Động Cơ Giết Người

Chương 32: Trái cây mùa hè



() Nguyên văn “Thịnh hạ đích quả thực”, tên một bài hát do Mạc Văn Úy thể hiện năm 2000, nói về tình yêu cấm đoán gợi liên tưởng đến một món trái cây tươi rói giữa mùa hè nóng bức khiến bạn thèm thuồng nhưng lại không dám đối mặt, chỉ biết quay đầu tránh né.

Nếu thời gian có thể dừng lại nơi khoảnh khắc đó.

Chớp mắt qua đi, tươi cười rồi cũng hóa thành bụi phàm.

Sau này, tôi thường nhớ tới lần đầu tôi gặp Tín Như.

Khi đó, chúng tôi đều là sinh viên năm nhất mới nhập học, vừa từ biệt gông xiềng trĩu nặng thi cử, bước vào cánh cửa đại học. Một đám thanh niên dồi dào năng lượng, phấn khởi dạt dào, khát vọng làm nên một cái gì đó to tát trong thời gian bốn năm này.

Lúc chưa gặp ai khác, tôi đã nghe nói đến cậu ấy.

Có vài người rất kỳ lạ, họ không cố ý rêu rao nhưng vẫn dần dà vô thức trở thành mục tiêu dõi theo chăm chú của mọi người.

Hai ngày trước khi khai giảng, tôi đến trường nhập học trước, phân chia ký túc xá, cầm chìa khóa, làm quen với vài người anh em cùng khóa. Chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh trường, dự định làm quen với ngôi trường này. Lúc này bỗng thấy cậu ấy, Tín Như lái xe đạp đi qua đây từ con đường rợp bóng cây phía xa, trên xe chở một cô gái.

Ánh dương rọi qua lá đa loang lổ chiếu sáng trên người họ một màu vàng óng xanh tươi, lúc sáng lúc tối, lấp lánh rực rỡ.

Nhất thời, chúng tôi không ai lên tiếng.

Họ lái xe đạp đi sát qua người chúng tôi, trong ấn tượng qua quýt ấy, tôi chỉ kịp nhận ra thiếu niên lái xe có đường nét thanh tú, da trắng như tuyết.

“Đẹp quá đi”

Tôi nghe xung quanh có người nói chuyện.

“Phải đó, đẹp quá.” Tôi vô thức đáp lại.

Sau này mới biết, họ đang nói đến cô gái ngồi đằng sau.

“Cậu lái xe đó là ai?” Tôi còn nhớ lúc đó mình đã hỏi như vậy.

“Cậu ta ấy à, hình như là Lý Tín Như thì phải.” Có người trả lời tôi.

“Cái cậu có điểm thi cao nhất khóa này á?” Tôi hỏi.

“Hình như thế.”

“Giỏi quá, chưa khai giảng đã mời được mĩ nữ lên xe.” Có người nói.

Tiếp đó là những tiếng chậc lưỡi cực kỳ hâm mộ.

── Hóa ra cậu ấy là Lý Tín Như.

Lần thứ hai gặp Tín Như, cậu đang cúi đầu khóa xe đạp.

Hóa ra chúng tôi cùng sống trong một ký túc xá.

Lúc tôi đi qua người, cậu ấy thẳng lưng đứng dậy. Nhìn gần càng thấy cậu ấy mi mục như họa, con ngươi đen đến sẫm lại. Chúng tôi nhìn nhau. Lúc cậu ấy nâng mi, tôi chỉ cảm thấy đôi mắt trong veo, tựa như mây dày dời đi, rừng già suối chảy ánh dương chiếu sáng vậy.

Chính là khung cảnh rẽ mây thấy nắng.

Tôi ngây người đứng yên tại chỗ.

Chờ cậu ấy đi xa, tôi mới phản ứng lại, cứ đứng ở đó hối hận đến độ quả thật muốn gặm nắm tay.

Vừa rồi vì sao không thân thiện chào hỏi cậu ấy?

── Hi, hình như chúng ta là bạn cùng khóa đấy.

── Hi, tớ tên Trình Minh, cậu là Lý Tín Như phải không? Tớ từng nghe nói về cậu đấy.

── Cậu cũng đến nhập học sớm vậy sao? Cậu học khoa nào?



Thôi.

Sau này còn có cơ hội.

