Các cô đứng bên này nhỏ tiếng bàn luận, Giang Thành Ngật lại chỉ lo xem điện thoại.
Rất rõ ràng, người anh tuy ở đây nhưng tâm tư lại đặt vào vụ án.
Đường Khiết và mẹ Giang cảm thấy không thú vị, tiếp tục lôi kéo Lục Yên thử quần áo.
Thiết kế mùa này thật đáng chú ý, Đường Khiết hưng phấn vô cùng, mẹ Giang lại không ngừng chú ý đến Lục Yên.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hai người bọn họ, cuối cùng Lục Yên thử một cái váy dệt kim màu đen trắng đan xen, kiểu dáng cổ điển của Chanel, áo vest ngắn phối với miniskirt, thiết kế đơn giản, cắt may hoàn hảo để lộ ra cơ thể tinh tế.
Từ phòng thử đồ đi ra, mẹ Giang và Đường Khiết lập tức xúm lại.
Người trước gật đầu mỉm cười, người sau hai mắt sáng lên, nhất trí cho rằng bộ váy này vô cùng thích hợp với Lục Yên.
Ánh mắt Lục Yên lướt qua Giang Thành Ngật, tưởng rằng vốn anh không chú ý đến bên này, không ngờ anh đã ngẩng đầu nhìn qua rồi, ánh mắt chậm rãi lướt qua bộ váy trên người cô, cuối cùng rơi đúng trên gương mặt cô.
Nhân viên bước qua đưa hóa đơn, mặt đầy ý cười, giọng nói rất ngọt ngào: “Tiểu thư, Giang tiên sinh đã tính tiền rồi. Bộ váy này chỉ có một size, nhiều người không mặc được, thân hình và khí chất của tiểu thư đều tốt như vậy, chiếc váy này dường như là thiết kế riêng cho cô.”
Sau một trận đổ máu, mọi người đều có thu hoạch riêng.
Dưới sự yêu cầu của mẹ Giang, mấy bộ quần áo bà lựa chọn sau sẽ đưa đến Giang gia, tính tình Đường Khiết nóng nảy, mua được quần áo mới thì chỉ muốn mặc luôn vào ngày hôm sau, nhân viên gói ghém xong xuôi thì mọi người trực tiếp xách đi.
Đoàn người đến bãi đỗ xe, Lục Yên và Đường Khiết nói chuyện một lúc rồi hẹn thời gian đi mua sắm lần sau với mẹ Giang, cuối cùng mở cửa xe vẫy tay chào tạm biệt, lái xe rời đi.
Giang Thành Ngật đưa mẹ Giang và Lục Yên lên xe trước, rồi nói với mẹ Giang: “Mẹ, gần đây có người theo dõi Lục Yên, con không yên tâm để cô ấy ở nhà một mình, con nghĩ để cô ấy và mẹ về bên kia trước, đợi hết bận con lại qua đón cô ấy.”
“Con thì sao? Lại tăng ca nữa hả?”
“Có một nghi phạm con muốn theo dõi, chắc phải mất mấy tiếng.”
Mẹ Giang càng nghi ngờ hơn: “Đợi con hết bận không biết sẽ mất bao lâu nữa, làm gì phải hành hạ như thế, sáng mai quay lại đón Lục Yên không phải là…”
Còn chưa dứt lời bà đã hiểu được, đứa con trai này không muốn xa Lục Yên dù chỉ một đêm.
Bà mỉm cười ngọt ngào: “Biết rồi.”
Sắc mặt Lục Yên hơi đỏ lên, đi qua một bên, nhẹ giọng dặn dò Giang Thành Ngật: “Chú ý an toàn.”
Giang Thành Ngật cố ý hạ thấp giọng: “Hết bận sẽ tới đón em, dù sao sẽ không để em đợi quá lâu đâu, em cũng đừng ngủ ở nhà cha mẹ anh nhé.”
