Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 149: Cây Quất Vàng



Chớp mắt thì cũng đã 27 Tết. Do năm nay công việc của anh quá nhiều cùng với phải chuẩn bị tươm tất cho lễ kỉ niệm thành lập tập đoàn Thiên Long nên cả anh và cô đều không về quê của cô ăn Tết. Vân Anh mấy ngày nay chỉ ăn rồi ngủ cũng chẳng biết đi đâu.

Hôm nay, buổi sáng Vân Anh đang ngồi nhâm nhi đĩa bánh ngọt thì vợ chồng của Hạ Trâm đến.

“Đến sớm thế ạ?”

Bây giờ cũng chỉ mới có 8h sáng, mọi năm đều đến buổi trưa mới tới. Vân Anh đặt laptop xuống, vui mừng đứng lên đón tiếp.

" Chị hai " - hai vợ chồng họ cùng chào.

" Mợ hai " - bé An Vy cũng cười tươi đòi bế. Vân Anh mỉm cười rồi cũng đưa tay bế bé con lên.

" Mà lúc nãy anh Khánh mang gì vào thế ạ?" - Vân Anh

ngạc nhiên hỏi.

" Vợ chồng em lúc nãy qua đây tình cờ lựa được hai cây quất nên đem sang đây để trưng Tết luôn "

Vân Anh mỉm cười. Đó thực sự là một cây quất vàng rất đẹp, rất nhiều quả quất vàng chen giữa những lá xanh, từng quả mượt mà đáng yêu, thể hiện việc vô cùng đáng mừng.

" Anh em đâu ạ?” - Hạ Trâm ngồi xuống ghế hỏi.

" Vừa lên nghỉ rồi. Đợi chị lên gọi anh ấy xuống.”

“Không cần đâu.” Hạ Trâm vội vàng ngăn cô - " bọn em cũng chẳng phải người ngoài.”

Vân Anh cũng nghĩ như vậy, nên không gọi nữa. Đại boss Thiên Minh tối qua phải đi dự tiệc cùng mọi người trong công ty đến sáng nay dậy cũng chẳng nổi. Kể ra cô cũng thấy tội lắm, năm nào cuối năm cũng đặc biệt bận rộn, ngoài việc của công ty, còn có chuyện xã giao phức tạp nữa, đều không dễ nghỉ ngơi, chỉ có hôm nay mới rảnh hơn chút.

Mọi người cùng nhau rồi tán gẫu với nhau. Hạ Trâm và cả Vân Anh đều rất hợp nhau hết nói đến chuyện ăn uống thì lại nói về thời trang khiến Trung Khánh ngồi kế bên liền cảm thấy lạc lõng.

Đúng lúc này, Thiên Minh từ trên lầu xuống. Anh vừa tỉnh ngủ, toát ra đầy vẻ manly, Hạ Trâm những năm trước nhìn nhiều dáng vẻ thông minh lanh lợi, lúc này mới thấy dáng vẻ này, cảm thấy thật khác thường nha. Đúng là đàn ông khi lấy vợ quả thật khác hẳn.

An Vy vừa nhìn thấy anh thì lập tức nhoài xuống khỏi vòng tay của Vân Anh, chân chạy thình thịch, tay mũm mĩm ôm chân Thiên Minh.

" Cậu Minh, Vy Vy đến chúc Tết cậu đây!"

Hạ Tr cảm thấy thật mất mặt, con gái mình sao cứ nhìn thấy anh là lại có bộ dạng nịnh hót thế cơ chứ. Vân Anh lại cảm thấy bái phục, Vy Vy đúng là chẳng cần ai dạy, công lực nịnh hót lợi hại hơn cả cô năm đó.

Thiên Minh khom lưng ôm bé cưng lên rồi quay sang hỏi Hạ Trâm: “Đến khi nào thế?”

Hạ Trâm trả lời: “Vừa thôi ạ, dự báo thời tiết nói tối có mưa lớn, nên bọn em đi sớm.”

Thiên Minh ôm bé ngồi cạnh Vân Anh, cô thuận tay đưa anh cốc trà nóng, anh liền uống một ngụm từ tay cô, khó chịu: “Trà gì vậy?”

