Mẹ Giang và mẹ Lục cùng đến sân bay đón người, vừa thấy hai đứa con đi ra, lập tức tiến đến.
Ngắm hai người thật kĩ một lần, hai bà mẹ mới đồng thời nhìn Lục Yên, “Có vẻ lần này hai đứa đi chơi cũng vui vẻ, Yên Yên cũng mập lên rồi.”
Lục Yên nhớ đến que thử thai kia, nghe xong máy lời này, cả người như bị sét đánh, chỉ có thể cười khan một tiếng, theo bản năng nắm chặt tay Giang Thành Ngật.
Giang Thành Ngật gãi gãi lòng bàn tay cô để cô bình tĩnh lại một chút.
Tài xế nhà họ Giang lái một chiếc xe lớn đến, mọi người ngồi chung xe, trở lại thành phố.
Bị lệch múi giờ, rồi đi đi lại lại nhiều, Lục Yên mệt rã rời, vừa lên xe đã tựa vào vai Giang Thành Ngật ngủ gà ngủ gật.
Mẹ Giang thấy vậy liền nhắc dì Lưu ngồi sau lấy chăn đắp cho Lục Yên.
Thấy thông gia cẩn thận như vậy, nụ cười trên mặt mẹ Lục càng cười tươi hơn.
Tuần tới là đến Giao thừa, hai người mẹ vừa đi vừa bàn bạc về kế hoạch đón xuân, nghe ý mẹ Giang là muốn hai đứa bé có thể ăn tết chung với nhau, mẹ Lục lại có nỗi băn khoăn của riêng mình.
Giang Thành Ngật hạ tầm mắt xuống nhìn Lục Yên, nhớ hồi thi cuối kì một năm lớp 12, có một lần anh hỏi nhà cô ăn Tết thế nào, cô trả lời là Giao thừa sẽ giúp mẹ làm mâm cơm cúng, mùng hai sẽ cùng mẹ đi thăm bà ngoại, những ngày còn lại thì sẽ ở nhà ôn bài.
Khi ấy anh nghe cô nói, trong lòng rất không thoải mái: “Nhà em chỉ có hai mẹ con em đón Tết thôi à?”
Cô thả tay anh ra: “Nếu không thì sao?”
Nghĩ đến đây, anh hôn nhẹ lên trán Lục Yên, quay ra nói với mẹ Lục, “Mẹ, hay là năm nay mẹ đón Giao thừa cùng chúng con đi mẹ.”
Giọng anh rất chân thành, mẹ Lục nghe xong thì ngẩn ra.
“Thành Ngật nói đúng đấy, mẹ Yên Yên, năm nay là năm tân hôn của Yên Yên và Thành Ngật, người nhà hai bên cùng nhau ăn một bữa cơm cũng là một điềm lành.” Mẹ Giang nói thêm.
Mẹ Lục Yên suy nghĩ một lúc rồi cũng tươi cười đồng ý.
Hôm sau là cuối tuần.
Trời nắng đẹp.
Tối hôm trước Lục Yên vừa về nhà đã leo lên giường ngủ, ngủ tầm khoảng 12 tiếng liền, đến mười một giờ trưa vẫn không chịu dậy, cuối cùng Giang Thành Ngật sợ cô ngủ đến ngu người, cưỡng chế lôi cô ra khỏi chăn.
Rời giường, Lục Yên lấy quà cáp trong vali ra, định để mấy ngày tới đưa cho từng người một.
“Mấy ngày Tết anh có phải tăng ca không?” Thấy Giang Thành Ngật cứ luôn nghe điện thoại, cô đợi đến lúc anh cúp máy rồi mới hỏi.
“Đến lúc đó còn phải xem cấp trên phân công thế nào.”
“Từ mùng 2 đến mùng 7 hôm nào em cũng phải trực, nhưng mùng một và Giao thừa thì được nghỉ.” Cô tỏ vẻ rất hài lòng với lịch làm việc của mình.