Lục Yên giả vờ không nghe thấy yếu tố mờ ám trong lời nói của anh, cô liếc mắt, xoay người theo sau mẹ Giang ngồi lên xe của Giang gia.
Giang Thành Ngật thấy mẹ và Lục Yên đã đi rồi lúc này mới lên xe.
Nhà cha mẹ Giang Thành Ngật ở biệt thự Tân Giang, cha Giang Thành Ngật không có ở nhà, mẹ Giang sắp xếp cho Lục Yên ở trong phòng của Giang Thành Ngật.
Mẹ Giang rất coi trọng việc dưỡng sinh, bình thường ngủ sớm dậy sớm, bà nói chuyện với Lục Yên một lúc thì trở về phòng trên tầng để tẩy trang.
Lục Yên cởi áo khoác xuống, ngẩng đầu quan sát căn phòng.
Sạch sẽ, rộng rãi, sáng sủa, màu sắc ấm áp. Trên tường treo đầy hình, có hình ảnh ba người nhà Giang gia chụp chung, còn có không ít hình của một mình Giang Thành Ngật thời thiếu niên, khoảng mười tấm hình đều được đóng khung cẩn thận, treo ở vị trí nổi bật dễ nhìn thấy trong phòng, vừa nhìn là biết do tự tay mẹ Giang làm.
Lục Yên nhìn từng tấm hình một sau đó khẽ bật cười, hai mươi năm trôi qua, Giang Thành Ngật từ một cậu bé mũm mĩm trở thành một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, lúc này nhìn lại bỗng có một loại cảm giác kỳ diệu không thể giải thích.
Đợi đến lúc hừng đông, cô có chút buồn ngủ nên nằm xuống giường anh mơ mơ màng màng, đúng lúc này Giang Thành Ngật gọi điện đến, cùng lúc đó, bên ngoài truyền tới thanh âm nói chuyện cố ý hạ thấp giọng xuống.
Mở cửa ra thì thấy Giang Thành Ngật đang đứng ở cửa nói chuyện với dì Lưu.
Cô vội trở về phòng lấy túi xách, áy náy nói chúc ngủ ngon với dì Lưu rồi cùng Giang Thành Ngật rời đi.
Về đến nhà đã gần một giờ.
Vừa mở cửa vào nhà Giang Thành Ngật liền cởi quần áo vào phòng tắm tắm rửa, tốc độ vô cùng nhanh, chưa tới mười phút đã tắm xong rồi.
Lúc đi ra, bên hông quấn một cái khăn tắm, từng giọt từng giọt nước trên tóc nhỏ xuống, khiến lông mày bỗng sáng lấp lánh.
Lục Yên lấy khăn lông vừa lau tóc cho anh vừa càu nhàu than phiền: “Sao anh không sấy tóc?”
Anh giục cô đi tắm, để mặc cho cô làm loạn: “Sấy làm gì, dù sao lát nữa cũng sẽ ra nhiều mồ hôi thôi.”
Đủ rồi đấy.
Lục Yên trừng mắt với anh một cái, đẩy anh ra xoay người vào phòng tắm, mở vòi hoa sen chuẩn bị tắm rửa.
Lúc khom lưng, đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, kiểm tra một chút, không ngờ “bà dì cả” lại tới thăm rồi.
Cô ngồi trên bồn cầu, vừa phiền muộn lại hơi thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
Cũng tốt, mấy lần trước đó đều không dùng biện pháp an toàn, cô luôn lo lắng mình sẽ mang thai. Không phải không muốn có con, chỉ là… tuy không biết Giang Thành Ngật nghĩ thế nào, tạm thời cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.
Đầu tiên Giang Thành Ngật tự rót nước cho mình và Lục Yên, rồi dùng khăn lông lau tóc qua loa, cuối cùng lấy một tờ danh sách ngồi trên sofa xem xét.
Đang tập trung xem thì nghe thấy thanh âm của Lục Yên truyền từ trong phòng tắm ra.
“Giang Thành Ngật.”
“Hả?” Đầu anh cũng không ngẩng lên, “Chuyện gì?”