" Trà hoa cúc, hôm trước Lưu phu nhân vừa tặng " - Vân Anh nói.

" Anh không thích loại này! Em đi pha cái khác đi " - Thiên Minh nhân cơ hội có mọi người ở đây nên bắt nạt cô một chút, Vân Anh dù không thích nhưng cũng gượng cười.

Hạ Trâm thấy cảnh này chớp mắt, từ sau khi anh trai và Vân Anh kết hôn, bệnh kén ăn càng ngày càng trầm trọng, bây giờ đến trà cũng kén chọn. Sao ở ngoài chẳng bao giờ thấy anh ấy như thế! Kiểu này chắc lại là muốn làm nũng vợ rồi.

Nói rốt cục là thích bắt nạt chị dâu nhỏ đây mà, người ta lấy khó chịu ra làm sở thích đã đành, anh còn lấy việc bắt nạt ra làm sở thích. Có điều chỉ có anh ấy mới có quyền như vậy, chỉ cần cô dám sai khiến Vân Nah làm gì, ánh mắt muốn giết của anh cô chắc chắn lập tức chém qua.

" Được, để em đi pha trà anh..thích.." - Vân Anh cười nói, cố tình kéo dài chữ cúi ra. Mọi người ở đấy đều bật cười.

" Em đi cùng chị!" - Hạ Trâm đứng lên bước theo cô vào bếp.

Hai cô gái ở trong bếp vừa làm vừa vui đùa với nhau. Nhìn hai người đàn ông trong phòng khách chỉ nghe họ nói chuyện cũng vui.

Thực ra, cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Hạ Trâm khẽ mỉm cười. Sinh ra trong một gia đình như vậy, gặp biết bao việc vì lợi mà quay lưng lại với người thân, cũng từng lo có một chị dâu “lợi hại”, khiến cho anh em họ xa cách.

May mà là Vân Anh!

Vân Anh từ sau khi gả vào nhà họ Trần, cô và anh trai cảm giác ngày càng gần hơn. Anh trai trước kia không thân thiện như thế, không đúng, bây giờ cũng không gọi là thân thiện, chỉ tốt hơn trước một chút thôi.

Hạ Trâm nghĩ, quay đầu nhìn vào phòng khách, Vy Vy bảo bối đang hành hạ hai người đàn ông, trèo từ người này sang người kia, Hạ Trâm bất giác mỉm cười, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, và bình yên.

Bỗng Hạ Trâm quay sang hỏi Vân Anh.

" Vân Anh, chị biết ý nghĩa cây quất vàng bọn em tặng không?”

Cô ngạc nhiên bởi câu hỏi của Hạ Trâm. Cây quất vàng trước nay không phải là vàng ngọc đầy nhà sao? Không lẽ còn có ý khác?

Hạ Trâm xem bộ dạng là biết cô không hiểu rồi, Hạ Trâm nói:" Thì quả đầy cây, con cháu đầy nhà. Chị xem có một tiểu bảo bối cưng đáng yêu thế, sao chị không nghĩ tới chuyện có con?”

Đâu phải cô không muốn có! Vân Anh phiền não nói: “Chị bây giờ cũng muốn có, nhưng……”

Cô và Thiên Minh kết hôn cũng được hơn 3 năm rồi, nhưng đến bây giờ cũng chưa có sinh con, hai năm đầu vì việc đốt lưới nhà trước khi kết hôn, cô chưa có suy nghĩ sinh con, nhưng nhìn Vy Vy càng ngày càng đáng yêu, gần đây bắt đầu có suy nghĩ đó, nhưng boss đại nhân rõ ràng chưa muốn, một mình cô làm sao mà sinh được.

Hạ Trâm tự nhiên hiểu ra cô phiền não chuyện gì. Lần trước Hạ Trâm cũng đã nói chuyện này với anh trai mình nhưng kết quả nhận được câu trả lời là: [ Vân Anh còn trẻ, không vội.]

Thật là, Vân Anh trẻ gì nữa cũng 24 tuổi rồi, không sinh ngay rồi muốn sinh cũng không được.