À, anh cười nhạt, cô cũng biết trí túc thường nhạc (1) rồi nhỉ.
(1) Trí túc thường nhạc: (Câu gốc 知足常乐的) biết đủ thường vui (theo dotchuoinon.com)
Anh đỡ cô đứng dậy, “Đừng ngồi xổm dưới đất nữa. Bây giờ anh hỏi em, khi nào em đi bệnh viện thử máu?”
“Hôm nay là cuối tuần mà.” Cô theo bản năng trốn tránh vấn đề này.
“Vậy thứ hai đi xét nghiệm luôn nhé.” Anh nhướng mày.
“Chắc cũng không sai đâu mà.” Cô trả lời qua loa.
“Dù thế nào thì em cũng nên cẩn thận hơn đấy.” Anh xoa xoa gò má mịn màng của cô, “Cường độ công việc của em lớn như vậy, giờ nên sớm xác nhận xem rốt cuộc là có thai hay không.”
Cô ‘hung dữ’ bóp lại má anh, “Biết rồi.”
Thời thế đúng là đổi thay, giờ Giang Thành Ngật cũng trở nên lề mề, dài dòng.
Buổi chiều hai người cũng không bận gì, Lục Yên quyết định đến nhà ở khu Nam San dọn dẹp, sau đó đi dạo phố, tối lại về nhà cha mẹ Giang Thành Ngật ăn cơm.
Gần một tháng không ở, trong phòng cũng không quá bẩn, nhưng đưa tay ra sờ thì thấy chỗ nào cũng có một lớp bụi mỏng.
Lục Yên ra ban công lấy máy hút bụi, Giang Thành Ngật thì vào thẳng trong phòng ngủ.
Phòng ngủ được Lục Yên bố trí rất đơn giản, ấm áp, có một chiếc giường rộng khoảng mét rưỡi ở giữa, một bên là tủ đầu giường, bên còn lại là bàn đọc sách.
Anh đút hai tay vào túi quần, đầu tiên là đi một vòng quanh phòng, sau đó ngồi xổm xuống mở ngăn kéo ra, lấy mấy thứ bảo bối mà anh cất giấu nhiều năm qua ra.
Lục Yên dọn dẹp ở phòng khách một lúc, thấy Giang Thành Ngật im hơi lặng tiếng, đi vào ngó xem anh đang làm gì, chỉ thấy Giang Thành Ngật không biết lấy đâu ra một cái hộp giấy, từ từ dọn dẹp mấy thứ kia.
Nhìn có vẻ như anh muốn mang những thứ này đến ngôi nhà ở khu Tùng Sơn.
Quả nhiên, nghe thấy tiếng cô đi vào, anh quay sang hỏi cô: “Còn có cái gì muốn chuyển đi không, anh dọn cùng em.”
Tạm thời Lục Yên không ở trong nhà này được, quần áo bốn mùa nhất định phải mang đi.
Cô từ từ nói: “Có quá nhiều thứ, sợ rằng trong hôm nay không dọn hết đi được.”
“Không sao.” Anh cầm hộp đồ lên, “Những cái khác còn có thể mua, chỉ cần mang mấy thứ này đi là được.”
Sau này làm vật gia truyền.
Sàn nhà ở phòng khách mới hút bụi được một nửa, Lục Yên định ra dọn nốt thì Giang Thành Ngật lấy máy hút bụi từ tay cô, “Tránh sang một bên đi.”
Cô bị đuổi ra ghế sofa, dứt khoát cầm dao gọt hoa quả trên bàn trà, ngồi gọt táo cho anh.
Giang Thành Ngật đúng là Giang Thành Ngật, làm việc rất hiệu quả, chưa đến nửa tiếng đã dọn xong hết cả phòng bếp lẫn phòng khách.
Cô cắt táo ra thành từng miếng nhỏ, vừa đút cho anh vừa nịnh nọt: “Đội trưởng Giang vất vả rồi.”