“Anh lấy giúp em ít đồ trong tủ đầu giường ở phòng bên kia.”
“Đồ gì?”
“Cái hộp màu hồng, trong đó có rất nhiều cái loại đồ đó, anh lấy giúp em đi.”
Rất nhiều cái?
Anh kỳ quái ngẩng đầu.
Nghe cô vội vàng giục giã, mặc dù anh buồn bực nhưng vẫn mở cửa phòng đi ra.
Vào phòng mở tủ đầu giường ra, sau đó tìm kiếm cái hộp màu hồng cô nói, lấy đồ ra xem một cái, mặt anh đen lại.
“Lục Yên.” Anh đưa đồ cho cô qua khe hở của cửa phòng tắm, vừa hậm hực vừa bực mình, “Chuyện này có thể tính trước được không?”
Tuy nói anh không phải loại người tinh trùng lên não, nhưng hy vọng cả đêm đột nhiên bị tạt một gáo nước lạnh, nói không thất vọng là giả.
Lục Yên không để ý đến anh. Trong khoảng thời gian này tâm trạng thay đổi nhanh chóng nên “bà dì cả” cũng rối loạn theo, thật sự vẫn chưa có cách nào biết trước được.
Tắm xong đi ra, cô mò lên giường rồi nằm xuống, tuy nói chăn rất nhẹ rất mềm nhưng tay và chân vẫn lạnh hơn so với ngày thường, không còn cách nào khác, hormone thay đổi làm mạch máu dưới da co lại, ảnh hưởng tới khả năng tuần hoàn, mỗi lần “bà dì cả” tới đều như thế.
“Giang Thành Ngật.” Cô kéo chăn cao đến tận cằm, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn anh, giọng nói vừa nhỏ vừa êm ái: “Có thể sang phòng bên lấy giúp em đôi tất dày được không?”
Giang Thành Ngật vén chăn trèo lên giường, ôm cô vào trong ngực: “Sao vậy, lạnh à?”
Cô gật đầu.
Thân thể anh ấm nóng, giống như ánh mặt trời đang chuyển động vậy, anh vừa chui vào chăn cô đã theo bản năng rúc vào lòng anh, cuộn người như con tôm.
Anh nắm vai cô, một tay khác thò xuống bàn chân lạnh như băng của cô, dùng tay bao bọc, khẽ hỏi: “Như vậy có đỡ lạnh hơn không?”
Cô ôm hông anh, trong giọng nói lộ ra sự vui vẻ, khuyến khích anh: “Đỡ nhiều rồi.”
Anh nhìn mái tóc đen nhánh của cô, nhớ lại hồi cấp 3, có lần “bà dì cả” của cô đến cũng không chuẩn bị trước, không cẩn thận làm bẩn quần, sau đó anh đưa đồng phục của mình cho cô che lại rồi gọi taxi đưa cô về nhà. Chính lần đó anh mới biết “bà dì cả” của con gái thường không biết trước.
Thân thể của cô vừa mềm mại vừa đầy đặn, anh sợ mình càng ôm càng khó chịu, để thay đổi lực chú ý, anh với tay lấy tờ danh sách trên đầu giường.
Cô hơi khép mắt, hai chân nhét vào dưới bắp chân của anh, đầu ngón chân nhẹ nhàng cọ qua cọ lại để sưởi ấm.
Anh bị cô trêu khiến trong lòng rất ngứa ngáy, loại cảm giác này khác với dục vọng, đa phần là loại yên tĩnh và thỏa mãn tràn ngập toàn bộ trái tim.
Giống như là nhớ ra chuyện trước đây, cô mở mắt, tiến lại gần anh: “Vừa rồi anh đi theo dõi thầy Chu sao?”
Giang Thành Ngật đang nghiên cứu tờ danh sách kia: “Ừ, Tiểu Chu đã ở đó theo dõi mấy tiếng rồi, anh qua đó thay ca.”
“Đây là cái gì vậy?” Lục Yên nhìn theo ánh mắt anh.
