Đông Chí Chưa Tới

Chương 43: Tình Cờ Bắt Gặp




“Mẹ xem con như con gái ruột, cho nên mẹ sẽ làm hết sức để giúp đỡ con.

Những năm qua là họ Trác nợ con quá nhiều, mẹ cũng không biết phải làm gì để bù đắp những thiệt thòi của con.

Cho nên ít nhất lần này, mẹ sẽ giúp con thực hiện được ước mơ của mình.”
“Con hãy cố gắng học ngoại ngữ thật tốt.

Về vấn đề chỗ ở và mọi thứ ở bên kia, mẹ sẽ cho người sắp xếp.”
“Mẹ, con không thấy thiệt thòi.”
Trịnh Lam thật sự chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thiệt thòi cả.

Tuy cô thật sự đã bị tổn thương, nhưng có thể làm con dâu của Kiều Thư Vân, cô thấy đây chính là một may mắn lớn của mình.

Nếu không có bà bảo vệ và vun vén, e là cô và Trác Diệu đến nhìn mặt nhau cũng không thể nào nhìn được.
“Không cần khách khí.

Cứ thoải mái làm những gì con muốn, mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
Hai người ngồi nói chuyện chưa được bao lâu thì Kiều Thư Vân lại nhận được điện thoại.

Mặc dù không nỡ rời đi, nhưng vì là cuộc họp gấp, cho nên Kiều Thư Vân không thể nán lại lâu thêm được.
“Mẹ, mẹ nhanh trở về công ty đi ạ.

Công việc quan trọng, cảm ơn mẹ đã dành thời gian cho con.”
“Vậy mẹ đi trước nhé.


Lần tới mẹ sẽ thu xếp công việc, cùng con ăn một bữa cơm đàng hoàng.”
Kiều Thư Vân nói rồi mang theo sự áy náy mà rời đi.

Tất nhiên trước lúc đi khỏi, bà không quên thanh toán tiền đồ uống, còn hào phóng tip cho nhân viên một khoản tiền không nhỏ.
Trở về từ tiệm cafe, Kiều Thư Vân bận rộn việc công ty mãi cho đến bốn giờ chiều.

Bởi vì khối lượng công việc ngày hôm nay quả thực lớn, cho nên bà cảm thấy có chút mệt mỏi, liên tục đưa tay lên bóp trán.
“Mẹ, mẹ khó chịu sao? Nãy giờ con thấy mẹ cau mày xoa trán tới mười lần rồi đấy.”
Trác Khả Hân hiếm hoi có được một ngày nghỉ, cho nên mới chủ động gọi điện cho mẹ.

Kiều Thư Vân nhận được sự quan tâm của con gái, tâm tình bà tốt vô cùng, nhưng vẫn không giấu nổi sự mệt mỏi trên gương mặt:
“Đã lâu lắm rồi mẹ không làm nhiều việc cùng một lúc đến thế, cho nên đầu quả thực có chút đau.”
“Mẹ, mẹ cũng có tuổi rồi, đừng tham công tiếc việc.

Đã lâu rồi mẹ chưa đi kiểm tra sức khỏe định kỳ đúng không? Vẫn còn thời gian trước khi bệnh viện đóng cửa, mẹ tranh thủ qua đó kiểm tra xem sao nhé.

Con có quen một tiền bối đang làm việc ở bệnh viện Thịnh An, bây giờ con sẽ liên hệ với chị ấy ưu tiên giúp mẹ vào kiểm tra trước.

Mẹ phải qua bệnh viện ngay đấy nhé.”
Trác Khả Hân tựa như một cái radio nói một dăng không biết mệt.

Kiều Thư Vân đối với sự hiếu thảo của con gái, tất nhiên bà không có ý kiến gì, vô cùng phối hợp gật đầu đáp ứng yêu cầu của Trác Khả Hân:
“Được, mẹ biết rồi.

Vẫn là con gái của mẹ tốt nhất, ấm áp như cái áo bông nhỏ.”
“Mẹ, mẹ uống chút nước ấm trước đã.

Mẹ nghỉ ngơi một lát, sau đó hẵng đến bệnh viện nhé.”
“Mẹ biết rồi.

Con không phải nói còn phải ra ngoài ăn đồ nướng với bạn sao? Sửa soạn rồi đi đi, đừng để bạn đợi lâu.

Đi đứng cẩn thận nhé.”
“Vâng, con biết rồi.

Bây giờ con đi ngay đây.

Tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt con.”
Kiều Thư Vân cúp máy, nghe lời con gái uống một cốc nước ấm, sau đó mới bảo tài xế lái xe đến bệnh viện Thịnh An.
Bệnh viện này cách không xa công ty của bà lắm, lái xe tầm mười lăm phút là đã đến nơi.

Kiều Thư Vân được ưu tiên đi vào làm kiểm tra tổng quát trước, sau một khoảng thời gian chờ đợi thì cũng đã có kết quả.
Cơ thể của bà không có gì đáng ngại.