Anh ăn vài miếng là hết quả táo, quay đầu nhìn cô, thấy cô mặc một chiếc áo lông xanh da trời rộng thùng thình, bên dưới mặc quần jean màu trắng, trên mặt đầy vẻ dịu dàng, ánh mắt trong suốt, cô đứng đó, đẹp như một đóa hoa ngọc lan.
Lòng anh hơi run lên, anh ném giẻ lau vào thùng nước, đi rửa tay, kéo cô xuống ngồi với mình, “Mệt rồi, nghỉ một lát đã.”
Lục Yên bị anh ôm lên đùi, còn tưởng rằng anh mệt thật, nhưng chỉ một lát sau, tay anh bắt đầu giở trò.
“Giang Thành Ngật.” Cô cười híp mắt, đè cổ tay anh lại, “Anh mệt thật hay còn có ý gì khác đấy?”
“Hôm qua em nói đau hông còn gì.” Giang Thành Ngật nghiêm túc trả lời, “Để anh xoa cho em.”
“Em đau hông mà anh xoa ở đâu thế?”
“Anh đang xoa từ từ còn gì?” Giọng anh bắt đầu trầm xuống, ngậm dái tai cô, lòng bàn tay nóng bỏng của anh dường như xuyên qua áo kề sát vào da thịt cô.
Cô hít một hơi thật sâu, vội đẩy anh ra: “Từ từ đã, vẫn còn chưa xác định rõ là có mang thai hay không mà.”
Anh chui vào cổ cô, cắn mút một lúc, rồi buồn rầu ngồi dựa vào ghế sofa, “Vậy em có thể kiểm tra sớm một chút xem mình có mang thai hay không. Mà mang thai và chuyện này có mâu thuẫn gì với nhau à?”
“Mấy tháng đầu phải chú ý mà.” Cô lườm anh, “Lần nào anh làm cũng dây dưa lâu chết đi được.”
Lại còn mạnh nữa, nếu xảy ra vấn đề gì thì sao.
“Lục Yên.” Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, ngồi thẳng, nâng gò má cô lên hỏi khẽ, “Em có cảm thấy chúng ta bây giờ hài hòa hơn tám năm trước rất nhiều không?”
Đúng là bây giờ trong đầu đàn ông chỉ có chuyện này…
Cô nháy mắt mấy cái, đếm trên đầu ngón tay: “Lần đầu tiên trừ cảm giác đau ra thì em chẳng thấy gì khác cả, cũng may là anh chỉ kiên trì 5 phút. Lần thứ hai anh làm lâu hơn, nhưng vẫn rất đau, nên đối với em mà nói thì lần thứ 2 chính là lần đáng sợ nhất. Còn mấy lần sau thì anh miễn cưỡng có thể coi là có chút kĩ xảo, em thấy không khó chịu như trước nữa. Nhưng mà, tóm lại, tám năm trước anh chỉ là một tay mơ.”
Giang Thành Ngật giả vờ ngạc nhiên, “Lục Yên, mấy năm gần đây có phải đêm nào em cũng nghĩ lại à? Sao lại nhớ rõ vậy?”
“Anh dám nói là anh không nhớ lại không?” Lục Yên hỏi ngược lại anh, “Vừa rồi ai chủ động so sánh bây giờ với tám năm trước thế?”
Anh thản nhiên công khai khinh bỉ cô: “Trước kia rõ ràng là do em tò mò trước, xong đến lúc anh làm thật thì em lại sợ đau, vừa động vào người em thì em đã tránh.”
Lần đầu tiên hai người giằng co gần một tiếng cô mới để anh vào.
“Sau đó chưa đến năm phút đã xong chuyện.” Cô lặp lại.
“Lục Yên, em muốn chết đúng không?” Anh cười như không cười nhìn cô.
Cô cảm thấy chuyện lớn không ổn, vội vàng nhảy xuống đất, nhưng chưa trốn đi được thì đã bị anh đè xuống dưới thân.