“Những người tới nhà Đinh Tịnh phúng điếu đêm đó.”
“Nhiều người như vậy sao?” Cô hơi kinh hãi.
Qua loa liếc một cái, trong danh sách có khoảng hơn một ngàn người.
“Ừ.”
Tuy mấy năm nay Đinh gia đã xuống dốc, nhưng vốn liếng vẫn còn kha khá, mạng lưới giao thiệp lại rộng, Đinh Tịnh là con gái cả của Đinh Kiến Quốc, cô ta xảy ra chuyện nên về tình về lý những người bạn kia của Đinh gia cũng nên tới an ủi.
Suy nghĩ một chút, anh nói: “Bỏ qua những vị khách rời đi trước nửa tiếng khi Lưu Vũ Khiết bị tiêm Morphine thì hiện trường còn lại hơn một trăm người, mà mười phút trước khi Lưu Vũ Khiết bị phát hiện, trong hơn một trăm người này lại có hơn ba mươi người rời đi bằng thang máy.”
Nói cách khác, ai cũng đều bị tình nghi có khả năng gây án.
Lục Yên để ý danh sách trong tay Giang Thành Ngật có mấy người bị khoanh tròn, người đầu tiên là ‘Chu Chí Thành’.
Cô thử suy đoán: “Căn cứ vào tình huống Lưu Vũ Khiết bị hại đêm ấy, hung thủ chắc là trà trộn vào trong đám khách khứa, có danh sách này không phải có thể thu hẹp phạm vi sao?”
Giang Thành Ngật nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Đừng quên hung thủ rất giỏi ngụy trang, dựa vào thủ đoạn gây án hắn thường làm, trước khi sát hại Đinh Tịnh, có thể hắn đã theo dõi Đinh Tịnh trong một khoảng thời gian, nhất định hắn hiểu rõ sinh hoạt và bạn bè của Đinh Tịnh, không loại bỏ khả năng hắn sẽ lợi dụng điểm này để ngụy trang thành người quen của Đinh Tịnh hoặc là bạn bè đến chia buồn, hơn nữa còn có thể sử dụng tên giả, cứ như vậy, danh sách này càng dẫn đến sai lầm.”
Thật sự muốn loại bỏ từng việc một, chắc hẳn đây là một công trình khổng lồ, để thu hẹp phạm vi hoài nghi, rõ ràng mấy ngày nay Giang Thành Ngật đã tốn kha khá sức lực.
Lục Yên nhớ tới câu nói “thầy trò yêu nhau” nghe được lúc chiều kia, cô hỏi: “Có lục soát được đồ gì trong căn nhà ở đường Di Viên của Đinh Tịnh không, buổi chiều các anh xem CD gì vậy?”
Giang Thành Ngật sợ cảm xúc cô không ổn định nên chỉ nói qua loa: “Trong CD là những đoạn phim của Đặng Mạn và thầy Chu mà năm ấy người theo dõi quay được.”
Lỗ tai Lục Yên tê tê, một cảm giác khó chịu mạnh mẽ xông tới.
Đã qua nhiều năm như vậy, suy đoán là một chuyện, được chứng thực lại là chuyện khác.
“Người quay trộm là Đinh Tịnh sao?” Cô ổn định lại giọng mình.
Giang Thành Ngật không khẳng định cũng không phủ nhận, trong ánh mắt lộ ra mấy phần do dự.
“Chẳng lẽ không phải Đinh Tịnh?” Cô rất kinh ngạc, “Năm ấy không phải Đinh Tịnh lợi dụng những đoạn phim này để ép Đặng Mạn sao, mà thầy Chu bởi vì sợ danh dự bị tổn hại nên vội tham dự vào, nghĩ đi nghĩ lại, người được lợi lớn nhất trong chuyện này chính là Đinh Tịnh.”
