Đúng vậy. Người muốn giết Lý Tín Như nhất không phải Lý Mai cũng không phải Lý Nhiễm.
Đến lúc sắc trời bạc trắng tôi mới lim dim khép mắt.
Hình như chẳng được bao lâu thì tiếng gõ cửa đã đánh thức tôi dậy.
Trình Minh nói từ ngoài cửa: “Tám giờ rồi, hôm nay có phải đi làm không?”
Tôi ngồi trên giường, cảm thấy mí mắt díu hết vào nhau.
Tôi lờ đờ đứng dậy, lờ đờ đi vào toilet, lờ đờ soi gương. Trong gương phản chiếu một gã đàn ông tóc tai bù xù, mặt mũi nhợt nhạt, mắt đầy tơ máu.
Nếu đang ở nhà mình thì nói không chừng sáng nay tôi sẽ xin nghỉ bệnh rồi đi ngủ, nhưng chỗ này thì không được.
Tôi vặn vòi sen tắm một cái, rốt cuộc cảm thấy tươi tỉnh hơn một chút.
…
Lúc bước ra ngoài tôi đã nhìn thấy Trình Minh áo mũ chỉnh tề ngồi uống cà phê trong phòng khách nhỏ dưới lầu.
Cái bóng tiều tụy đêm qua đã biến mất bằng sạch ra khỏi người anh, trông anh vô cùng khỏe khoắn.
“Tách kia của em.” Thấy tôi, anh chỉ vào đầu bàn đối diện: “Tôi nghĩ có lẽ em cũng cần nó để phấn chấn tinh thần.”
Anh đã thay cặp kính khác có khung kính nhỏ màu đồng cổ, trông rất thư sinh.
“Không còn thời gian ăn sáng nữa.” Anh nói: “Uống xong cà phê tôi sẽ đưa em đi làm. Hôm nay tôi cũng phải đến tòa.”
Lúc uống cà phê, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Em bảo này…” Tôi nói với Trình Minh: “Anh có biết chuyện mỗi tối trước khi ngủ, Lý Tín Như đều rót một cốc sữa cho vợ mình không?”
“Ồ?” Anh hỏi: “Có chuyện này à?”
“Anh không biết?”
“Không rõ lắm.” Trình Minh đặt tách xuống, hình như đang nghĩ chuyện gì đó.
“Anh không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao?”
“Đúng là rất kỳ quái.” Trình Minh thừa nhận: “Chuyện này không giống cậu ấy.”
“Vậy thì vì sao?” Tôi hỏi: “Vì sao anh ta lại làm vậy?”
“Có lẽ…” Trình Minh muốn nói lại thôi.
Tôi đợi anh nói ra.
“Tôi không chắc chắn. Nhưng có lẽ đây là một chuyện để tiện cho việc…” Trình Minh nói: “Trước kia thỉnh thoảng có những đêm Tín Như tới chỗ tôi, tôi hỏi cậu ấy đêm hôm ra ngoài không sợ bị vợ phát hiện sao, cậu ấy trả lời tôi rằng ban đêm vợ mình ngủ rất say, không sao cả.”
“Lạ quá, nửa đêm phụ nữ phải là rất dễ tỉnh giấc mới đúng. Đặc biệt là mẫu phụ nữ trông có vẻ suy nhược thần kinh như Lý Mai. Uống một cốc sữa có lợi cho giấc ngủ vậy sao?” Tôi nói: “Sữa cũng không phải thuốc ngủ…”
Tôi đột nhiên dừng lại. Tôi nghĩ đến gói thuốc ngủ tác dụng mạnh chúng tôi phát hiện được trong phòng làm việc của Lý Tín Như. Chúng tôi vẫn cho rằng đó là thuốc của Lý Tín Như, nhưng nếu nó được chuẩn bị cho người khác thì sao? Ví dụ như, cho phu nhân ngủ không ngon giấc lại suy nhược thần kinh…
Đúng vậy, nếu như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể giải thích.
Vì sao trong đêm Lý Tín Như bị mưu sát, người vợ lại khai lúc đó đang ngủ. Vì sao Lý Tín Như có thể vụng trộm ra ngoài hẹn hò với tình nhân mà không bị phát hiện. Vì sao Lý Tín Như kiên trì rót một cốc sữa cho vợ trước khi đi ngủ như vậy?
Trình Minh không nói lời nào.
“Anh ta cho thuốc ngủ vào sữa đúng không?” Tôi thốt lên: “Cái ngày gặp chuyện không may, tối hôm đó anh ta định ra ngoài gặp Chu Khiết Khiết nên đã chuẩn bị thuốc ngủ cho Lý Mai, vậy nên Lý Mai mới có thể ngủ say như chết, ngay cả chồng mình bị sát hại cũng không biết?”
