Ba phát súng thì có đến hơn hai tiếng súng đã nhắm vào thuộc hạ của hắn.
Mỗi viên đều là nơi trí mạng.
Đôi mắt Thẩm Tây Thừa chuyển sang buốt lạnh, toàn thân Lâm Quáng bắt đầu bị biến đổi không nhẹ. Ánh mắt ấy vẫn không thay đổi, ngược lại còn mang theo một loại sát khí chết chóc muốn giết người.
Đôi con ngươi anh sâu thẳm, sắc bén nhìn Lâm Quáng.
Phía sau lưng đồng loạt truyền tới tiếng súng lẫn tiếng đánh nhau, Lâm Quáng xoay lại nhìn, thấy toàn bộ thuộc hạ của mình đang…
Đang trong lúc hắn không phòng bị, Thẩm Tây Thừa lao tới.
Một cú đấm có sức lực kinh người đấm thẳng vào xương quai hàm Lâm Quáng, cơ thể hắn bị cú đấm mạnh mẽ đó mà làm cho té lăng ra phía sau.
Bàn tay bóp sau cổ Khúc Yên bất ngờ được buông ra, nhưng trước khi hắn buông ra có kéo cô ra sau vài bước, làm cô mất trọng tâm mà cũng lùi về sau. Cô cúi đầu nhìn tên vừa bị bắn kế bên cạnh, hít một hơi sâu chợp lấy khẩu súng từ trong tay hắn.
Xương quai hàm Lâm Quáng cảm nhận cơn đau thấu xương từ cú đấm vừa rồi, hắn có cảm giác như cả khung xương mặt như muốn lệch khỏi khớp xương, hắn nghiến răng phun ngụm máu từ trong cuống họng, bật dậy đáp trả Thẩm Tây Thừa.
Hai người đàn ông với sức mạnh khủng khiếp đang dùng những cú đậm trí mạng vào mặt đối phương.
Lâm Quáng không hề thua kém, so với Thẩm Tây Thừa sức mạnh không chênh lệch là mấy. Nhưng có lẽ là anh do phẫn nộ khi nhìn thấy gương mặt Khúc Yên bị hắn hành hạ, cơn cuồng nộ dâng trào, anh nắm chặt bàn tay, cánh tay hiện lên những đường gân xanh trong rất dữ tợn, từng cú đấm cứng như thép giáng xuống mặt Lâm Quáng.
Máu từ mũi và miệng hắn tuôn trào ra, ánh mắt anh nhiễm sự hung tàn, bộ dạng của anh như con sư tử muốn ăn thịt người, khiến những người xung quanh không khỏi sởn hết cả da gà, bàn tay anh bóp chặt lấy cổ Lâm Quáng, giống như đòi mạng tới nơi, anh gầm giọng nói:’‘Lâm Quáng, tên khốn kiếp như mày đã làm gì cô ấy?!’’
Lâm Quáng vô lực nằm dưới nền cỏ, từ cuống họng tràn ra những dòng máu đỏ thẩm hút mắt. Hắn cười cười, nhàn nhạt nói:’‘Tao chỉ trả lại những thứ nên trả.’’
Khúc Yên cảnh giác lùi về sau, nhìn bộ dạng lúc này của Thẩm Tây Thừa cơ thể cô không kìm nén được mà run lên bần bật, cô từng thấy qua bộ dạng anh tức giận…nhưng đâu là lần đầu tiên cô thấy anh mất khống chế đến thế này.
Lúc này cô muốn tìm con dao để cắt đứt sợi dây, quan sát chiếc xe mình vừa xuống, hai tên ngồi ở ghế lái và phía sau đã bị bắn chết ngay tại chỗ, màu tươi chảy ra ngoài.
Khúc Yên rùng mình một cái, khẩu súng trong quần bỗng trở nên bóng rực.
Chỉ với một khẩu súng…mạng người đã ra đi trong tích tắc.
Một người đàn ông trẻ bước tới trước mặt cô, hắn tay nhìn thấy cô liền chạy nhanh tới, Khúc Yên cảnh giác lùi về phía sau, nhưng bàn tay tên đó đã nhanh hơn, dùng dao hướng tới cổ tay Khúc Yên.
Khúc Yên kinh hãi, vừa vùng vẫy lại sắp hết lên lại cảm thấy cổ tay mình sợi dây cột tay mình đã bị cắt đứt.
Cô hết tái nhợt lại ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt.