Quả nhiên cậu ấy cùng khoa với tôi, nhưng có khác biệt nào đó khiến tôi mãi mà không tìm được cơ hội làm quen với cậu.

Tôi thích chơi bóng rổ, cậu ấy lại thích thư viện. Khi đến lớp buổi tối, xung quanh cậu ấy nhất định ngồi đầy những nữ sinh mơ mộng hão huyền. Cậu ấy không nói chuyện với con trai. Chúng tôi gần như không có cơ hội giáp mặt.

Tôi biết mình cũng rất được phái nữ hoan nghênh, lúc tôi chơi bóng rổ cũng có không ít nữ sinh cầm khăn mặt đứng chờ một góc, có điều so ra thì tôi vẫn kém cậu ấy. Tín Như vô cùng nổi bật, là đệ nhất vô nhị trong trường chúng tôi.

Khi đó, giấc mộng lớn nhất của nữ sinh trường tôi chính là có thể đi nhờ xe của cậu. Khi cậu ấy đi trên đường, ngay cả một vài đàn chị sắp tốt nghiệp cũng sẽ lại gần cậu ấy. Vì chuyện này mà nam sinh khoa chúng tôi đều rất ghen ghét cậu. Cuối cùng có một lần, một nam sinh đã phá hỏng xe đạp của Tín Như.

Khi đó, tôi đúng lúc đi ngang qua, thấy vậy nên đánh một trận với thằng nhóc xấu xa đó. Tín Như đến nơi xông vào kéo chúng tôi ra. Cậu ấy muốn cám ơn tôi đã giúp đỡ nên mời tôi đi ăn đồ nướng.

Khi đó, ăn đồ nướng uống bia hơi tại các hàng quán ngoài cổng trường là một sự hưởng thụ to lớn của các sinh viên.

Chúng tôi bỏ cả lớp học buổi tối, vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Tôi kể cho cậu quá khứ của tôi, trải nghiệm của tôi, gia đình của tôi. Chúng tôi là đồng hương, cùng sinh ra lớn lên trong một thành phố. Chúng tôi học cấp II cấp III khác nhau, nhưng vài cậu bạn cấp III của tôi chính là bạn hồi tiểu học của cậu. Ba mẹ tôi đều là biên tập trong một tòa soạn địa phương, năm tôi học lớp 10 họ đi du lịch, không ngờ phòng họ thuê trọ lại bị hở van gas, đợi đến lúc mọi người phát hiện thì họ đã cùng nhau rời xa nhân thế trong lúc ngủ say. Sau khi họ mất, tôi vẫn sống một mình, có một thím thường đến thăm nom, chăm sóc cuộc sống cho tôi. Nhưng tôi không thể sống cùng thím ấy vì nhà thím có rất nhiều người, kinh tế cũng không được tốt, hơn nữa tôi cũng không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu. Tôi nói hi vọng sớm tìm được việc một chút, có việc làm mới chính thức chứng minh một người đàn ông bắt đầu trưởng thành bước vào xã hội. Vì thế tôi xém chút nữa là từ bỏ cơ hội thi đại học. Cũng không phải tôi nhất định muốn làm luật sư hay nghề gì khác, nguyện vọng chọn trường hết sức tùy ý, chỉ là nếu sau khi tốt nghiệp có thể làm luật sư cũng không tệ, đây là một con đường tương lai trông có vẻ khá là thuận lợi bằng phẳng.

Tín Như nói cậu ấy rất hâm mộ tôi. Cậu ấy cũng muốn sống một mình, thế nhưng với cậu ấy mà nói thì đây là chuyện không thể xảy ra. Ba mẹ quản lý cậu ấy hết sức nghiêm khắc, cậu chưa từng có cảm giác tự do. Nhưng Tín Như cũng biết mọi chuyện mà ba mẹ làm đều là vì tốt cho mình, cậu rất thấu hiểu nỗi khổ tâm của họ nên không có cách phản kháng. Tín Như nói cậu ấy thích những thứ xa hoa mĩ lệ, áp lực tinh thần khiến cậu khoái trá sung sướng với mọi sự hưởng thụ vật chất. Cậu ấy thản nhiên nói rằng mình muốn kiếm thật nhiều tiền bằng sức lao động, tương lai cậu ấy nhất định phải làm một luật sư hàng đầu. Cậu cũng mong được tốt nghiệp sớm một chút, đi làm sớm một chút, muốn chuyển khỏi căn nhà của ba mẹ, có một ngôi nhà thuộc về mình, không gian thuộc về mình. Cậu ấy muốn có cuộc sống như một quốc vương. Tín Như nói mình không giỏi sống chung với người khác, cậu chỉ muốn sống độc thân, cứ mãi độc thân mà thôi, đây chính là tự do trong tưởng tượng của cậu.

