Đang trong cơn mê màng cô cảm thấy cả người mình như đang lơ lửng rồi chổng ngược xuống, tiếp sau đó cả người cô đều bị ném đi, đau đớn mà tiếp đất. Cô không nhịn được đau mà rê n rỉ một cái.
Trước mắt cô tối mịch, miệng cũng bị băng keo dán chặt lại, cơ thể cô như ngồi trên đông đá, một cảm giác lạnh lẽo truyền dọc sóng lưng cô, lẫn trong đó là mùi hương hôi thối bốc lên từ xung quanh.
Cô thử cử động tay. Bất giác, cả người cô đều khựng lại, nhíu mày nín thở.
Tay cô bị trói ngược ra sau lưng cô, cô đã thật sự bị bắt cóc rồi. Thẩm Tây Thừa chắc chắn đã biết được sự mất tích của cô, chắc chắn là anh đang rất lo lắng.
Đang bị vướng hàng loạt suy nghĩ đó thì trong không gian yên tĩnh không một tiếng ồn cô lại nghe tiếng bước chân, không phải một mà là là của rất nhiều người khác. Vừa hấp tấp lại vội vã.
‘‘Đại ca, lô hàng này có vẻ không tệ, nhưng đám cảnh sát ở Úc canh giữ quá nghiêm ngặt, vừa đến cửa biên giới đã bị chặn lại. Chạy đi còn không may bị bắn trúng.’’
Một giọng trầm lạnh vang lên:’‘Một lũ ngu, mấy ngày trước làm kinh động lớn đến thế, tụi mày là chê mình sống quá lâu rồi?’’
Một tiếng cười khanh khách:”Em biết là thế nên đã có giấu một số thuốc phiện dưới ghế lái, đám đó làm sao ngờ được chứ. Chỉ ăn phải một viên đạn, đổi lại được không ít thuốc phiện đeo về Myanmar bán lại.’’
Mỗi câu mỗi chữ cô đều nghe rõ mồn một, một chữ nghe cũng không xót. Rõ ràng là giọng Tiếng Anh khá chuẩn, nhưng lại là người Myanmar sao?
Cô từng đọc tin tức về đất nước này, dân buôn người, buôn bán chất cấm và những loại người phức tạp đều tập trung ở đây rất nhiều. Nhiều tới mức mà nơi đây đã là nơi nguy hiểm nghiêm cấm khách du lịch lui tới.
Cô dù nghe một đoạn đối thoại ngắn nhưng trong lời nói cô nghe ra sự hoang dã, tàn bạo lại nguy hiểm.
Đây chính xác là bọn buôn người, còn buôn cả chất cấm.
Khúc Yên thu chân lại, cơ thể khẽ rùng mình một cái. Cố gắng không tạo ra bất kì phản kháng nào, nhưngc loại người này thường sẽ không nói đạo lý, hành động cũng rất tàn ác.
Lộp cộp…
Tiếng bước chân mạnh mẽ mang lên, càng lúc càng gần.
Thân thể cô cứng ngắt, trái tim đập như trống vỗ. Cảm giác lo lắng bất an càng cảm nhận được một điều nguy hiểm gì đó đang tới gần.
Đến khi cả người cô bị nhấc ngồi dậy, mùi hôi ẩm mốc đã dần giảm xuống, chỉ còn lại mùi thuốc lạ nồng nằng.
‘‘Để tao xem, vợ của thằng chó đó có dung mạo thế nào.’’ Giọng nói này với giọng trầm trầm khi nãy rất giống nhau, vừa rồi tên nào đó gọi tên này là đại ca, vậy chắc chắn đây là người có chỗ đứng khá cao trong đám người này.
Tấm vải trên mắt cô được kéo xuống, đồng thời băng keo dán miệng của cô cũng được tháo ra.
Tầm mắt cô dần được thấy rõ ánh sáng, nhưng tất cả đã bị lưu mờ.
Trước mặt cô là gương mặt của một người đàn ông, mày rậm mũi cao, đôi mắt như có âm khí, tản ra sự lạnh lẽo chết chốc.
Khúc Yên nhìn hắn không lên tiếng, trái tim cô sợ hãi mà hai tay nắm chặt lại vào nhau. Đề phòng nhìn người trước mắt.
‘‘Lâm Quáng, con nhỏ đó không tầm thường đâu.’’ Cô quay đầu nhìn, đó là gương mặt có kẻ đã bắt cô.
Người đàn ông trước mặt cô nói tiếng Trung, làn khói phả lên mặt cô, môi bật ra nụ cười lạnh:’‘Ồ, vậy sao?’’
Bàn tay hắn nhanh như cắt chụp tới bóp lấy cần cổ cô, Khúc Yên cảm nhận lực đạo cực lớn của hắn, vị trí cổ họng đột ngột khó thông, Khúc Yên nhìn chằm chằm hắn một tiếng cũng không rên, nhưng gương mặt đã từ đỏ chuyển sang trắng bệt.
‘‘Mày bị câm sao?’’ Lâm Quáng nhíu mày.
Cánh tay dưới cổ cô buông ra. Khúc Yên ho khan mấy cái, hơi thở mất đi có lại làm cô hít sâu thêm vài cái, đôi mắt có chút hồng lên.