Bác sĩ chỉ đặc biệt kê thêm cho bà chút thuốc bổ não để giảm bớt căng thẳng dẫn đến đau đầu mà thôi.

“Cảm ơn cháu, đã làm phiền cháu rồi.”
Kiều Thư Vân lịch sự cảm ơn Lương Đông Vân.

Lương Đông Vân cực kỳ nhã nhặn, mỉm cười dịu dàng trả lời bà:
“Đây là nhiệm vụ của bọn cháu ạ.

Cháu là bạn thân của Khả Hân, có thể giúp đỡ người nhà em ấy khiến cháu cảm thấy rất vui vẻ.”
“Khả Hân đã tìm được một người bạn tốt.”
Kiều Thư Vân nói rồi đẩy ghế đứng dậy rồi mới tiếp tục nói:
“Vậy bác không làm phiền cháu làm việc nữa, bác ra về trước đây.

Tháng 9 này Khả Hân trở về, lúc đó chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”
“Dạ vâng, bác đi cẩn thận ạ.”
Kiều Thư Vân đến quầy thuốc lấy ít thuốc theo đơn bác sĩ kê, sau đó cẩn thận cho vào trong túi xách.

Bà vừa quay lưng định ra về thì không ngờ lại gặp được Trác Diệu từ cửa chính của bệnh viện bước vào.

Sự xuất hiện của anh khiến bà không khỏi thấy ngạc nhiên, lập tức liền di chuyển bước chân qua chỗ anh, mở lớn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc mà cất tiếng:
“Trác Diệu, con đang làm gì ở đây thế?”
“Mẹ ạ?”
“Mẹ đang làm gì ở đây vậy?”
Trác Diệu cũng bất ngờ không kém khi đụng mặt mẹ mình.

Chưa trả lời câu hỏi của bà, anh đã vặn ngược lại hỏi mẹ mình.
“Mẹ đến kiểm tra tổng quát, còn con? Con làm gì ở đây thế?”
Kiều Thư Vân vừa nói vừa quan sát con trai một lượt từ trên xuống.

Lập tức bà liền phát hiện ra tay anh đang xách một túi bóng có chứa một hộp cháo bên trong, điều này khiến bà càng thêm tò mò:
“Con mua đồ ăn cho ai thế?”
Trần đời từ trước đến nay chưa bao giờ bà thấy Trác Diệu vào bệnh viện chăm sóc ai cả, chứ chẳng nói gì đến việc anh chủ động đi mua đồ ăn cho người khác thế này.
“Là cho em gái của Trịnh Lam.


Con bé bị thương, mẹ vợ nhờ con đi mua ít đồ ăn cho con bé.”
Vừa nói dứt câu, Trác Diệu liền nhận ra mình vừa lỡ miệng gọi hai từ “mẹ vợ”.

Kiều Thư Vân tất nhiên cũng đủ tỉnh táo để nhận thấy được điểm này, nhưng bà cũng không muốn bắt bẻ con trai, cho nên liền nhanh chóng lên tiếng để xua tan bầu không khí gượng gạo lúc này:
“Trịnh Vân bị thương sao? Con bé bị thương nặng thế nào? Mà làm sao con lại biết mà đến chăm sóc con bé vậy?”
“Trùng hợp thôi ạ.”
“Con bé ở phòng nào? Mẹ đi mua ít đồ, lát nữa sẽ tới thăm con bé.”
Dù sao cũng từng là thong gia, cho nên Kiều Thư Vân vẫn muốn quan tâm đến người nhà Trịnh Lam một chút.

Trác Diệu đối với đề nghị này của mẹ mình cũng không phản đối, nhanh miệng đọc số phòng cho bà rồi cầm theo đồ ăn đi thẳng về phía thang máy, nhấn nút đi lên tầng mười bốn.
Lúc anh đẩy cửa bước vào phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại mình Trịnh Vân, không thấy bóng dáng Trần Thu Nguyệt đâu.
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, Trịnh Vân đã vội đặt điện thoại đang cầm trên tay xuống giường, hướng hai mắt sáng như đèn pha ô tô nhìn về phía Trác Diệu.
“Anh về rồi.”
“Em ăn chút đồ ăn đi.

Tôi vừa mua chút cháo ở cửa tiệm bên cạnh bệnh viện.”
Trác Diệu vừa nói vừa mở hộp cháo ra giúp cô ta, sau đó mới lên tiếng nói:
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Trác Diệu cảm thấy nhiệm vụ của mình đến đây là đã hết.

Bác sĩ cũng đã nói vết thương của Trịnh Vân không có vấn đề gì, cho nên anh không nghĩ Trịnh Vân sẽ gặp khó khăn gì với việc tự mình ăn uống.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn phản nghịch với suy nghĩ của anh.

Giây phút Trác Diệu vừa định quay người rời đi thì thanh âm mang theo sự yếu ớt của Trịnh Vân đã vang lên rõ mồn một bên tai anh:
“Anh Trác Diệu, anh có thể đút cháo giúp em được không? Tay em đau quá, không tự cầm thìa lên được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.