Tối hôm đó chúng tôi còn nói với nhau rất nhiều những câu tràn ngập lý tưởng tuổi trẻ và nhiệt huyết ngây ngô, nhiều đến độ tôi không thể nhớ được.

Tôi không ngờ rằng mình lại hợp với cậu ấy như vậy, rất vui vẻ, cảm giác của chúng tôi quả thật là hận đã gặp muộn.

Chúng tôi uống đến độ thấy gai cả lưỡi, bước đi khật khà khật khưỡng. Chúng tôi dìu nhau về ký túc xá, quản lý thiếu chút nữa là không cho chúng tôi vào trong.

Qua chuyện đó, cả tôi và cậu đều bị nhận một bài phê bình.

Tôi cũng không ngờ rằng, cứ như vậy, cứ như vậy chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau.

Sau này, xe đạp của Tín Như không chở nữ sinh nữa mà trở thành xe chuyên dụng của tôi.

Tuy chúng tôi là bạn tốt của nhau, song lúc này tôi không hề cảm thấy Tín Như có chỗ nào khác thường cả.

Ngược lại là tôi, thỉnh thoảng tôi ngồi ở yên sau xe cậu, từ đằng sau nhìn cần cổ trắng như tuyết của cậu, ngửi thấy mùi khô ráo sạch sẽ trên tóc cậu hoặc là nhìn thấy mồ hôi hai bên gò má cậu, tôi sẽ cảm thấy tim đập thình thịch. Có khi tôi đùa dai, đột nhiên ôm chặt Tín Như từ đằng sau khiến cậu ấy không thể không dừng xe, sau đó tôi nhảy ra cười ha ha. Cậu vừa tức giận lại vừa buồn cười, cũng nhẫn nhịn tôi, Trình Minh cậu làm gì vậy? Có khi cậu ấy dỗi, bỏ mặc tôi, thế là đổi lại tôi phải đèo cậu, tôi gọi đây là Trư Bát Giới cõng vợ. Cậu ấy nói được, vậy cậu là Trư Bát Giới nhé? Tôi nói chỉ cần cậu nhận là vợ tớ thì tớ làm Trư Bát Giới cũng không sao hết.

── Đó là câu chuyện thời thanh xuân nằm tại nơi sâu nhất trong lòng tôi, nó giống như một tia nắng lóng lánh rung rinh trong rừng cây vậy.

Lúc đột ngột ôm Tín Như, tôi có cảm giác vui sướng hết sức mơ hồ. Khi đó tôi không biết cậu ấy có giống mình hay không.

Rồi sau này, đột nhiên xảy ra chuyện kia.

Tuy tôi là bạn thân của Tín Như, thế nhưng cậu ấy lừa gạt tất cả, tôi vậy mà không hề mảy may hay biết gì hết.

Khi biết chuyện của cậu và thầy dạy chính trị, trong lòng tôi nghĩ, hóa ra là vậy.

Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã trăm phương ngàn kế tìm cơ hội tiếp cận cậu. Sau khi biết được chuyện này, tôi không biết thâm tâm trong tôi có phải đang có một chút vui sướng hay không. Tôi biết tâm trạng này thật là ích kỷ, nhưng tôi không thể khống chế cảm xúc của mình được.

Tín Như nghỉ học.

Tôi rất muốn gặp Tín Như nên đến nhà cậu ấy. Nhưng lúc đó cậu không gặp ai hết. Mẹ cậu thấy có con trai đến tìm con mình, căng thẳng đến mức đòi mạng, căn bản không cho chúng tôi gặp nhau. Mãi cho đến lúc Tín Như thi đậu đại học Chính Pháp Tây Nam. Sau khi nghe nói cậu ấy học ở đó, tôi lập tức xin nghỉ bệnh một tuần, ngồi tàu hỏa đi từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh.

