Đông Cung Chi Chủ

Chương 122: Triều dâng



Trái tim của Thượng Quan Mẫn Hoa sắp nhảy khỏi lồng ngực, sợ Chu Thừa Hi sẽ phát tác đương trường. Chu Thừa Hi ở dưới đài chưa quay đầu lại, giọng nói chua chát xót xa vừa trầm vừa thấp đã nhẹ nhàng vang lên: “Hoàng hậu giấu diếm thật giỏi!”

Nói xong Chu Thừa Hi cười to, dịu sắc mặt, ôm đứa nhỏ lên, đứa bé tựa hồ còn chưa phản ứng lại, cũng không để ý đến chuyện hắn thân mật với mình. Vẫn đang nhìn mẫu thân đang thịnh nộ, rối rít nói: “Mẫu hậu, xin đừng tức giận, hài nhi lập tức về ngay.” Thượng Quan Mẫn Hoa lẳng lặng trát ánh mắt đã cay cay, không dám rời mắt khỏi bàn tay Chu Thừa Hi, nàng giữ chặt tay vịn trên phượng tào, cố gắng áp chế nỗi kinh hoàng cùng sầu lo mãnh liệt trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu không tức giận, mau xuống đi, hành lễ với phụ hoàng con!”

“Phụ hoàng?”

Đứa bé lúc ấy mới quay đầu, vừa khéo chạm vào ánh mắt thâm trầm và lạnh băng của Chu Thừa Hi, lá gan của đứa bé cũng không nhỏ, nó chu miệng nói: “Mẫu hậu, phụ hoàng không thích ta. Ô, ngươi không thích ta, vừa vặn ta cũng không thích ngươi, ta chỉ cần mẫu hậu, ta lệnh cho ngươi, thả ta xuống!”

Chu Thừa Hi tà tà cười, nói: “Ngươi ra lệnh cho ta! Tiểu tử, được lắm!”

Đứa bé giơ cao cằm, khí thế ấy có thể sánh với hoàng hậu lãnh đạm và cao ngạo không chấp nhận bất cứ xúc phạm nào, nó trả lời: “Vì sao ta không thể ra lệnh cho ngươi? Tiểu Xuân thúc thúc nói, ta sau này sẽ là chúa tể duy nhất của thiên hạ này, ai cũng sẽ phải nghe lệnh của ta!”

Giữa buổi tiệc, tiếng hít vào thật mạnh vang lên liên tiếp, Chu Thừa Hi cười to, ánh mắt đầy thâm ý quét qua những tần phi đang đầy mặt hối hận quanh đế tòa cùng với hoàng hậu rốt cục đã không thể duy trì được vẻ trấn tĩnh kia.

Khánh Đức đế ôm hoàng tử trưởng quay về ngồi trên đế tòa, một tấc không rời. Trong mắt không có nữ sắc, lại còn lấy chén rượu dụ thằng bé uống thử rượu.

Rượu cay, cay đến mức hoàng tử trưởng ho khan liên tục. Khánh Đức đế thoải mái cười to. Còn hỏi nó có còn muốn uống hay không? Thằng bé này trừng mắt, giằng nghiến lấy cốc rượu trong tay đối phương, uống một hơi cạn sạch. Trước lúc hai mắt mờ đi còn hô: “Có gì mà không dám, bất quá một chén rượu!”

Bầu không khí trầm trọng trong buổi tiệc đã hóa hư không, mọi người đều đứng dậy chúc mừng hoàng tử trưởng có khí chất giống phụ hoàng, Đại Chu đã có người kế tục linh tinh và vân vân.

Đợi đến khi đứa nhỏ say rượu làm toàn thân nóng đỏ lên, Thượng Quan Mẫn Hoa mới cướp được con về, đau lòng suýt rơi nước mắt, đáy lòng nàng lôi Thái thục nghi với Chu Thừa Hi ra mắng cái lần. Nàng định rời khỏi buổi tiệc. Chu Thừa Hi ngăn lại nàng, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Hoàng hậu vội gì chứ?”

Đây là lần đối thoại đầu tiên giữa Đế - Hậu sau gần một năm trời. Thượng Quan Mẫn Hoa mím môi không nói, nàng đã ngửi được mùi nguy cơ, bất hạnh lại mua dây buộc mình.

Chu Thừa Hi ra vẻ kinh ngạc còn hỏi: “Đi thong thả, hoàng hậu không biết tối nay có thể mượn phượng ấn của cô dùng một tí không, trẫm muốn phong Thái thục nghi làm Tả hậu!”

Thượng Quan Mẫn Hoa giữ chặt tay, làm như không nghe thấy tiếng Tô Huệ phi thất kinh làm đổ vỡ này nọ. Nàng chỉnh trang lại đầu óc một lần, ngẩng đầu cười nói: “Bệ hạ, phượng ấn còn ở dưới đáy ao của Vinh Huệ cung, cho người mò lên là được!”

“Như Nhi, còn không cám ơn hoàng hậu rộng lượng bao dung à?” Trong lời của Chu Thừa Hi bao hàm ý đùa cợt nồng đậm, lúc nhìn đến đứa nhỏ nằm ngủ trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa, vẻ mặt hắn quỷ dị khó lường, khiến người ta không biết phải làm sao.

Thái thục nghi bị đánh sưng vù một bên mặt kia cũng ngừng tiếng thút thít, kinh hỉ tạ ơn Khánh Đức đế, về phần phượng ấn dưới đáy ao sen sao, đã cho người vớt ra từ lâu rồi, đợi ý chỉ được viết xong, nàng ta liền giục người lấy phượng ấn ra đóng lên. Đột nhiên Thượng Quan Mẫn Hoa lên tiếng: “Chậm đã!”

