Trịnh Lam vạn lần không ngờ tới Lương Đông sẽ trả lời mình như vậy.
Cho nên khi nghe lời “tỏ tình” mà Lương Đông dành cho mình, nhất thời Trịnh Lam không thể nào phản ứng nhanh nhạy được, cô sốc đến nỗi mặt ngệch cả ra.
Phải qua đi một lúc lâu, khi đã dần lấy lại bình tĩnh, Trịnh Lam mới bắt đầu cất lên thanh âm nghe có chút gượng gạo nói:
“Lương Đông, cậu đừng đùa như thế nữa.
Cậu cũng biết mình đã kết hôn rồi mà.”
Ý Trịnh Lam là cô đã là người đã có chồng rồi.
Dù tương lai gần, cô sẽ lại độc thân, nhưng dù sao cô cũng đã từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, cho nên Trịnh Lam không có ý định sẽ lại kết hôn thêm một lần nữa đâu.
Cô không có niềm tin vào chân tình của đàn ông, cũng cực kỳ hoài nghi việc có phải bản thân mình sinh ra không xứng đáng có được hạnh phúc hay không mà đường tình duyên của cô lại lận đận quá vậy.
“Cậu kết hôn là chuyện của cậu.
Còn mình thích cậu, đó là chuyện của mình.”
Lương Đông hoàn toàn không đuối lý, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“...”
Trịnh Lam tất nhiên chưa thể nào tiếp thụ nổi suy nghĩ “táo bạo” này của Lương Đông.
Nhưng cô nghĩ nếu mình đã không có ý định tiến tới, vậy thì cũng không nên giao cho người ta hy vọng làm gì.
Tốt nhất là hai mặt một lời, trực tiếp triệt tiêu mọi suy nghĩ không đáng có của Lương Đông:
“Cho dù những gì cậu nói là thật, thì giữa chúng ta cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.
Cậu là một chàng trai tốt, mình tin cậu sẽ sớm tìm được người con gái phù hợp với cậu.”
“Kết quả có hậu hay không, e là phải thử mới biết được.
Hơn nữa tớ không muốn người khác, tớ chỉ muốn cậu thôi.
Đó là lý do tớ đã luôn đợi cậu.
Trịnh Lam...!Tớ đã đợi cậu tám năm rồi.”
Giọng nói của Lương Đông tuy vô cùng nhẹ nhàng, giống như một dòng suối mát, thế nhưng từ thanh âm trầm ổn của anh ta cũng có thể nhận thấy anh ta đang nghiêm túc như thế nào.
Trịnh Lam thật sự không biết phải nói thế nào thì Lương Đông mới hiểu được lòng cô, cho nên trong ba mươi sáu kế, cô đã chọn kế “chuồn” là thượng sách.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa.
Cậu nghỉ ngơi đi, tạm biệt.”
“Ngủ ngon, hẹn gặp lại.”
Lương Đông nói rồi đợi Trịnh Lam cúp máy trước.
Sau khi tắt điện thoại, Trịnh Lam nhìn vào màn hình đã tối đen mà thở dài một tiếng.
Mấy ngày gần đây thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên cô không biết đêm nay mình có thể bình tĩnh mà ngủ ngon được không đây.
[...]
“Cậu nói cái gì? Có người tặng hoa cho Trịnh Lam sao?”
Mới vào làm việc được ba mươi phút, buổi sáng tươi đẹp của Trác Diệu đã bị tin tức nóng hổi mà trợ lý vừa đem tới đánh bay.
“Dạ.
Giám đốc...!Đây là tin tức tối qua tôi đã được thám tử tư báo cáo lại.
Bởi vì thời gian nhận được tin này đã quá khuya rồi, tôi sợ làm phiền giấc ngủ của anh cho nên...”
“Ha.”
Trác Diệu thở hắt ra một hơi rồi đưa tay lên đỡ trán.
Một giây sau, trong mắt anh ánh lên tia âm hiểm mà cất tiếng hỏi Trần Bân:
“Đã tra được ra quà là do ai tặng chưa?”
Hai người còn chưa ly hôn, vậy mà ong bướm đã vây quanh cô rồi.
Điều này...!Trác Diệu cảm thấy bản thân không chấp nhận nổi.
Anh cũng không biết lý do là gì, cũng không quan tâm có phải vì bản thân đã có tình cảm với Trịnh Lam cho nên mới cảm thấy khó chịu khi có mấy gã đàn ông lăm le tới gần cô hay không.
Điều anh quan tâm nhất bây giờ chính là phải tra ra được “tình lang” của cô là ai, là gã nào dám lăm le người phụ nữ của Trác Diệu này?
“Đã tra ra được rồi ạ.
Là...!Là...”
“Làm gì thế? Miệng cậu bị xương rồng đâm thủng rồi à? Sao lại nói chuyện chữ được chữ mất thế?”
Trác Diệu không có kiên nhẫn đợi Trần Bân nặn ra từng câu từng chữ.
Ngay bây giờ, anh muốn có đáp án cho câu hỏi mà anh đang chờ.
“Báo cáo sếp, là người đàn ông tên Lương Đông.
Anh ta...!Là người đã từng theo đuổi thiếu phu nhân ạ.”
Báo cáo tên tuổi thôi chưa đủ, Trần Bân còn tỉ mỉ đến mức cáo trạng lại với anh rằng người đã từng theo đuổi Trịnh Lam lại một lần nữa lăm le cô.
“Lương Đông?”
Nghe thấy cái tên này, Trác Diệu liền cười lên thành tiếng.
Trần Bân đứng một bên bị nụ cười này của anh làm cho giật mình.
Chính là vì anh ta trông thấy sếp của mình chẳng có vẻ gì là đang vui cả.
Mặt thì đang đen như đít nồi, nụ cười trên môi cũng gượng gạo như ai cầm khóe miệng anh mà cố kéo dãn qua hai bên.
Nhất là đôi mắt, lạnh lẽo khiến cho người ta nhìn vào liền có cảm giác như mình đang nằm trong hầm băng vậy.
“Hay lắm.
Cậu ta đang muốn đập chậu cướp hoa sao? Nói cho hắn ta nghe, hắn ta không có cửa.”
Trác Diệu nói rồi đập mạnh tay xuống bàn.
Thanh âm lúc bàn tay anh va chạm với mặt bàn bằng gỗ vang đến mức khiến cho trợ lý Trần đứng gần đó giật bắn cả người..