Đó là tháng sáu nắng rát như lửa đổ, tôi chen lấn trong ghế cứng trên tàu hỏa lúc la lúc lắc, thẫn thờ nhìn những khung cảnh loạn xạ chợt lóe vụt qua bên ngoài cửa sổ. Tôi không biết vì sao mình lại liều lĩnh như vậy. Không! Có lẽ phải nói tôi biết vì sao mình lại làm thế, nhưng không biết rốt cuộc làm vậy là đúng hay là sai. Tôi cảm thấy mình đang đứng trên một giao điểm nào đó của số phận, sự lựa chọn của tôi, dù không biết số phận đã an bài gì nhưng vẫn phải bước tiếp. Kết quả mà tôi sắp sửa tiếp cận rốt cuộc là gì?

Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần chợt tối chợt sáng, rồi chợt sáng chợt tối.



Xuống tàu, lăn qua lộn lại, lúc tới Tây Chính đã là hoàng hôn.

Rốt cuộc tôi đã tìm thấy Tín Như trong ký túc xá của cậu.

Nhưng khi đó, Tín Như đã thay bằng người khác, gầy gò, tái nhợt, mặt mũi có biểu cảm hoảng loạn. Chúng tôi đứng ngoài cổng trường trò chuyện linh linh. Trông cậu như rất căng thẳng, không ngừng nhìn quanh bốn phía xem xem có ai chú ý tới chúng tôi hay không. Thật ra ai lại chú ý đến hai thằng con trai đứng một chỗ nói chuyện phiếm cơ chứ?



Đêm hè ở Trùng Khánh nóng bức không thể chịu nổi, không khí oi nồng đến bí bách, một ngọn gió cũng không có. Chúng tôi không thể không qua qua lại lại ngoài cổng tránh bị muỗi đêm quấy rầy. Tôi còn nhớ hơi nóng xuyên qua giày da của tôi mà bốc lên, sơ mi sau lưng đã nhễ nhại mồ hôi.

Khi tôi nói với Tín Như tôi thích cậu, lúc đầu cậu ấy vô cùng kinh ngạc, cho rằng tôi đang chế giễu mình. Nhưng sau đó khi cậu phát hiện không phải tôi đang nói đùa, nét mặt cậu bỗng trở nên hết sức sợ hãi. Cậu bỏ chạy giống như trốn tránh.

Tôi không đuổi theo cậu.

Tôi đứng giữa không khí oi bức, nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của Tín Như biến mất trong bóng đêm đèn đường mờ đục.

Tôi biết chuyện này không thể vội. Tôi có thể đợi, tôi cho cậu thời gian.

Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được việc tại một văn phòng luật rất nổi tiếng đương thời. Công việc bận rộn, trong một thời gian rất dài tôi không hề gặp Tín Như, cũng không có tin tức của cậu. Tôi không muốn bám theo cậu, không muốn gây ra cho cậu bất cứ áp lực nào.

Tôi không biết sự chờ đợi cuối cùng của mình sẽ có kết quả gì.



Sau đó có một ngày, tôi nhận được cuộc gọi của Tín Như. Cậu ấy nói mình mới gia nhập một văn phòng luật nhỏ, bây giờ đang cố gắng phát triển nghiệp vụ, hỏi tôi có muốn qua đó giúp cậu hay không. Tôi không nói hai lời, lập tức từ chức sang đó. Chính là văn phòng luật sư bây giờ của chúng tôi.

Mọi chuyện đều phải bắt đầu lại từ đầu, có điều tôi cũng không để ý.

Khi đó hay phải tăng ca, làm việc đến rất muộn.

Người trẻ tuổi không cảm thấy vất vả.

Xong việc rồi, chúng tôi thường đi ăn uống với nhau, không ai nhắc lại chuyện cũ, thậm chí tôi có chút hoài nghi không biết cậu ấy còn nhớ hay không.

Tín Như trưởng thành rồi. Cậu ấy trông thành thục hơn tuổi thật, chỉ là trông vẫn gầy yếu thiếu sức sống như xưa.

Tôi cảm thấy cậu ấy đã thay đổi nhưng lại không thể nói rõ là thay đổi chỗ nào. Hàng mi rợp dày của cậu, dáng mặt thanh thoát của cậu, cái cằm nhọn nhọn của cậu… rõ ràng vẫn là Tín Như mà tôi say mê năm nào.

