mắt cô như bắt đầu có tia hi vọng, anh không nỡ nhìn cô tiều tuỳ như thế này.

Anh gật đầu.


Nhận được câu trả lờ chắc chắn, đồ ăn trong mắt đột nhiên có vị ngon trở lại.

Ngày cô ra khỏi biệt thự nhìn lên ánh mặt trời là vài ngày sau đó, ngửi được bầu không khí trong lành và gió mát hương lá cây toàn thân cô giống như được trở lại như trước đây.



Cô vừa bước vào trong sân, Thất Thất đã điên cuồng chạy tới chỗ cô, chú cún rất lâu rồi mới gặp cô, miệng nhỏ không khống chế được kích động này la lên tiếng động lớn, đuôi dài vẫy điên cuồng.

Cô càng nhìn lại càng yêu Thất Thất, chú chó ấy giờ đã lớn hơn rất nhiều. Lớn tới mức cô sắp không thể bồng nổi luôn rồi.

Cô và Thẩm Tây Thừa vừa đến gần phòng khách, tiếng nói chuyện của Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng.

‘‘Này, tiểu Tinh, em phải gọt dưa hấu cho anh chứ? Chân anh thế này em còn không thương anh sao?’’

‘‘Nói láo! Rõ ràng là anh đã đi lại được rồi!’’

Khúc Yên vừa vào đến trong nhà, nhìn thấy khung cảnh hạnh phúc từ trước tới giờ cô luôn hi vọng sẽ xuất hiện, ngay bây giờ ở trước mắt cô.

Ôn Thành Uy nắm lấy tay Khúc Nhã Tinh ngồi trên sofa xem tivi. Thẩm Tây Thừa cũng hiếm khi nói về họ, lại nói sau vụ tai nạn trên miền núi đó thì Khúc Nhã Tinh và Ôn Thành Uy đã quay lại như trước. Ôn Thành Uy chưa ký vào giấy ly hôn suốt mười năm nay nên hiệu lực ly hôn giữa họ vẫn chưa được quyết định suốt nhiều năm nay.

Thế nhưng sau trận động đất đó, họ đã hiểu nhau học. Sau một đêm ngồi lại tâm sự họ đã từ từ quay lại như trước, chỉ có một chuyện là công ty chính của Khúc Nhã Tinh nằm tại Mỹ, bây giờ bà đã ở đây. Đương nhiên là có chút mệt mỏi giữa lúc bay đi và bay về.

Ôn Thành Uy từ trước tới giờ không mua phi cơ riêng, lại sắm một chiếc hàng trăm tỷ về cho Khúc Nhã Tinh thuận tiện đi lại giữa Trung và Mỹ.

Ôn Thành Uy nhìn ra cửa, thấy Khúc Yên đang cong môi vui vẻ cười, ông cũng vui vẻ vẫy tay bảo cô lại gần.

Khúc Yên chạy nhanh tới, ôm lấy Ôn Thành Uy và cả Khúc Nhã Tinh.

Dì Mai trong bên nhìn ra lại nở nụ cười mãn nguyện, bà cảm thấy vui lây khi sự việc biến từ nguy thành an này. Một nhà ba người đoàn viên vui vẻ.

Khúc Yên tối hôm đó ngồi trên sofa nói chuyện cùng cha mẹ mình, bên cạnh cô chính là Thẩm Tây Thừa.

Khúc Yên nói:’‘Dù còn rất lâu kết quả xét ở Đại Học mới được thông báo nhưng mà con vẫn muốn sang Anh trước. Con muốn tự học tập cũng như quen với cuộc sống ở đó.’’

Sau khi cô nói ra bầu không khí có phần trĩu nặng xuống, Khúc Yên theo quán tính ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Thừa. Sau đó lại nhìn cha cô chờ câu trả lời.

Ôn Thành Uy lắc đầu, kiên quyết trả lời:’‘Không được!’’


Sự tự tin của cô trong phút chốc bị thổi tắt, cô hỏi:’‘Tại sao?’’

Ôn Thành Uy:’‘Việc con qua đó sớm để quen với cuộc sống ở đó cha không có ý kiến. Nhưng mà đi sớm nhất thì cũng phải đợi tới năm sau. Ăn thêm một cái Tết ở đây cho cha!’’

Khúc Yên buồn bực muốn chết:’‘Con có thể về! Với lại con ở Anh là để chị Ernesta dạy con trước Toán Cao Cấp và những môn khác, cũng không phải là con ham chơi mà xa nhà, ở đó bây giờ Ernesta đang bắt đầu chuẩn bị vào năm hai Đại Học, đợi đến đầu năm sau chị ấy sẽ rất bận rộn vì những bài luận. Sẽ không có thời gian hướng dẫn con.’’