Giang Thành Ngật nhìn cô, lạnh nhạt ừ một tiếng: “Sau khi lập trang web, Đinh Tịnh là người đầu tiên lên trang web cầu nguyện, nguyện vọng của cậu ta là: Hi vọng Giang Thành Ngật nhanh chóng đá bay con đ* Lục Yên đi.”
Cứ theo tư liệu, điều tra một cái là biết ngay.
Lục Yên lén liếc mắt: “Vậy thì thật lòng chúc mừng cậu ta, tuy rằng sự việc sau đó phát triển vượt xa tưởng tượng của cậu ta, nhưng làm người khởi xướng, coi như mong ước hồi đó của cậu ta cũng được thỏa mãn rồi.”
Giang Thành Ngật không nói gì.
Trong danh sách những người bị hại có thể thấy lời cầu nguyện của mỗi người đều được thỏa mãn, chỉ có hành động cầu nguyện của Đinh Tịnh là đáng ngờ.
Nếu mấy đoạn phim này là do hồi đó Đinh Tịnh tự mình quay, sau đó lợi dụng thứ này để ép Đặng Mạn phá hỏng chuyện tình cảm của anh và Lục Yên, thì như vậy mới nói lên được rằng Đinh Tịnh đã tự mình thỏa mãn nguyện vọng, hoàn toàn là Chúa tể của bản thân, nhưng vì sao lại trở thành một phần trong nghi thức của hung thủ chứ?
“Anh nghi ngờ năm đó đoạn video này là do người khác quay.”
“Sao anh lại nói thế?”
“Người đó lợi dụng video quay trộm để nắm giữ điểm yếu người bạn thân nhất của em, đồng thời cung cấp video cho Đinh Tịnh, không thể nghi ngờ sự cung cấp này cũng là một cách thỏa mãn nguyện vọng của Đinh Tịnh, nhưng bởi vì cách này có quá nhiều nhân tố không xác định, ngây thơ lại non nớt, không loại bỏ khả năng do hung thủ năm xưa gây ra. Chỉ tiếc thời gian đã trôi qua lâu rồi, không thể xác định nguồn gốc mấy cái đĩa CD này được, nếu không đã có thể xác định được Đinh Tịnh là người quay chính… hay là được cung cấp bởi người khác.”
Lục Yên nghe xong thì trong đầu nhanh chóng thoáng qua một hình ảnh, đáng tiếc hình ảnh kia vụt qua quá nhanh, trong phút chốc đã biến mất.
Cô ổn định tâm trạng, cố gắng hồi tưởng lại, một lúc lâu sau, trí nhớ của cô thức tỉnh từng chút từng chút một, sau đó dừng lại ở kì nghỉ hè sau khi thi đại học: “Anh còn nhớ có một lần anh tặng em đôi giày màu đỏ, ở mũi giày có đính nơ bướm không?”
“Sao thế?” Đương nhiên là Giang Thành Ngật nhớ. Tối hôm đó cô rất đẹp, anh cùng cô đi dạo phố, mua đồ cho cô, còn thương lượng với cô về chuyện điền nguyện vọng, sau đó không khống chế được suy nghĩ không đứng đắn mà dụ dỗ cô vụng trộm nếm trái cấm.
“Lần đó chúng ta hẹn nhau ở công viên trung tâm thành phố, anh tạm thời đi lấy giày cho em mà tới trễ, sau đó trong lúc em đợi anh thì vô tình trông thấy Đinh Tịnh, lúc đó cậu ta chạy ra từ hướng vườn hoa hồng trong công viên, mặt cắt không còn giọt máu, em cảm thấy rất kì quái, còn nhìn vào trong theo hướng cậu ta chạy tới nhưng không thấy ai đi ra, tiếp theo thì anh đến nên em không để ý nữa. Nhưng chuyện này…cho đến bây giờ em luôn vẫn cảm thấy khó hiểu, cuối cùng em suy nghĩ, lúc ấy Đinh Tịnh đã thấy cái gì trong công viên chứ?”