Công việc của Tín Như tiến triển rất thuận lợi, sự nghiệp từ từ khởi sắc, trông cậu càng ngày càng có tự tin. Nhưng tôi biết cậu ấy không thấy vui vẻ, cực kỳ cực kỳ không vui. Cậu giấu được tất cả những người khác nhưng lại không gạt được tôi, đơn giản là vì chỉ có tôi là từng nhìn thấy gương mặt vui vẻ thật sự của cậu.

Tôi biết Tín Như vẫn sống cùng người nhà như trước.

Cậu nói ba mình đã mất, cậu không thể để mẹ sống một mình ở nhà được. Cậu không còn cách nào khác.

Cậu ấy luôn không có cách nào khác, ràng buộc quá nhiều, thân tình quá nặng, trách nhiệm quấn siết, Tín Như không thể thoát thân.

Cuộc sống tự do cậu hằng ao ước, cậu chưa từng có được.

Sau đó, việc kinh doanh của văn phòng gặp phải thăng trầm rất lớn.

Mọi chuyện trên đời đều sẽ như vậy, không có chuyện gì có thể thuận buồm xuôi gió mãi mãi, dẫu ông Trời có thiên vị bạn thế nào thì cũng sẽ khiến bạn phải chịu đau khổ.

Đạo lý này, tôi tin Tín Như cũng hiểu. Nhưng người chống giữ việc kinh doanh của văn phòng là cậu, người chịu áp lực lớn nhất cũng chính là cậu, mà cậu lại là một người luôn tự làm mình đau khổ.



Khi đó tôi vẫn sống trong căn nhà cũ kỹ trước kia ba mẹ để lại. Nửa đêm, tôi đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, tôi hỏi là ai nhưng không nghe thấy câu trả lời. Lúc ấy, tôi còn trai tráng lại to gan nên ra mở cửa, một người đàn ông sặc sụa hơi rượu nhào vào lòng tôi, ôm chặt lấy tôi.

Người đó là Tín Như.

Tôi nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của cậu, cậu đang ú ớ nói gì đó mà tôi không nghe rõ.

Tín Như ôm tôi bằng sức rất mạnh khiến tôi còn thấy đau. Tôi muốn khuyên cậu ngồi xuống, nhưng cậu cứ bám mãi không buông, cứ như hễ buông tay là sẽ chìm nghỉm, chìm xuống một nơi tối tăm ngập đầu vậy.

Mười năm. Chúng tôi đã duy trì quan hệ mờ ám kỳ lạ này như vậy.

Vừa thân mật lại vừa xa cách.

Lúc ở công ty, chúng tôi rất ít khi giao du, bình thường gặp nhau cũng chỉ gật đầu một cái là bận rộn ai làm việc nấy. Cái gọi giao tình quân tử nhạt như nước cùng lắm cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Có một hai lần tôi đi qua nhà Tín Như, nhìn thấy vợ cậu ấy. Tôi đại khái đoán được bình thường cậu ấy đã sống thế nào.

Nhưng hình như Tín Như chưa hề hỏi tôi bình thường trong lúc không có cậu, tôi đã một mình vượt qua thế nào. Có điều nếu đây là cái giá để có được cậu, tôi cũng đành phải chịu đựng.

Có một lần các đồng nghiệp trong văn phòng hẹn nhau đi Karaoke. Dù sao tan ca tôi cũng chỉ một mình một người, chẳng có nơi để đi nên đi cùng họ.

Hôm đó tôi uống quá chén, thấy hơi buồn ngủ. Nửa nằm trên sô pha, tôi nghe một đồng nghiệp nữ hát một bài có giai điệu là lạ tên là “Trái cây mùa hè”. Nghe nói bài hát này rất nổi tiếng. Chỉ tiếc đồng nghiệp của tôi hát không được hay, giọng cứ rề rà, thanh điệu bình bình như đang đọc sách vậy:

“Phải chăng buông tay mới có thể đến gần anh

Không gặp anh nữa mới có thể khiến anh nhớ em

Thời gian chất chứa chính là trái cây mùa hè

Hương vị cô đơn trong trí nhớ của em

Em muốn thử rời khỏi anh, không nhớ anh nữa

Tuy đó cũng không phải điều em mong muốn



Em muốn giấu đi nhưng nhớ nhung lại tràn đầy

Chắc có lẽ nó đã nói tỏ lòng em

…”

Tôi không nghe nữa, lấy cớ nói thấy hơi đau đầu, rời khỏi đó.