“Bà Thẩm.’’ Người đàn ông trẻ đó lên tiếng, nhanh chóng nói thêm:’‘Tôi là Desi, tôi là thuộc hạ của Ông Thẩm. Tôi bên phe của ngài ấy, tôi tới đây để bảo vệ cô.’’
Khúc Yên từ từ thả lõng người xuống, quay đầu nhìn Thẩm Tây Thừa. Nhìn thấy bộ dạng gương mặt Lâm Quáng bị đánh toàn là máu, có chút cứng ngắt nhìn Thẩm Tây Thừa.
Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh tiếng súng lên nòng. Cô quay đầu lại nhìn ở vị trí sau lưng mình, ngay ở chiếc xe thứ hai của bọn Lâm Quáng, ở đuôi xe xuất hiện một khẩu súng chỉa ra khỏi vỏ xe.
Hướng đầu súng đến chỗ Thẩm Tây Thừa đang đứng.
Người đàn ông đó cười nhếch mép, cầu nguyện cho cái chết của Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên hoảng hốt nhìn anh:’‘Cẩn thận!’’
‘‘Cái chết của mày…là tao ban tặng.’’
Đoàng!
Ngay khi tiếng súng vang lên, Thẩm Tây Thừa cũng nghe thấy tiếng súng đó, mắt quan sát nhìn bốn phía, phát hiện trong cúp xe của chiếc xe thứ hai bị hé ra một khoảng nhỏ, bên trong là một người đàn ông chĩa súng về phía anh.
Anh thân thể linh hoạt né tránh viên đạn trước mặt.
Pằng!!
‘‘Không!’’
Thẩm Tây Thừa không chú ý, phía sau đang có người chĩa mũi súng, cũng đang hướng đến chỗ anh.
Pằng!
Gương mặt anh nhìn người đàn ông bên trong xe bỗng nhíu chặt mày, ngón tay anh khẽ cử động, đôi mắt sắc bén đầy cương nghị, nắm khẩu súng trong tay bóp cò súng bắn hạ tên đàn ông đó. Dòng máu đỏ thẳm xe chầm chậm chảy xuống.
Đoàng!!
Thuộc hạ anh phát hiện còn một tên còn sống, dùng súng bắn chết đối phương ngay khi phát hiện.
Pằng!!
Ngay khi khẩu súng của thuộc hạ Lâm Quáng vang lên, trong tích tắt, Khúc Yên đã chạy tới chỗ anh đang đứng bất động, kéo cả người Thẩm Tây Thừa ngã xuống nền cỏ, viên đạn đó xẹt qua cách cánh tay cô một đoạn nhỏ, nếu vừa rồi không né viên đạn ấy, có lẽ đã ghim thẳng vào vị trí ngay phổi ở sau lưng anh.
Desi nhìn một màn vừa rồi mà không thể tin nổi. Nhìn Khúc Yên lao đến chỗ nguy hiểm, nhịp tim anh ta đột nhiên sợ hãi tăng tốc.
‘‘Ông Thẩm!’’
‘‘Bà Thẩm!’’
Đoàng!!
Thẩm Tây Thừa lưng đập mạnh xuống đất, nơi vừa bị bắn lại một lần nữa va chạm mạnh đã trở nên đau lên, cả chân mày anh nhíu mặt lại, ánh mắt nhìn Khúc Yên đang nằm trên người mình, bàn tay anh đặt lên đầu gắt gao ôm chặt lấy cô.
Bên tai Khúc Yên không còn nghe tiếng súng bắn, cô từ từ ngẩn đầu lên. Gương mặt cô còn trắng bệt hơn cả anh, tim cô như chết lặng, nước mắt cô rơi xuống:’‘Tây Thừa, anh bị bắn trúng rồi đúng không? Đi…bệnh viện…đến bệnh viện.’’
Thẩm Tây Thừa nhíu mày, môi khẽ cong, bàn tay anh khẽ vuốt ve gương mặt cô:Chẳng phải chỉ một viên đạn thôi sao. Đừng khóc.’’
Cô càng lúc càng khóc dữ dội hơn, lắc lắc đầu, cố chấp kéo anh ngồi dậy, trong ánh mắt đều là sự tuyệt vọng, cùng van xin:’‘Tây Thừa…viên đạn có tẩm thuốc độc…đừng ngồi đây…đến bệnh viện…đến bệnh viện nhanh lên…sau mười lăm phút không được trị liệu…anh thật sự sẽ chết đó…!’’