Ôn Thành Uy trầm tư rất lâu, nghe thì thấy không có điểm nào để bắt bẻ nhưng ông lại muốn cô tận hưởng thời gian nghỉ ngơi một chút. Sau khi ngồi đó thuyết phục rất lâu thì Ôn Thành Uy cũng đã khó khăn đồng ý.

Tring lúc vui sướng đang định lên phòng chuẩn bị soạn đồ thì Thẩm Tây Thừa lại kéo ngược cô ra khỏi phòng khách, đi ra sau khu vườn.

Khúc Yên bị anh kéo đi một đoạn khá xa, khi dừng lại cô đã thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn anh:’‘Làm…làm sao vậy?’’

Thẩm Tây Thừa nhìn cô:’‘Chuyện này đã quyết định từ bao giờ?’’

Khúc Yên sờ sờ gáy, mím môi rồi nhẹ giọng nói:’‘Sau khi có kết quả thi Đại Học, chị ấy muốn dạy kèm em những môn năm nhất cho em. Dù sao…’’

Khúc Yên thận trọng nhìn anh, lấy lòng cười cười ôm lấy anh.

Càng nhìn cô cười gương mặt anh càng thêm lạnh lùng u ám.

Kiên nhẫn nghe cô nói:’‘Dù sao trước đó chị ấy cũng là người đạt điểm số cao nhất toàn Khoa Toán khi chỉ mới năm nhất. Học tập ở chị ấy cũng là trau dồi kiến thức cho em mà…’’

‘‘Vậy em nói rõ cho anh, anh là gì của em?’’

Khúc Yên khựng lại một chút, buông anh ra nhìn về phía khu vườn đang phát sáng trước mặt. Cô nói:’‘Sau khi em đi du học, anh có thể kết hôn với người anh có tình cảm sau này. Nhưng nếu anh có thể đợi được em tới khi tốt nghiệp xong. Em sẽ quay trở lại.’’

Cô ngẫm nghĩ lại càng cảm thấy anh chịu thiệt thòi, chỉnh lại lời mình:’‘Nhưng mà việc đó rất ích kỷ, thế nên…’’


Anh kéo cô lại gần mình, nâng cằm cô nhìn vào mắt anh, nghiêm túc hỏi cô:’‘Nếu anh đợi em, trở về yêu hay cưới tuỳ anh quyết định. Có đúng không?’’

Ngày cô xuất phát chuẩn bị bay sang Anh.

Ôn Thành Uy, Khúc Nhã Tinh, Bạc Kiêu, Thẩm Tây Thừa đều đến đông đủ tại sân bay.

Ôn Thành Uy căn dặn cô rất nhiều thứ, nhưng mà những thứ đó đều là thứ cô đã được ông dặn không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng lần này cô lại kiên nhẫn nghe hết:’‘Qua đó thời tiết không giống ở Mỹ, nóng lạnh rất thất thường, không được bỏ bữa. Đồ ăn dù không vừa miệng cũng phải nuốt vào cho cha. Con sống ở Thành Phố Oxford đúng không? Cha sẽ mua cho con một căn hộ ngay thành phố đó, không cần phải bon che ở mấy nơi không an toàn.’’

‘‘Còn nữa…’’

Ôn Thành Uy lấy ra ba hộp thuốc nhỏ, cười như đứa trẻ đưa chúng cho cô:’‘Hộp màu xanh là thuốc nhứt đầu, còn màu xanh là thuốc nhiễm lạnh, còn màu đỏ là thuốc khi bị cảm nặng.’’

Ôn Thành Uy học hành rất kém, những thứ có liên quan đến thuốc than như Sinh Học ông thật sự không thể ngấm vào người. Thế mà bây giờ ông lại nắm gõ chức năng của mỗi hộp thuốc, ấm áp dịu dàng như ánh nắng chiếu vào trong trái tim cô.

Khúc Yên xoa đôi mắt ẩm ướt của mình, nhận lấy liên tục gật đầu:’‘Cảm ơn cha.’’

Ôn Thành Uy xoa đầu cô, ôm chặt vô vào lòng, vỗ về:’‘Không có gì cả, học hành là chuyện cả đời, đừng tự tạo áp lực cho bản thân.’’

Khúc Yên ôm chặt lấy ông, liên tục gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.