An Dật Trần sau khi lấy tài liệu, hắn vừa lật xem vừa đi về văn phòng.
Nhưng lại nghe thấy một tràng cười cắt ngang suy nghĩ. Không vì cái gì khác, nhân tiện bởi vì thanh âm vốn là của Ninh Trí Viễn.
An Dật Trần gấp văn kiện, có chút buồn cười mà nhìn cách đó không xa Ninh thiếu gia cùng một nữ nhân viên trò chuyện vui vẻ.
Ninh Trí Viễn lần đầu tiên nói muốn tới công ty chơi, An Dật Trần tưởng rằng cậu rốt cục nghĩ thông suốt rồi nên đến công ty bồi hắn, thật sự là hắn quá ngây thơ ah. Nguyên lai là bởi vì nghe nói công ty vừa tuyển vào rất nhiều nhân viên mới là sinh viên vừa tốt nghiệp.
Bất đắc dĩ mà lắc đầu, An Dật Trần chậm rãi đi tới. Đến gần lại nghe đến Ninh Trí Viễn vui vẻ mà cười một tiếng, An Dật Trần không nhịn được nhân tiện nhếch miệng.
“Trò chuyện cái gì như vậy vui vẻ? Hay là cũng kể ~ anh ~ nghe ~ thử ~?” An Dật Trần từ phía sau Ninh Trí Viễn ôm thắt lưng cậu kéo sát lại, sau đó ghé vào lỗ tai cậu tràn đầy ý cười mà hỏi thăm.
Đột nhiên nhiệt khí thổi vào bên tai, Ninh Trí Viễn cảm giác được một trận run rẩy.
“Đi thôi, quay về phòng làm việc nói cho anh nghe.” Âm thầm sau lưng Ninh Trí Viễn ấn một cái.
Nắm tay cậu hướng phòng làm việc đi đến, An Dật Trần còn không quên quay đầu đối với cô gái kia cười nói: “Được rồi, cô đi đến phòng tài vụ lấy tiền lương, ngày mai không cần tới.”
Cô gái nhìn hai người bóng lưng biến mất sau phòng làm việc, khóc không ra nước mắt.
“Sao anh làm vậy? Cô ấy rất có chí cầu tiến ah?” Ninh Trí Viễn vào phòng đặt mông ngồi vào ghế của An Dật Trần, kỳ quái hỏi.
An Dật Trần liếc mắt nhìn cậu, tức giận đáp: “Công ty của anh không thiếu người đến phải thuê tình địch để phát tiền lương.”
Ninh Trí Viễn đã thông suốt, giễu cợt cười ra tiếng. Cười cười đi tới chỗ An Dật Trần, dựa vào bàn công tác thân thủ kéo kéo dây nịt hắn, cười hì hì nói: “Như thế nào? Ghen hả? Chậc chậc, An thiếu gia đây cũng ăn dấm chua sao?”
An Dật Trần hai mắt tối sầm lại, thân thủ một tay nắm lấy tay cậu, dùng sức kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Ninh Trí Viễn cũng không giãy dụa, ngồi ở trên đùi hắn, đem dây nịt của hắn kéo kéo chơi đùa.
An Dật Trần hai tay cùng nhau vòng qua thắt lưng Ninh Trí Viễn, ngẩng đầu cắn cắn vành tai cậu, nói: “Nọ vậy Ninh thiếu gia có muốn hay không xem một chút, anh đây rốt cuộc có bao nhiêu ghen tuông…?”
~*Đình Vũ*~
Đối mặt một loạt hắc y nhân quần áo chỉnh tề xếp hàng chào “đại tẩu”, A Đình hướng Khương Hi Vũ có chút không quen mà ôm lấy, mang cậu vào quán nước.
Hôm nay trong nhà không có ai, A Đình nhân tiện đem Khương Hi Vũ dẫn theo đi ra ngoài. Nhưng là sợ mang cậu đến chỗ ồn ào phức tạp, nên hắn dẫn cậu đến một trong những quán nước do công ty quản lý.
Chọn một ghế dài kéo Khương Hi Vũ ngồi xuống, lấy menu do nhân viên mang ra đưa cho cậu, sau đó hắn lấy laptop ra làm việc.
Khương Hi Vũ nhìn menu thức uống đủ mọi màu sắc, không nhịn được cười cười. Thân thủ chỉ chỉ trỏ trỏ thật nhiều món. A Đình ở bên cạnh nghiêm mặt: “Không thể ăn uống nhiều đâu, sẽ không tốt.”
Quay đầu chớp mắt nhìn A Đình, Khương Hi Vũ cong miệng oh một tiếng. Sau đó chọn một ly kem dâu để ăn.
Khương Hi Vũ cầm thìa đang chuẩn bị đưa vào trong miệng, lại đột nhiên chứng kiến bên cạnh bàn A Đình có mấy đàn em đang đứng. cậu cười cười đưa thìa hỏi bọn hắn: “Muốn cùng nhau ăn không?”
Bọn đàn em nhìn Khương Hi Vũ ngây thơ khuôn mặt tươi cười cũng không nhịn được lặng đi một chút.
A Đình vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ: “Bọn họ không ăn đâu, em ăn đi.”
“Uh, vậy A Đình ăn. Ah——” Khương Hi Vũ cười, đem thìa đưa đến miệng A Đình. Cảm giác được tình cảm của cậu, A Đình không nhịn được cười cười, há miệng ăn.
“Ăn ngon không? A Đình?”
“Uh, ngon lắm. Hi Vũ mau ăn đi.”
Khương Hi Vũ gật đầu, sau đó cúi xuống ăn. Chỉ chốc lát vừa lại ngẩng đầu lên, lấy cho A Đình ăn.