Nghe đến hai chữ ‘công viên’, Giang Thành Ngật cau mày: “Lúc ấy không phải cậu ta bắt gặp Đặng Mạn và thầy Chu đang hẹn hò chứ? Nên bị giật mình…”
Chưa nói xong anh đã tự mình phủ nhận: “Không đúng, trên mấy cái đĩa CD lục soát được trong nhà Đinh Tịnh viết là tháng 4 năm 2009, hôm chúng ta hẹn nhau là vào tháng 6 sau khi thi đại học xong, lúc đó Đinh Tịnh không những đã biết chuyện Đặng Mạn và Chu Chí Thành, còn lấy thứ này uy hiếp Đặng Mạn…”
“Hơn nữa lúc đó dáng vẻ Đinh Tịnh rất hoảng hốt.” Lục Yên cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh khi ấy, “Giống như là gặp ma vậy, dựa vào tính tình của Đinh Tịnh, nếu bắt gặp chuyện của Đặng Mạn và thầy Chu thì chỉ hả hê thôi, không đến nỗi bị hù dạo thành như vậy.”
Gặp ma…
Giang Thành Ngật nắm chặt bả vai Lục Yên: “Công viên trung tâm chỉ có một lối mòn thông vào trong vườn hoa hồng và hồ nhân tạo, sau khi Đinh Tịnh đi ra, em có thấy ai từ trong đó đi ra nữa không?”
Lục Yên lắc đầu: “Cậu ta vừa đi thì anh tới, sau đó anh đi giày cho em, toàn bộ sự chú ý của em đều đặt lên người anh, vốn không chú ý nhìn bên kia. À, em nhớ lúc ấy có mấy cô gái đi ngang qua, bởi vì bọn họ đều nhìn anh nên em có chút không vui, chỉ nhìn lướt qua nhưng cũng không nhìn kỹ.”
Giang Thành Ngật chăm chú nhìn cô: “Em suy nghĩ thật kĩ, trong mấy người lúc ấy có ai khiến em cảm thấy quen mắt không?”
Lục Yên thấy anh cẩn thận như vậy thì gật gật đầu, từ từ tĩnh tâm, cố gắng hồi tưởng lại chuyện khi đó, suy nghĩ một lát, trí nhớ luôn như một tầng sương mù trắng, chỉ có phía trước Giang Thành Ngật là rõ ràng, tối hôm đó anh cực kỳ đẹp trai, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đặt lên người anh, từ đầu đến cuối không nỡ dời mắt.
Mùi hương hoa tường vi vờn quanh chóp mũi, bên tai là tiếng cười của mấy cô gái, cô nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một đám con gái đi ngang qua.
Tuổi cũng xấp xỉ cô, khuôn mặt sáng sủa, thấy trai đẹp thì chăm chú nhìn, nhưng mỗi người đều vô cùng bình thường… hoàn toàn không có chỗ nào kì lạ.
Cô càng nhìn càng cảm thấy không có chỗ nào khả nghi, lắc đầu một cái định mở mắt ra, nhưng đúng lúc này, tầm nhìn bên trái bỗng xuất hiện một người, không có chút báo trước nào đi theo sau lưng đám con gái kia, lúc ấy sắc trời đã hơi tối, người phụ nữ đó mặc váy, màu sắc không rõ, tóc uốn sóng lớn, cách ăn mặc kiểu phụ nữ đã có chồng, kỳ quái ở chỗ tuy vóc dáng người phụ này thon thả nhưng bắp chân lại phát triển, bước đi rất nhanh và dài, tự dưng có cảm giác không thích hợp cho lắm.
Thì ra là thế, nên dù nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn còn ấn tượng với người phụ nữ đó. So với người phụ nữ này, diện mạo của những người khác đã trở nên mơ hồ rồi.
Cái này còn chưa đủ, kì quái nhất là rõ ràng người phụ nữ này luôn luôn cúi đầu, nhưng lúc đi ngang qua sau lưng Giang Thành Ngật lại ngẩng đầu nhanh chóng nhìn lướt qua cô.