“Dù sao thì cũng chỉ ‘năm phút’, làm một lần trên ghế sofa cũng không sao.” Anh giả bộ muốn cởi quần áo cô ra.
Cô cười cầu xin: “Em sai rồi, Giang Thành Ngật! Đội trưởng Giang! Ông xã!”
Nghe được hai chữ cuối cùng, Giang Thành Ngật mới chịu bỏ qua cho cô, lười biếng kéo cô đứng dậy.
Thứ hai, Lục Yên tan làm, Giang Thành Ngật đã đứng đợi cô ở bãi đỗ xe.
Anh không chớp mắt nhìn cô lên xe, hỏi: “Xét nghiệm chưa?”
Cô thấy anh có chút khẩn trương, ừ một tiếng, lấy kết quả xét nghiệm ra đưa cho anh.
Là báo cáo xét nghiệp HCG, kết quả là có thai.
Cô cũng tiện thể kiểm tra toàn bộ những mục khác, mọi thứ đều bình thường.
Anh nghiêm túc đọc hết từng tờ một, rất muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, rồi ôm chầm lấy Lục Yên, nâng mặt cô lên hôn liên tục: “Vợ ơi, tốt quá.”
Lục Yên bất giác cũng cảm thấy vui lây, “Anh muốn có con đến vậy à?”
Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn kiên quyết nói không muốn có con.
“Lục Yên, em bị ngốc à?” Giang Thành Ngật không muốn so đo với cô, “Đây là con của chúng ta, sao anh có thể không vui được?”
Vì còn phải bàn bạc về đám cưới nên tối nào hai người cũng đến nhà họ Giang ăn tối, hôm nay cũng vậy.
Đến nhà họ Giang, hai người xuống xe.
Gần giao thừa, nhà họ Giang quen biết rộng, đêm nào cũng có khách quý đến thăm. Ông Giang bình thường khó thấy hôm nay cũng ở nhà, vì thế ăn cơm xong, Giang Thành Ngật chờ những người khác đi đến hội trường, lập tức mở lời: “Cha, mẹ, con và Lục Yên có chuyện muốn nói với hai người.”
Bà Giang đang định kéo Lục Yên đi xem áo cưới, thấy con trai trịnh trọng như vậy, hơi ngạc nhiên, “Chuyện gì?”
Giang Thành Ngật nhìn Lục Yên đang mỉm cười bên cạnh, hắng giọng: “Lục Yên mang thai.”
Bà Giang hơi bối rối một lúc, sau đó lại mừng đến chảy nước mắt: “Đây chính là tin cực kì tốt.”
Ông Giang uy nghiêm nhìn về phía Giang Thành Ngật, lộ ra vẻ vui mừng nhàn nhạt.
Hừ, láo lếu nhiều năm qua, cuối cùng cũng khiến ông vui vẻ được một lần.
Giang Thành Ngật dẫn Lục Yên vào phòng ngủ thử áo cưới, bà Giang vẫn còn kích động: “Tháng ba năm tới tổ chức hôn lễ, bụng Yên Yên cũng chưa lộ, như vậy là hợp lý nhất, không cần đổi thời gian tổ chức.”
Sau đó lại mong đợi: “Giờ này sang năm, trong nhà lại có thêm một đứa bé nữa rồi.”
Giang Thành Ngật hỏi Lục Yên, “Em thử váy cưới mất khoảng bao lâu?”
Áo cưới ở ngoài cửa hàng đều đã được đưa về nhà rồi, nhưng thử từng cái một cũng phải tốn mất mấy giờ.
“Sao thế?” Lục Yên nhìn anh.
“Tối nay ở lại đây đi.” Giang Thành Ngật nói, “Đỡ phải đi lại nhiều.”
“Đúng rồi.” Bà Giang khoác tay Lục Yên, “Hai đứa ở trong phòng ngủ trước kia của Giang Thành Ngật đi, để mẹ bảo dì Lưu đi quét dọn qua đã.”