Lái xe trên đường quốc lộ giữa màn đêm quạnh quẽ, tôi đi lung tung không có mục tiêu.

Trên đường không có ai hết. Những hàng quán đã đóng cửa trông có vẻ lụp xụp. Đèn đường mờ mịt, bóng cây lay động trong gió như ma quỷ. Hóa ra thành phố về đêm vắng lặng như thế.

Tôi không muốn về nhà, tôi cũng không biết mình muốn đi đâu.

Cuối cùng tôi dừng xe bên dưới nhà cậu.

Từ nơi đỗ xe nhìn lên là tôi có thể trông thấy đèn phòng Tín Như vẫn sáng.

Tôi tắt máy, trong xe ngoài xe tối đen hòa làm một thể. Tôi cứ như vậy ngồi trong bóng tối, mãi cho đến lúc một chút ánh sáng cuối cùng từ ngọn đèn phòng cậu cũng đã dập tắt.

Mệt mỏi và rét lạnh đồng loạt ập vào tôi.

Tôi tháo kính xuống, tùy tay đặt sang một bên.

Hai tay nắm chặt vô lăng, tôi kề đầu xuống nó.

Tôi không biết mình đang làm gì.

Có lẽ tôi đã say.

Tâm trạng của tôi chưa từng tuyệt vọng đến vậy.

Tình yêu của chúng tôi giống như trái cây mùa hè, chưa từng nở hoa mà đã kết thúc.

Trong đêm hè tháng sáu nóng bức ấy, sự chờ đợi mà tôi đã hạ quyết tâm có phải cũng có kết quả cay đắng kỳ lạ như vậy hay không?

Lại qua thêm vài năm, mọi chuyện vẫn như vậy.

Có một lần khi tôi không nhịn được nữa mà muốn kết thúc, Tín Như lại đến tìm tôi. Lúc đó, tôi không có sức mạnh để nói không với cậu.

Tôi biết, chỉ khi thật sự không thể nhịn thêm được nữa, chỉ khi thần kinh đã căng đến độ sắp đứt phựt, cậu ấy mới có thể đến chỗ tôi. Khi tôi hôn cậu, trông cậu thật bi ai, giống như đang uống rượu độc giải khát vậy.

Làm tình xong, Tín Như nằm trong lòng tôi nom thật yên bình. Lúc này cậu sẽ kể cho tôi nghe vài chuyện linh tinh vụn vặt, về cậu, về gia đình của cậu… giống như quay lại thuở thiếu thời năm đó chúng tôi nâng cốc tâm sự.

Có khi tôi nghĩ, kẻ uống rượu độc giải khát chắc có lẽ chính là tôi.

Nhưng tôi biết Tín Như yêu tôi.

Tuy cậu chưa từng nói, nhưng tôi vẫn biết. Trên thế giới này, trừ tôi ra, cậu ấy không yêu ai khác, cậu cũng chưa từng có người khác. Trừ thầy giáo là mối tình đầu ra, tôi là người đàn ông duy nhất và cũng là cuối cùng của cậu.

Tôi muốn xoa dịu cậu, tôi muốn dùng mọi khả năng của mình để an ủi cậu, nhưng những gì tôi có thể làm được cho cậu cũng chỉ bấy nhiêu như vậy mà thôi.

Gương mặt Tín Như già đi từng ngày từng ngày, ngoại hình của cậu đã trưởng thành, nhưng trái tim cậu, trái tim nơm nớp lo sợ ấy đã vĩnh viễn bị phong bế vào năm cậu mười chín tuổi. Mãi cho đến lúc chết, linh hồn của cậu vẫn không được yên lòng.

Khi nghe tin Tín Như đã chết, tôi cũng không quá bàng hoàng.

Có lẽ tôi đã sớm biết thời khắc này rồi cũng sẽ đến.

Quanh người Tín Như bao trùm một nỗi tuyệt vọng, một luồng tử khí sâu nặng đến nghẹt thở, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị nó bức điên, nếu không chết vì tự sát thì cũng chết do bị giết.

Sự tồn tại của tôi với Tín Như đại khái giống như một liều thuốc phiện cho cuộc sống.

Ở bên tôi, cậu có thể kiếm được giây phút thanh thản và tê dại, nhưng sau khi tỉnh táo vẫn chỉ có mình cậu đối mặt với nó.