“Cảnh sát Trần, tật xấu của em ở chỗ sức tưởng tượng quá phong phú.” Trình Minh nhẹ nhàng nói.
“Em nghĩ sai ư?”
“Có khi em bắt được một chuyện, nhưng không có nghĩa là nó cũng chứng minh một chuyện khác, đúng chứ? Chuyện này khá giống thầy bói xem voi.”
“Cho dù thế nào thì người đã giết Lý Tín Như nhất định là kẻ biết bí mật nhỏ này của anh ta. Vậy nên hung thủ mới đêm hôm đứng dưới khu nhà chờ anh ta, vậy nên mới không sợ bị vợ anh ta nửa đêm tỉnh giấc phát hiện ra chuyện.”
Nói tới đây, tôi dừng lại.
Càng nói càng giống Trình Minh.
“Nói như vậy, hiềm nghi của tôi cũng càng lớn.” Trình Minh cười cười: “Uống xong chưa? Chúng ta đi thôi, nếu không muốn đến muộn thì phải nhanh lên.”
…
Trên đường đi, tôi cứ mãi do dự.
Tôi không biết mình nên làm gì. Nên lập tức báo cáo tình hình cho sếp hay cứ để chuyện này qua đi như vậy? Mắt nhắm mắt mở có vẻ là sự lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng… mượn một lời thoại trong phim – “Tôi là cảnh sát đây!” [25]. Tuy tôi vẫn không cảm thấy mình có giác ngộ “đầy tớ của nhân dân” kiểu này, nhưng chuyện tới trước mắt, tôi nhận ra lương tâm mình vẫn có đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất. Tôi là cảnh sát. Nam nhân vật chính trong phim nói ra vô cùng thoải mái tự tại là vì trong phim anh ta hoàn toàn không bị người ta nắm thóp phải không? Hình tượng ấy rất hoàn hảo. Nếu tôi có thể làm đến độ không thẹn với lòng như vậy thì tốt.
[25] Lời thoại nổi tiếng trong phim “Vô gian đạo”, bộ phim xếp thứ 32/100 phim xuất sắc nhất của điện ảnh Hoa ngữ. Phim nói về cuộc đấu trí căng thẳng giữa một cảnh sát hoạt động bí mật trong một băng xã hội đen và một gã tội phạm do chính băng xã hội đen này gài vào lực lượng cảnh sát. Phiên bản Hollywood của phim có tên “Điệp vụ Boston” chiếu năm 2006.
Tám giờ năm mươi lăm phút, xe của Trình Minh dừng bánh trước cổng Cục Cảnh sát.
Trên đường đi, chúng tôi không ai nói chuyện, mãi cho đến lúc trước khi tôi xuống xe, Trình Minh mới lên tiếng: “Nếu cần phối hợp điều tra thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Em sẽ.” Tôi nói.
Tôi bước xuống khỏi xe anh, chiếc Audi màu đen lập tức nổ máy rời đi.
Tôi nhìn xe anh biến mất giữa dòng người dòng xe nơi phố phường mờ mịt.
Thật ra tôi căn bản không biết rốt cuộc thì mình nên làm gì.
Cả buổi sáng trôi qua trong lúc tôi đấu tranh tâm lý kịch liệt.
Vấn đề ở chỗ: Nếu Trình Minh không giết Lý Tín Như, tôi báo lại cho cấp trên thì thân phận của tôi và anh đều sẽ bại lộ hoàn toàn. Nhưng lỡ điều tra đến điều tra đi, kết quả phát hiện ra một hung thủ khác thì không phải đã lộ phí công rồi sao?
Lại nếu ý kiến của tôi và của sếp giống nhau – đó là chuyện rất bình thường, chỉ e dù là ai thì cũng sẽ suy đoán như vậy – nếu kết tội Trình Minh dưới tình huống không đủ bằng chứng… vậy chẳng những tôi hại mình hại người lại còn để lọt lưới hung thủ thật sự rồi sao?
Tôi cảm thấy giống như mình đang đánh bạc vậy. Tôi cược mọi thứ có thể vào bên “tin Trình Minh trong sạch”.
Nhưng, tôi có nên tin anh hay không?
Đêm qua, ánh mắt khi nhắc đến Lý Tín Như của anh chân thành thật lòng đến vậy, quả thật đủ để làm tôi đố kỵ. Đây đó thể là giả vờ không?
Rốt cuộc thì tôi có nên tin anh hay không?
Có một bàn tay từ đằng sau vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tươi cười đã được trang điểm tinh tế, đẹp như người mẫu trên tạp chí thời trang Nhật Bản.
“Anh sao thế, Trần Tử Ngư?” Lưu Ly hỏi: “Sao từ hôm qua đến giờ cứ mãi cau có vậy?”
“Không sao.”