Hạ Trâm rất thích người chị dâu này, vì thế lo lắng thay cho cô, không có con, đứng thế nào ở Trần gia đây? Những lời nói khó nghe trong họ hàng rất nhiều, có điều sợ hãi trước địa vị của Thiên Minh nên không ai dám nói trước mặt Vân Anh mà thôi. Hạ Trâm cũng chẳng hiểu anh trai rốt cục đang nghĩ gì nữa, nếu chỉ sống trong thế giới hai người họ thì khoảng thời gian quen biết đến yêu rồi lấy nhau cũng hơn 7 năm rồi

Hạ Trâm bình tĩnh nói: "Nhưng, nhưng cái gì! Anh ấy muốn hay không muốn có gì liên quan, sinh con là việc của phụ nữ, Vân Anh, em biết bình thường chị nghe lời anh, chẳng lẽ trên giường cũng nghe thế à?”

Trần đại tiểu thư nói năng dường như không kiêng nể, đương nhiên là khi anh trai cô không có mặt, nếu có cô đã chả dám nói vậy.

Có điều đều là phụ nữ đã kết hôn nhưng Vân Anh cũng bị những lời nói thẳng của Hạ Trâm làm cho đỏ mặt tía tai.

" Sao… sao mà không có liên quan… Anh, anh ấy, cái đó, biện pháp, tóm lại……"

" Chị nói anh ấy dùng biện pháp?"

Vân Anh vội vàng gật đầu. Đầu óc đại boss Thiên Minh giống như máy móc tinh vi, lúc nào cần dùng biện pháp phòng tránh, lúc nào không cần, chưa bao giờ sai cả.

Hạ Trâm thật sự phẫn nộ mà nói:" Vân Anh à, chị không biết quyến rũ anh ấy, khiến cho đầu óc anh ấy mê muội quên hết cả những việc đó ư?"

" Quyến, quyến rũ á? Nhưng……" - Vân Anh đỏ mặt, có nỗi khổ không nói ra được.

“Sao vậy?”

“…… chị, chị toàn bị anh ấy quyến rũ thôi.”

“……”

Nghe đến đây thì Hạ Trâm cũng đành chịu thua.

Hai người quay lại phòng khách ngồi đàm đạo với mọi người một chút rồi cùng nhau ăn trưa. Xong xuôi mọi thứ thì Hạ Trâm cùng chồng và con gái về nhà nội dần dần đó cũng đã thành thông lệ rồi.

Căn nhà rộng lớn bây giờ cũng chỉ có Thiên Minh và cô cùng ngồi ăn trái cây xem phim. Vân Anh ngước nhìn anh rồi lại nhớ đến những lời nói của Hạ Trâm. Thật ra bản thân cô cũng muốn lắm nhưng anh không muốn thì cô biết làm sao được chứ.

" Hạ Trâm lúc nãy nói gì với em thế?"

" À..Chỉ là nói về..về mấy mẫu túi xách mới sắp ra mắt nên Hạ Trâm muốn rủ sau Tết đi cùng để mua ấy mà "

" Khả năng nói dối có tiến bộ rồi đấy! " - Thiên Minh cười nói đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

" Anh đã biết rồi còn hỏi!" - Cô giả vờ giận dỗi.

Thiên Minh khẽ cười kéo cô vào lòng, anh thật ra là chỉ sợ cô cực khổ nên mới không đề cập đến chuyện này vậy mà cô em gái của anh lại nhanh miệng hơn nữa.

Đúng lúc này điện thoại anh reo lên, Thiên Minh mở điện thoại lên nghe thì đột nhiên chau mày khó chịu.

" Có chuyện gì vậy anh?" - Vân Anh lo lắng hỏi.

" Đột nhiên địa bàn của mình bị người khác đến lấn chiếm, hai anh em Bảo Nam - Bảo Lộc cùng với Chí Thành và Hàn phó chủ đang thương thượng nhưng không được nên gọi cho anh " - Thiên Minh gấp gáp nói rồi đứng lên.

" Cho em đi với!" - Vân anh níu tay anh lại.

" Không được, những cuộc giao tranh như này rất nguy hiểm, em ở nhà đi, một mình anh đi là được rồi!"

Thiên Minh nói rồi nhanh chóng dẫn thêm vài thuộc hạ rời đi. Vân Anh đứng thở dài, thật là đến Tết rồi vậy mà cũng không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.