Nghe vậy, Thái thục nghi thần sắc đại biến, những triều thần khác lại bày ra vẻ mặt đã đoán trước đưuọc hoàng hậu tất nhiên sẽ ngăn cản. Khánh Đức đế chỉ vuốt cằm, hứng thú dạt dào muốn nghe xem hoàng hậu định thay đổi chủ ý thế nào. Thượng Quan Mẫn Hoa kêu quan viên viết chỉ bổ sung lên đó một câu: “Nhị hoàng tử Tập Hạo làm con thừa tự Tả hậu!”

Sau đó lại cười tủm tỉm nói với Thái thục nghi: “Như thế mới không uổng phí một phen khổ tâ của thục nghi!”

Thái thục nghi vẻ mặt thê lương buồn bà mà yếu đuối, lộ ra khuôn mặt bị đánh sưng vù một bên má, nói rằng nàng ta tuyệt đối chưa từng mơ ước ngôi vị hoàng hậu. Nàng ta chỉ mong mỗi ngày có thể gặp được Khánh Đức đế là đủ, hôm nay toàn bộ ân điển của hoàng đế nàng ta đều không dám nhận.

“Đóng dấu!” Thượng Quan Mẫn Hoa quẳng xong một câu, đang định đi thì bị Tô Huệ phi điên cuồng giữ chặt làn vãy. Nàng quay đầu liếc người nọ một cái, trang dung trang điểm tỉ mỉ kia sớm đã nhòe nhoẹt, nữ tử thất sửng không dám làm hoàng đế tức giận, liền cuốn lấy hoàng hậu, nàng ta ở một bên quỳ rạp trên mặt đất, đau khổ cầu xin, khóc kêu cầu nàng thương hại, nàng ta không thể mất đi đứa nhỏ của mình.

Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng đáp: “Tô Huệ phi, lời nói này sao không đi cầu Tả hậu ấy? Hai người ngươi và nàng ta nếu tình cảm đã thâm hậu rồi thì cầu xin nàng ta trả con cho ngươi cũng tiện hơn!”

Thế là Tô Huệ phi rốt cuộc không còn lời nào để nói. Thượng Quan Mẫn Hoa kéo vạt vãy về, nhấc chân liền đi. Người nữ nhân thất thố kia vừa hoảng vừa sợ ôm lấy chân nàng, nói về sau sẽ không dám đối địch với hoàng hậu nữa, cầu xin nàng rủ lòng từ bi, trả đứa bé lại cho nàng. Người này đứng hàng tam phi, lại không để ý đến trang dung như thế, triều thần lại bắt đầu bàn tán. Chu Thừa Hi xem diễn chán đã đứng dậy, lười biếng nói: “Lôi ả xuống!”

Thượng Quan Mẫn Hoa không để ý thêm được gì, bế đứa bé chạy vội về Vĩnh Lạc cung, sai người ra ngoài cung xin giúp đỡ. Quá canh ba, ám vệ báo lại lời nhắn của Chương Xuân Triều, bảo nàng kiên nhẫn chờ, ba ngày nữa hắn tới đón người.

Ôm đứa nhỏ, nàng ưu sầu một đêm chưa ngủ. Trời còn chưa tỏ, ám vệ báo cáo: Vũ lâm quân trang bị thiết nỏ đã phong tỏa Vĩnh Lạc cung. Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cắn môi, vẫy tay cho người tiếp tục tìm cách.

Không lâu sau, Tần Quan Nguyệt tới chơi. Thấy hoàng tử trưởng quả thực giống hệt như nội thị truyền tin đã miêu tả, dung mạo như đúc từ cùng một khuôn với Khánh Đức đế lúc nhỏ thì lão thở dài một hơi nhẹ nhõm, như trút được tảng đá lớn trong lòng, cười nói: “Việc này Nguyên Thù làm không đúng rồi, may mà chưa xảy ra đại họa, về sau không thể tùy hứng nữa.”

Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu nói: “Phu tử có bằng lòng thu thằng bé làm đồ đệ không?”

Tần Quan Nguyệt nhíu mày, đáp: “ Việc này vẫn cứ thương lượng với Duyên Khánh đi rồi nói tiếp. Nguyên Thù, Duyên Khánh rất thích đứa nhỏ này, sáng nay còn đến chỗ vi sư thương lượng chuyện lập hắn làm trữ*, đừng suy nghĩ nhiều.”
*Trữ: hay trữ quân, là ngôi vị thừa kế ngai vàng, thái tử.

Như thế là hiểu, Thượng Quan Mẫn Hoa đã biết mình đã chậm một bước so với Chu Thừa Hi, vô luận nàng nói cái gì, Tần Quan Nguyệt cũng sẽ không tin Chu Thừa Hi muốn giết đứa nhỏ của mình. Ngồi trong chốc lát, Tần Quan Nguyệt bị công việc thúc giục phải ra về. Lã Minh Vọng phụng chỉ đến trông coi hai mẹ con hoàng hậu. Hắn chỉ dám cúi đầu, nhìn không dám nhìn hoàng hậu, nhưng thánh mệnh không thể trái.

Quá trưa, hoàng tử trưởng mới tỉnh. Thượng Quan Mẫn Hoa bón cho nó ít nước, vẫn ôm con không nói. Trẻ con rất mẫn cảm, nó cẩn thận hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Thượng Quan Mẫn Hoa cố gắng hết sức làm dịu vẻ mặt lại, nhưng không thành công lắm, nàng hỏi: “Đêm qua tại sao Thành Thành lại đến đó.”

Đứa bé nói: “Nếu ta không đi, mẹ sẽ bị người bắt nạt. Bọn họ nói, cho dù mẹ quý vì hoàng hậu, ở trong hoàng cung, nữ tử không có đứa nhỏ thật đáng thương!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.