Lúc ấy Giang Thành Ngật đang đi giày cho cô, tuy rằng chỉ là một cái liếc mắt nhưng hình như người phụ nữ này nhận ra Giang Thành Ngật, hàm ý của cái nhìn đó vô cùng phức tạp, không rõ là căm ghét hay hờ hững.
Đáng tiếc người đó đeo khẩu trang dùng một lần, cô không thể thấy rõ mặt người phụ nữ ấy được.
Tim cô đập mạnh một cái, vội nắm lấy cánh tay Giang Thành Ngật: “Em nhớ ra lần đó có một người phụ nữ rất kỳ lạ, bước đi rất lớn, có chút giống đàn ông, hơn nữa em cảm thấy hình như cô ta nhận ra anh, bởi vì lúc cô ta nhìn thấy anh đi giày cho em thì dường như rất tức giận, nhưng cô ta đã nhanh chóng quay mặt đi, sau đó cũng không quay đầu lại, sau khi anh đứng lên cũng không chú ý đến người phụ nữ đó, vốn em cho rằng anh sẽ chào hỏi người đó, nhưng rõ ràng anh không nhận ra bộ dạng của đối phương, em nghĩ là mình nhìn lầm, nhưng… em có cảm giác người đó có chỗ nào đó không đúng nên không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.”
Giọng nói của Giang Thành Ngật trầm xuống: “Người đó biết anh?”
Lục Yên có chút do dự: “Em không khẳng định. Hơn nữa em cũng không xác định được trước đó Đinh Tịnh sợ hãi như vậy có phải có liên quan đến người phụ nữ đó hay không? Nhưng chúng ta ở đó mười mấy phút đồng hồ, em lại không thấy những người khác đi ra. Nếu người phụ nữ này hù dọa Đinh Tịnh, cô ta ăn mặc rất bình thường, tại sao lại khiến Đinh Tịnh sợ hãi như vậy chứ?”
“Nếu Đinh Tịnh cho rằng bản thân gặp người chết thì sao?”
Lục Yên giật mình.
Giang Thành Ngật trầm mặc hồi lâu, sau đó gật đầu lên tiếng: “Lúc trước, khi Lưu Vũ Khiết bị tấn công dưới mắt anh thì anh đã từng cho rằng hung thủ cố ý khiêu khích, nhưng bởi vì sợ ảnh hưởng đến phán đoán của tiến sĩ Dụ nên anh không nói ý kiến chủ quan này cho anh ấy biết, nhưng hiện tại anh có một loại trực giác, anh cảm thấy hung thủ rất có thể là người trong trường Thất Trung của chúng ta.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Thành Ngật vừa rửa mặt xong thì vội gọi điện thoại: “Xin chào, tôi là Giang Thành Ngật bên đội trọng án, là thế này, hôm qua lão Tần có đưa một phần danh sách của đội chúng tôi qua, phiền anh tra giúp tôi một chút, xem xem trong mấy người này có ai từng học ở trường Thất Trung không, còn họ hàng bên kia của Chu Chí Thành, có thể nhanh chóng lấy kết quả không?”
Lục Yên tìm áo khoác và áo sơ-mi giúp anh rồi đến phòng bếp làm bữa sáng.
Hai người còn chưa ăn thì điện thoại của Giang Thành Ngật vang lên.
“Vâng, phiền chuyển qua đi.”
Lục Yên bước tới nhìn một cái, là tin tức vụ án.
“Chào đội trưởng Giang, thứ nhất, đã xác nhận với cha mẹ Chu Chí Thành, trong suốt thời gian đi học, Chu Chí Thành không yêu đương, không có phụ nữ. Thứ hai, trong danh sách khách khứa tại hiện trường, những người đã học Thất Trung gồm những người sau…”
Lục Yên ngồi bên cạnh Giang Thành Ngật, cẩn thận nhìn qua, trong danh sách có rất nhiều người, ngoại trừ bạn học A3 và A6, còn có Văn Bằng, Vũ Bách Phong.