Nội tâm cô càng trở nên rối loạn, cô càng suy nghĩ hốc mắt lại đỏ ửng lên.
Bỗng trước mặt cô xuất hiện một người phụ nữ trung niên, Khúc Yên không quá để ý, ánh mắt nhìn bà ấy một cái cũng bình tĩnh rời đi.
Người phụ nữ đó cất giọng, nói tiếng Trung:’‘Bà Thẩm, vết thương trên mặt cô cần được xử lý. Cô đi theo tôi một lát được không?’’
Khúc Yên khó khăn nhìn người phụ nữ trước mặt, bất đắc dĩ không biết làm thế nào.
Desi từ xa đi tới, anh ta nhìn cô, ngồi xuống vị trí ghế:’‘Bà Thẩm, ở đây còn có tôi rồi.’’
Dưới sự thuyết phục của hai người họ, cô bị người phụ nữ kéo rời đi, trước khi đi xa cô còn quay lại nhìn phòng cấp cứu ấy. Ánh mắt có sự phiền muộn, rõ ràng là trong đôi mắt đều nói lên sự lo lắng và quan tâm. Cô muốn biết anh thật sự đã ổn hay chưa.
Vào đến một căn phòng bệnh cá nhân, người phụ nữ đó đặt cô ngồi xuống giường bệnh:’‘Bà Thẩm, cô có thể tự tắm không? Như thế này sẽ khó mà xử lý vết thương.’’
Khúc Yên ngước lên nhìn bà ấy, ánh mắt cô khẩn khiết, giọng nói gần như khàn đặc:’‘Bác sĩ, bị bắn gần lá phổi thật sự không sao chứ? Viên đạn…cũng có tẩm thuốc độc nữa. Anh ấy tại sao lại lâu ra như thế vẫn chưa ra? Có phải là có chuyện gì rồi không?’’
Đối mặt với những câu hỏi của cô thì Bác sĩ Khương chỉ lên tiếng an ủi trấn an cô, bàn tay bà ấy vuốt ve bả vai cô, dịu dàng nói:’‘Bà Thẩm, phải tuỳ vào trường hợp. Phải xem kích thước và độ sâu của viên đạn, còn về viên đạn tẩm thuốc thì Bác Sĩ Down là bác sĩ có chuyên môn cao. Chắc chắn Ngài Thẩm sẽ ổn thôi. Tin tôi nhá.’’
Khúc Yên chớp chớp mắt, dần dần bình tĩnh lại:’‘Là tại tôi, nếu lúc đó tôi đứng một chỗ, có lẽ anh ấy đã né được viên đạn đó…’’
Khúc Yên sau một hồi được Bác Sĩ Khương trấn tỉnh cũng đã dần dần bình ổn lại. Chỉ có đều thần sắc cô gần như bị mất hơn phân nửa hồn phách, gương mặt thờ thẩn không nói gì.
Một người con gái trẻ như Khúc Yên thấy mấy cảnh đó sẽ tránh không được trong lòng bị hoảng sợ, huống chi còn lại thấy Thẩm Tây Thừa máu me đầy người thế, chắc chắn đã kích động không nhẹ.
Bác sĩ Khương tắm rồi thay cho cô một bộ đồ bệnh nhân. Bà nhẹ nhàng dìu cô nằm xuống giường, sau đó kiểm tra toàn bộ thân thể Khúc Yên.
Đôi mày bà nhíu chặt lại, tuy không có vết thương nặng nào va ở phần mềm trên não bộ nhưng ngay vị trí thái dương đã xuất hiện vết thương không nhẹ, còn có cả máu bầm ở bên trong. Những vị trí cứng như trán đều bị một lực lớn tác động mạnh, khiến chỗ đó bị trấn thương từ bên trong.
Bà lặng lẽ nhìn Khúc Yên, cô đang nhìn lên trần nhà với ánh mắt vô hồn. Bác sĩ Khương nói vài điều gì đó cô không nghe khá rõ, chỉ có điều mạch ở cổ tay cô bị bà ấy đâm vào, lúc này cô mới bàng hoàng nhìn Bác sĩ Khương.
Bác sĩ Khương vuốt ve đâm ống kim vào, dùng thuốc trị thương mát lạnh thoa lên má và trán cô:’‘Bà Thẩm, cơ thể bà đang có dấu hiệu bị suy nhược, tôi sẽ truyền đạm cho bà. Sau đó cần phải nghỉ ngơi đầy đủ.’’
Bác sĩ Khương luyên thuyên một lúc rồi cũng cần đi ra ngoài, trước khi đi còn không quen căn dặn cô nghỉ ngơi cho tốt.
Khúc Yên bần thần nằm trên giường, cô không biết bây giờ liệu Thẩm Tây Thừa đã kết thúc ca phẫu thuật đó chưa nữa.
Trong mắt cô không giấu nổi sự bất an, Khúc Yên chống tay ngồi dậy, toàn thân cô có chút nhứt, cả phần đầu có hơi đau lên. Mắt cô ảm đạm, tĩnh mịch nhìn chai dịch đã truyền hơn phân nửa, cô trực tiếp rút ống tiêm khỏi tay mình, bước xuống giường vỏ dép rồi bước ra khỏi phòng.
Phòng cấp cứu vẫn vậy, khi cô bước tới nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, trong lòng cô sợ hãi như ngồi trên đống lửa, cô bước những bước chậm rãi về phía cửa, không kiềm lòng được mà nhìn vào chỗ quan sát cánh cửa trước mặt.
Bên trong, y tá và bác sĩ vẫn vây quanh lấy Thẩm Tây Thừa, bàn tay họ dính đầy chất lỏng màu đỏ. Khúc Yên vừa nhìn mắt đã ửng đỏ, từng tế bào trong người như cuộn lại, máu từ trong lạnh toát ra ngoài.
Desi nhìn quần áo bệnh nhân cô đang mặc, nhìn mặt cô không có thấy dấu hiệu hồng hào gì, xanh xao lại lạc lõng, trong lạc lõng lại có hoang mang và sợ hãi, vừa không muốn đối diện nhưng lại không dám quay mặt đi.
Sợ rằng, mình vừa quay đi Thẩm Tây Thừa sẽ biến mất.
Desi nhẹ giọng nói:’‘Bà Thẩm, cô lại đây ngồi đi. Sức khoẻ cô không trụ được đâu.’’
Khúc Yên không đáp, ánh mắt hiện tia máu vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cô gầy quá, cả người chỉ có lột chút da thịt.
Mặc bộ đồ bệnh nhân lại càng giống bệnh nhân bị bệnh nặng.
Khúc Yên biết, một viên đạn thì làm sao có thể làm khó được một bác sĩ chuyên môn cao được chứ. Chắc chắn là anh đang trong tình trạng cực kì nguy kịch.
Đã qua ba tiếng rồi…
Trời cũng đã sắp lên cao, Khúc Yên vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Desi sợ người cô sẽ chịu đựng không nổi, suy nghĩ rất lâu mới đứng dậy, đi tới đứng sau lưng dùng sức ép cô ngồi xuống ghế.
Lúc này cô mới kịp hoàn hồn lại, ngước lên nhìn Desi, có chút giật mình.