Lâm Quáng đánh giá cô, bàn tay thô ráp vỗ vào má cô:’‘Nhan sắc này đúng là có chút không tồi.’’
‘‘Đại ca, hôm nay em có phúc khí không?’’
Lâm Quáng nhếch môi, nhìn biểu tình lúc xanh lúc trắng của cô. Lười biếng đáp:’‘Con nhỏ này không phải hàng để dùng.’’
Một tiếng ‘‘ồ’’ vang lên, tiếc nuối có, không cam tâm cũng có. Da trên toàn thân cô đều sởn hết cả lên, trong lòng cô khiếp sợ cực kì. Nổi sợ này từ trong xương thịt lan ra ngoài
Khúc Yên khó khăn nuốt nước bọt, không rời khỏi gương mặt của hắn.
‘‘Sao mày không la lên, muốn bị tao bóp ch ết?’’
Khúc Yên nhìn chằm chằm hắn, cả người run rẩy, nhịn cơn sợ hãi xuống, cô yếu ớt đáp:’‘Muốn giết đã giết ở nhà vệ sinh rồi xử lý tôi rồi. Không phải vậy sao?’’
Hắn nhếch môi, hứng thú nhìn cô:’‘Mày biết nói? Giọng còn rất hay nữa? Thế mà giờ tao mới nhận ra trên đời này có người phụ nữ giọng hay đến thế đấy.’’
Ngón tay hắn lướt đến cần cổ cô, cô rụt người về sau, ánh mắt càng thêm kiên định cảnh giác.
Hắn bật cười, nhìn chằm chằm vào mắt cô:’‘Mày nghĩ tao nên lấy cái nào trước. Mắt hay là…giọng của mày?’’
Sự sợ hãi bị cô ép xuống, có gắng bình tĩnh lại:’‘Thẩm Tây Thừa sẽ không tha cho anh đâu.’’
‘‘Mày nghĩ tao quan tâm chắc?’’
‘‘Giữa hai người có âm oán, đem một người phụ nữ không liên quan như tôi vào bắt đầu cuộc chiến rất tự hào sao?’’
Hắn thô bạo nắm chặt tóc cô kéo ra sau, da đầu cô bị nắm chặt đến phát đau, viền mặt đỏ nhưng không bật ra bất kì lời cầu xin nào. Bàn tay hắn càng tăng thêm lực đạo hung tợn, da đầu cô dần dần trở nên tê dại, Khúc Yên rên đau một cái, nhắm mắt hít một hơi sâu, cơ thể run lên cầm cập.
Hắn không nghe lời câu xin nào như dự đoán, đem đầu cô đập mạnh xuống nền si băng bên dưới, cô đau đớn rên “a” một tiếng, từ trái dương sộc thẳng lên đ ỉnh đầu một sự đau nhứt tuyệt cùng, một cú đập này như muốn đập nát đầu cô ra.
Khúc Yên bật ra tiếng rên sợ hãi, cả người như con tôm mà thu người lại, da đầu lại một lần nữa kéo căng, túm chặt tóc kéo cả người cô ngồi dậy.
Hắn âm u ghé mặt sát vào cô, ánh mắt như lưỡi dao phóng ra sự thù hằn, nghiến răng nghiến lợi hỏi:’‘Thằng chó đó nói với mày về tao những gì?’’
Đầu cô vẫn còn đau nhứt do cú đập vừa rồi, cô cười yếu ớt, lành nhạt nói:’‘Không phải vừa rồi anh muốn xem gương mặt của vợ ai đó sao? Ngoài Thẩm Tây Thừa thì tôi còn kết hôn với ai?’’
Vài giây sau, hắn bật ra tiếng cười thích thú, buông mái tóc cô ra:’‘Khá lắm, mày rất nhạy bén và thông minh đấy chứ.’’
Cô cười lạnh:’‘Mấy điều cơ bản đó được gọi là thông minh sao? Chỉ có kẻ ngu mới nhìn không ra thôi.’’
Chát!
Hắn tàn nhẫn tát mạnh vào bên má của cô. Âm thanh của cái tát ấy to tới mức vang vọng cả nhà máy cũ bỏ hoang. Gương mặt cô bị tát đến mức lệch đi, bên má bỏng rát một mảnh, không lâu sau trên làn da trắng nõn đó xuất hiện năm dấu vân tay ửng đỏ.
Lồ ng ngực Khúc Yên phập phồng vì những hơi thở gấp gáp. Cố gắng chịu đựng những cơn đau vừa rơi xuống người mình.
Trong đời này, đây là lần đầu tiên cô bị tát. Cơn đau trên phần đầu còn chưa biến mất lại thêm một bên má bị tát động vật lý.
Bên má tê dại, xung quanh chỗ bị tát như có hàng ngàn con kiến bò qua châm chích, Khúc Yên rít một hơi, dùng lưỡi đảo chỗ vừa đi đánh, khoé môi có chút rát, vừa li3m đã có vị máu đọng lại.
Cô nhìn gương mặt căm phẫn của Lâm Quáng.
‘‘Miệng mồm mày rất khá, nhưng đừng chọc tao phát điên lên!’’
Khúc Yên cong môi, cười nhạo không lên tiếng.