“Hôm qua lúc tan tầm em nói chuyện với anh mà anh không để ý đến em đấy. Rốt cuộc thì anh sao vậy?” Cô hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Tôi rất cảm động trước sự quan tâm của Lưu Ly, nhưng nếu biết tôi thực tế là “gay” thì cô ấy còn có thể hiền hòa trò chuyện với tôi như thế này không?
“Kìa, Lưu Ly, tóc em sao thế?” Tôi đổi đề tài: “Mới không gặp bao lâu mà tóc tai đã xoăn tít vào rồi?”
“Có đẹp không?” Cô rất đắc ý: “Hôm qua tan ca em đi uốn đấy, mất hơn ba tiếng lận.”
Tôi cẩn thận quan sát một chút: “Cứ như bị sét đánh ấy.”
“Miệng chó không nhả được ngà voi.” Cô vung nắm đấm nện vào tôi mấy cái.
Chúng tôi đều bật cười.
Sau đó, chúng tôi hàn huyên thêm vài câu rồi Lưu Ly bỏ đi chỗ khác.
…
Đêm qua ngủ không ngon, giờ lại có cả đống vấn đề, tôi thấy mệt mỏi muốn chết, cứ cảm thấy có vài chuyện đã bị chúng tôi bỏ sót nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được đó là chuyện gì.
Giữa trưa, tôi không đi đánh bài mà tìm một phòng họp không người rồi dự định đánh một giấc.
Đang lúc lim dim thì di động bỗng đổ chuông inh ỏi khiến tôi sợ tới mức giật thon thót trên sô pha. Tôi nhanh chóng giơ tay lấy máy.
Ai gọi tôi chứ, là anh sao?
Tôi đặt máy lên tai: “A lô?”
Là giọng ông Tôn Cương: “Trần Tử Ngư cái thằng này, đang ở đâu thế? Ông đây đi tìm khắp nơi không thấy, mẹ nó ông trốn đâu rồi?”
“Ở đây ở đây, ông ồn ào gì thế.” Tôi không kiên nhẫn trả lời.
“Vụ án Lý Tín Như! Công ty Taxi có tin rồi!”
“Cái gì?!”
Tôi ngồi phắt dậy.
“Ông nói chi tiết nghe coi!”
“Là vậy, mấy ngày hôm trước tôi đến công ty Taxi không phải không có phát hiện sao? Thế là tôi để lại lời nhắn cho người quản lý phụ trách trực điện thoại của họ. Cô gái đó được lắm, mỗi tội cũng lớn tuổi rồi, tôi đoán ít nhất cũng đã ba mươi, nhưng nhìn thì được, đúng là rất được…”
“Nói vào trọng điểm.”
Tôn Cương giống hệt Tiền mặt rỗ, hễ dính tới phụ nữ là nói không ngừng nghỉ, tôi không thể không ngắt lời ông này.
“Ờ, lúc ấy tôi nhắn lại cho cổ, bảo cổ huy động tất cả tài xế Taxi, hễ nghĩ ra chuyện gì thì nhất định phải liên lạc với cảnh sát chúng ta. Tính cổ thoáng lắm, chơi rất thân với tôi, cổ nói nhất định sẽ phối hợp với công tác cảnh sát của chúng ta. Nhưng mãi mà không có tin gì của cổ, tôi còn tưởng cổ quên mất chuyện này rồi, đang muốn hẹn người ta ra ngoài bàn lại…”
“Rồi rồi rồi, ông hẹn cô ấy ra ngoài vì chuyện công sao?” Tôi kiên nhẫn nghe Tôn Cương lải nhà lải nhải đến giờ, không nhịn được vạch trần, đoạn nói: “Sau đó thì sao?”
“Thì đang định nói đây, sau đó tôi chưa kịp hẹn người ta thì trưa nay cổ đã gọi điện cho tôi! Cổ nói có tài xế báo cáo đêm hôm đó đúng là có người lên xe mình đến gần nhà Lý Tín Như!”
“Thật sao, người thế nào?”
“Không phải tôi đang nói sao, ông anh sốt ruột thế!” Tôn Cương nói: “Trong điện thoại, quản lý Cù nói vì sao người tài xế kia kéo dài thời gian đến tận hôm nay mới báo cáo? Là vì người đó thật sự không chắc chắn tối hôm người đó lên xe có phải tối hôm chúng ta cần tra hay không? Gã cảm thấy chuyện này liên quan quá lớn nên không được nói bừa, cho nên cứ kéo dài thời gian mãi. Sau đó gã kể chuyện này cho vợ nghe. Kết quả lại là vợ gã nghĩ ra. Đây cũng là một chuyện tình cờ lắm đó. Hóa ra hôm đó, chính là sáng hôm trước khi Lý Tín Như bị sát hại, đúng lúc trong đơn vị vợ gã có một đồng nghiệp chuyển về nhà mới nên sau khi tan ca đã mời không ít bạn bè đến tân gia. Họ đánh mạt chược đến tận đêm khuya, người phụ nữ kia gọi điện thoại cho chồng đến đón, chồng bả làm ca đêm, nhân tiện còn đón đồng nghiệp bả luôn…”
“Được rồi được rồi, ông nói trọng điểm đi có được không?”