Tôi cứu được cậu nhất thời, lại không thể ngăn cậu sa đọa.

Đêm muộn hôm đó, tôi một mình một người đến một quán bar nhỏ hơi dơ dáy vẩn đục.

Nghe nói đây là một quán gay bar rất có tiếng. Tôi mới chỉ nghe nói vậy chứ chưa từng đến đây. Nhưng đêm đó tôi lại đến.

Tôi nghĩ không chỉ Tín Như, có lẽ ngay cả chính mình tôi cũng không nhận ra, sự tồn tại của cậu với tôi mà nói rốt cuộc thì có ý nghĩa thế nào. Giống như bức tường ngăn cách Đông Berlin và Tây Berlin, một khi bức tường sụp đổ, sự giam hãm cũng sẽ biến mất, thứ tôi chờ đợi nhiều năm cùng lắm chỉ là một cõi ảo ảnh. Linh hồn được giải phóng nghe thật hoang đường, thậm chí ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng không tìm thấy giá trị nào hết.

Tôi chỉ muốn phóng túng một chút, trục xuất mình đến một nơi thật xa, xa đến độ không thể nhớ được mình là ai, và cậu là ai.

Nhưng mọi thứ đều nhàm chán, vô vị, tẻ nhạt.

Tẻ nhạt đến độ khiến tôi buồn nôn.

Khi tôi hoang mang nhất, chán chường nhất, trước mắt tôi xuất hiện một gương mặt giống như đã từng quen biết.

Đây là một anh chàng hết sức thô lỗ, say đến độ ngả đông ngả tây, đi WC mà ngay cả cửa cũng không đóng, dẫn dụ vài ông già trung niên mê trai phải ngó sang nhìn.

Cậu ta rất đẹp.



Sau cuộc hoan ái, anh chàng uống say đến độ không biết trời đất gì nữa này vô tâm vô phế ngủ say khò khò.

Đã lâu không làm tình sảng khoái sung sướng như hôm nay, tôi cảm thấy toàn thân như thể đều bị vét sạch, sức cùng lực kiệt nằm trên giường, tôi biết vì sao mình lại muốn có người này.

Gương mặt duyên dáng, cằm nhọn môi mỏng.

Giống cậu ấy quá. Nhưng không phải cậu ấy bây giờ mà là cậu ấy của mười tám năm về trước, là cậu thiếu niên lái xe đạp đi vút qua trước mặt tôi. Nếu lúc trước Tín Như có thể trưởng thành mà không gặp trắc trở, như vậy có phải cậu ấy sẽ mang gương mặt này hay không? Có phải cậu ấy sẽ trải qua một kiếp bình thường hay không?

Trên một chiếc giường xa lạ, bên cạnh một con người xa lạ giống như Tín Như, trong bóng đêm sau khi đã hoàn toàn phóng túng, tôi cảm thấy toàn thân run rẩy. Đôi mắt khô cằn đã lâu lệ trào như suối.

Tín Như.

Tín Như.

Mãi cho đến lúc này, tôi còn rành rành nhớ được dáng vẻ của cậu năm đó ngồi bên sân thể dục, tay cầm một quyển từ điển pháp luật dày cộm xem tôi chơi bóng rổ.

Chỉ cần thoáng nghĩ đến đã thấy đau thấu tim gan.

Tín Như cúi đầu đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn tôi, nếu chạm vào tầm mắt tôi, cậu sẽ mỉm cười.

── Nếu thời gian có thể dừng lại nơi khoảnh khắc đó.

Chớp mắt qua đi, tươi cười rồi cũng hóa thành bụi phàm.

Tôi không biết số phận có phải thiên ý trêu ngươi hay không.

Tôi không biết. Ngày hôm sau sau khi cậu ấy qua đời, trời cao lại cho tôi gặp một chàng trai mi mục giống cậu, đằng sau chuyện này có phải mang hàm nghĩa gì mà tôi không hiểu hay không.

Tôi không biết đây có phải cơ hội thứ hai mà ông trời cho tôi hay không? Hay đó là sự giày vò thứ hai?

Nhờ vào ánh dương nhạt nhòa, tôi ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu ấy thật lâu thật lâu.

Tôi nói với mình, nếu lần sau ta còn có thể gặp lại…

Có lẽ tôi sẽ tin…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.