A Đình nhìn cậu dính thức ăn bên mép, cười nhẹ một tiếng cúi đầu liếm lên miệng cậu, hoàn lại thuận tiện hôn một cái.
“Hảo ngọt.”
“Kem dâu ngọt?”
“Không, Hi Vũ ngọt.”
Bọn đàn em đứng bên cạnh chứng kiến rất may là đã mang kính đen, nếu không đều nhanh bị loá mắt rồi.
~*Quân Hạo*~
Trần Quân Bình ở cửa phòng đi tới đi lui, nâng tay nhìn đồng hồ.
Hắn tan sở đã chạy đến đây, cũng hơn hai giờ rồi, y tá nói Lâm Hạo ở phòng phẫu thuật nhưng lại đến giờ cũng chưa ra.
Hắn không phải hoài nghi y thuật của Lâm Hạo, chỉ là đơn thuần lo lắng thôi.
Đang nghĩ tới, chỉ nghe đến “ba” một tiếng. Cánh cửa cũng rốt cục mở ra rồi.
Trần Quân Bình nhìn bệnh nhân được đẩy ra, y tá cũng đã đẩy đi xa, Lâm Hạo nhưng vẫn chưa có đi ra. Có chút lo lắng hướng bên trong nhìn quanh, nhân tiện nhìn thấy cậu lảo đảo bước tới.
“A Hạo!” Trần Quân Bình lo lắng đến đỡ.
Lâm Hạo mệt mỏi giương mắt nhìn, phát hiện vốn là Trần Quân Bình liền mỉm cười, thuận thế dựa vào bờ vai của hắn.
Hoàn toàn không ngại quần áo Lâm Hạo còn dính máu, Trần Quân Bình vươn tay đến ôm chặt lấy cậu. Có chút đau lòng hỏi: “Làm bao lâu vậy?”
“Sáu tiếng rưỡi…” Nghe được Lâm Hạo hữu khí vô lực nói, Trần Quân Bình nhân tiện cảm giác được đau lòng. Giơ tay lên vuốt vuốt đầu cậu: “Em giỏi lắm. Chúng ta đi thay quần áo, sau đó về nhà nghỉ ngơi.”
Cảm giác được người trong lòng nhẹ nhàng gật đầu, Trần Quân Bình cười cười, ôm lấy cậu chậm rãi bước đi.
~*Việt Tô*~
Lăng Việt đẩy cửa thư phòng, nhìn thấy Đồ Tô ở trên bàn ngủ thiếp đi.
Có chút buồn cười đi tới, đem cà phê mà cậu muốn uống để lên bàn. Sau đó lấy mền, nhẹ nhàng đắp cho cậu.
Cúi đầu nhìn Đồ Tô an tĩnh ngủ, Lăng Việt không nhịn được liền hôn nhẹ lên trán cậu.
“Sư huynh…” Không biết là tỉnh hay mê, chỉ nghe thấy cậu nhỏ giọng lầm bầm một tiếng.
“Uh?” Lăng Việt ngẩn người, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cậu nói gì nữa, biết Đồ Tô chỉ là nói mê, Lăng Việt bất giác mỉm cười.
~*Truy Lục*~
Nghe được ngoài cửa có động tĩnh, Trần Tam Lục liền ngẩng đầu nhìn, kết quả chỉ nhìn thấy có một bóng đen tại cửa hiện lên.
Bất đắc dĩ mà thở dài: “Vào đi.”
Thấy cửa hồi lâu không nhúc nhích, Trần Tam Lục cũng không nhịn được muốn cười rồi, nhưng vẫn là ra vẻ kiên định mà nói: “Không được như vậy, mau về nhà đi.”
Bóng đen kia cứ đứng ngay cửa, sau đó ló đầu vào. Thôi Lược Thương cười cười nhìn Trần Tam Lục.
Sau khi phát hiện phòng làm việc chỉ có cậu, hắn nhân tiện đĩnh đạc đi vào.
“Anh lại chạy tới để làm chi?” Trần Tam Lục chỉ chỉ ghế bên cạnh, ý bảo hắn có thể ngồi xuống.
Thôi Lược Thương gãi đầu: “Tan ca sớm, không có chuyện gì nhân tiện đến thăm em.”
Trần Tam Lục sắc mặt đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng. Đang chuẩn bị nói gì đó, lại bị tiếng đập cửa cắt đứt: “Lão sư, em đem bài tập đến!”
Không đợi Trần Tam Lục nói mời vào, tiểu nữ sinh đã ôm một núi bài tập đi vào, còn chưa đến bàn, vừa lại trợt chân sắp ngã rồi.
Trần Tam Lục hoảng sợ tính chạy đến, kết quả Thôi Lược Thương tay mắt lanh lẹ, đã đến giúp tiểu cô nương không bị ngã.
Hư kinh một hồi sau Trần Tam Lục vỗ ngực thở phào, ngồi xổm xuống nhặt những vở bài tập bị rớt.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Thôi Lược Thương, đột nhiên nhếch miệng cười lớn: “Ah. Đây không phải người hay lấp ló bên cửa sổ nhìn lén Trần sư phụ sao?”
Thôi Lược Thương ha ha cười rộ lên.
Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Trần Tam Lục, yên lặng mà cúi đầu đối với tiểu cô nương nói nhỏ.
“Uh?” Tiểu cô nương nghiêng đầu, tỏ vẻ thích thú.
Trần Tam Lục nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ôm bài tập trở lại bên cạnh bàn để chấm điểm, không để tâm đến tiểu cô nương kia ánh mắt tò mò nhìn mình..