“Không phải tôi đang giải thích vì sao họ lại xác định được thời gian đêm đó hay sao!” Tôn Cương ấm ức: “Vốn vợ chồng họ cũng không xác định được ngày tháng, thế nhưng sau khi đồng nghiệp trong đơn vị bà vợ nghe ngóng được thì đều khẳng định hôm đó là ngày mấy. Chính là ngày Lý Tín Như bị sát hại. Lúc ấy họ mới chắc chắn. Tóm lại, tình hình hôm đó là, người đàn ông kia đón vợ về nhà trước rồi lần lượt đưa từng đồng nghiệp của vợ về nhà, sau khi đón đồng nghiệp cuối cùng của vợ xong gã mới nhận vị khách kia. Cũng tình cờ một đồng nghiệp của vợ gã gả cho người có tiền nên sống cùng một khu với người gọi xe. Đồng nghiệp vừa xuống xe thì vị khách nọ lên xe luôn. Ông có đoán được người đó là ai không?”
“Không phải tôi đang nghe sao?”
Tôn Cương dùng giọng điệu vừa thần bí lại vừa hưng phấn, nhấn từng từ: “Tài xế nói, người lên xe hôm đó là một bà già.”
“Bà già?!” Tôi chấn động.
“Căn cứ theo những gì tài xế kia miêu tả cho chúng ta, ông có biết chúng tôi nghĩ đến ai không?”
Tôi quả thật hết sức giật mình. Sao chúng tôi chưa từng nghi ngờ người phụ nữ đó?
Tôi không chắc chắn cho lắm, nói: “Chẳng lẽ là…”
Cùng lúc đó, Tôn Cương dương dương tự đắc nói tiếp: “Chính là người hôm đó đã quỳ dưới đất kêu oan với ông – là bà Lý đó.”
Phát hiện này thật sự rất giật gân.
Bên kia đầu dây, Tôn Cương nói: “… Đúng là tìm kiếm mỏi mòn không thấy bóng, chẳng tốn sức gì lại tìm ra phải không? Bọn tôi xin lệnh bắt giữ từ trên Cục rồi, phải tiến hành điều tra triệt để bà ta…”
Tôi cầm điện thoại, nói không nên lời.
“Dù giờ có đang ở đâu, nội trong mười phút ông nhất định phải đến văn phòng tập trung! Bên này xuất phát giờ đây, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
“Không cần mười phút, ba phút sau tôi sẽ đến.”
Cúp máy. Tay tôi vẫn nắm chặt điện thoại, ngồi xuống sô pha. Trong thời khắc này, người theo thuyết vô thần như tôi đã thật sự cám ơn Thượng Đế, cám ơn trời xanh, dù là ai thì tôi cũng biết ơn hết.
Không thể tưởng tượng, trong giây phút tôi tuyệt vọng nhất, vụ án đã được hé mở.
Bà vợ nhỏ gầy, bà vợ áp lực, bà vợ yêu con ấy…. Chúng tôi chỉ chú ý tới sự hận thù thể hiện ra ngoài mặt của Lý Đại Long với Lý Tín Như mà chưa từng chú ý đến vợ ông ta sẽ có cảm nhận gì. Đó là lòng thù hận cắm rễ tận sâu trong lòng không thể trút được.
Tôi nghĩ đến ngày gặp bà Lý ở nhà họ, nghĩ đến gương mặt già cả bị vả đến sưng lên của bà, nghĩ đến ông chồng tham lam lại cục tính của bà nữa. Có lẽ sự oán hận của bà ta không chỉ nhằm vào Lý Tín Như mà còn là mối thù trong tiềm thức với tất cả đàn ông do cuộc hôn nhân bất hạnh cả đời mang đến cho mình.
Đúng vậy.
Người muốn giết Lý Tín Như nhất không phải Lý Mai cũng không phải Lý Nhiễm. Hai người họ bất luận có hận Lý Tín Như bao nhiêu thì trong hận cũng có yêu. Mối hận ấy càng đi sâu thì càng là tuyệt vọng khi họ biết được dẫu có thế nào thì mình cũng không chiếm được tình yêu của người đàn ông đó. Chỉ có bà Lý, chỉ có bà là một lòng căm hận kẻ đã hủy hoại hạnh phúc cả đời hai cô con gái của mình. Bà ta có động cơ giết người trọn vẹn hơn ai hết.