Đông Cung Chi Chủ

Chương 14: Mưu sát



Ngày hôm đó Mẫn Hoa đi vào Không Nhiên Viện, phát hiện mọi người trông rất hưng phấn, tiếng rì rầm xì xèo bán tán không ngớt bên tai. Nàng làm ngơ không để ý đến, lấy thiếp chữ mẫu ra chăm chú ngồi tô, đợi đến khi nàng buông bút lông thì trong phòng học chỉ còn hai ba người.

Mặc dù thấy khác thường nhưng Mẫn Hoa cũng chỉ bảo Linh Lung lấy ít điểm tâm ra ăn rồi tiếp tục luyện chữ. Không lâu sau từng tốp học sinh túm năm tụm ba trở về, từ xa đã nghe thấy tiếng bọn chúng trầm trồ hâm mộ thán phục, loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng tướng quân, Nam Man rơi vào trong tai nàng. Mẫn Hoa vừa nghĩ đến một chuyện, gác bút nghiêng đầu định đi tìm hiểu thì đã thấy Thanh Mi vội vã chạy về như sẻ non về tổ.

Chỉ thấy Chu Thanh Mi mặt mày hớn hở, nửa giận nửa không sẵng giọng hỏi: “Đồ ngốc nhà mi, vì sao giờ này rồi còn ngồi đây luyện tự?”

Mẫn Hoa buông bút, cất xong thiếp chữ mẫu rồi mới chậm rãi hỏi: “Có chuyện thú vị gì vậy?”

“Tây Nam đại quân khải hoàn trở về, tất cả mọi người đều đã chạy ra cửa thành xem rồi. Mi không thấy được đâu, Thanh Sơn ca ca lúc mặc áo giáp uy vũ cực kì, hắn còn cười với ta đấy.”

Tây Nam đại quân đại thắng, người ấy chắc chắn cũng sẽ trở về. Mẫn Hoa rốt cuộc không nghe được giọng nói thánh thót của Chu Thanh Mi kia nữa, trong lòng kích động đến mức tim đập thình thịch, càng đập càng nhanh, càng kích động. Mẫn Hoa tưởng mình đã buông tay được rồi, ngờ đâu tình cảm ấy vẫn giấu sâu trong lòng chỉ chờ một ngày có thể nói ra...

Mùa đông năm Chính Đức thứ mười bốn, sau hai năm chiến sự ở Tây Nam cũng đã kết thúc, đại quân khải hoàn được hoàng thất và bách quan nhiệt liệt hoan nghênh, long nhan đại duyệt lệnh cho tướng soái các lộ Tây Nam về kinh nhận sắc phong. Một viên đá ném vào kinh thành nhìn có vẻ bình tĩnh như mặt hồ thu này làm dậy lên vô số làn sóng khiến lòng người nhộn nhạo hồi lâu.

“Giờ đã thấy hối hận chưa, cả ngày chỉ biết luyện tự, thế mà chẳng thấy chữ của mi có tiến triển gì, mi á, không biết chừng Thanh Sơn ca ca đã quên mất mi là ai rồi ấy!”

Quên rồi? Quên mới tốt! Mẫn Hoa ổn định tâm thần, thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, một lần nữa mở thiếp chữ ra, cầm bút lên nói: “Ta muốn luyện tự.”

“Mi! Cái đồ ngốc nhà mi!” Thanh Mi dậm chân một cái, hậm hực tìm người khác chia sẻ niềm vui sướng của nàng. Mẫn Hoa cầm bút lông tơ vàng, sững sờ nhìn giọt mực rơi xuống trên mặt thiếp càng ngày càng to dần, lại không tài nào hạ xuống nổi một nét bút.

Nàng cũng không biết ngày hôm đó trải qua như thế nào, hồi phủ xong, trong phủ trước sau vẫn lặng lẽ im ắng như vậy, đám nô tài không nói một chữ nào không nên nói, lúc đi qua hành lang, Mẫn Hoa bỗng nhiên đứng khựng lại, trong lòng có một vạn lý do để nàng lập tức xuất phủ đi gặp người ấy, nhưng cũng có một vạn linh một lý do ngăn cản nàng rời phủ.

“Tiểu thư tốt của tôi, cô làm sao vậy? Cơm trưa không ăn, nói chuyện cũng không, cô có muốn ra ngoài giải sầu tí không, Linh Lung lập tức đi sắp xếp xe ngựa.”

Mẫn Hoa ngẫm lại, ở trong phòng cũng lại suy nghĩ miên man thôi, chẳng bằng ra ngoài đi dạo. Nàng nối gót Linh Lung ra tiền viện, ngồi trong xe ngựa, Mẫn Hoa vừa định mở miệng ra lệnh đến phủ Tướng Quân, lại định thần lại mím môi cắn răng chặt đứt dòng tư tưởng phập phà phập phồng sắp bùng lên của mình. Người nọ là anh hùng trong thiên hạ, hồng nhan tri kỷ không biết có bao nhiêu, sao có thể nhớ thương một đứa bé gái ba tuổi được chứ?

Muốn trách, chỉ có thể trách “chàng sinh thì thiếp chưa sinh, thiếp sinh chàng đã hết ngày xanh”mà thôi.

“Linh Lung, quay về.” Thừa dịp bản thân còn chưa đổi ý, Mẫn Hoa vội vã ra lệnh.

Linh Lung lên tiếng vâng, tiếng vó ngựa nhẹ nhàng lên xuống dần dần dẫn Mẫn Hoa vào mộng đẹp. Đột nhiên, xe ngựa bất động, chỉ chốc lát sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng động ồn ào: “Thằng trộm khốn kiếp kia, ông đây chặt tay mày!”

“Đại gia tha mạng, con tôi bảy tuổi, cái gì cũng không hiểu, ngài muốn giết muốn chém thì cứ tìm bà già này, đừng chặt tay con trai tôi. Các vị đại gia hảo tâm, cầu các vị nói một câu thôi, tôi có bạc, cái gì tôi cũng đền.”

“Nghiệp chướng!” “Thì ra là tạp chủng Bắc Mạc, xùy, xui xẻo!” “Đi nhanh, nghiệt chủng này không thương hại nổi đâu!”

Đợi đã lâu xe vẫn chưa di chuyển. Mẫn Hoa đang muốn gọi người đổi đường đi thì bà lão kia đã dập đầu đụng đến thùng xe ngựa, người đánh xe dùng roi quất vun vút: “Cút ngay! Không nhìn xem đây là xe ngựa nhà ai, loại trộm cướp như nhà ngươi cũng dám chạm vào à!”

“Linh Lung, ra xem đi.” Mẫn Hoa không muốn dây vào, nhưng nàng không có lòng dạ sắt đá đến như vậy. Linh Lung xốc màn xe đi xuống, chốc lát sau, nàng ta quay lại báo: “Mẫn Hoa tiểu thư, thằng bé kia là nghiệt chủng Bắc Mạc, màu mắt còn là một xanh một vàng. Người trong thành không bán đồ ăn cho bọn nó, nó vào cửa hàng trộm đồ.”

“Thế à, vậy lấy bạc bồi thường là xong, xong việc thì quay về đi.”

“Thế nhưng, mắt của đứa bé kia... Tiểu thư, chuyện này không dễ giải quyết.”

Mẫn Hoa vốn đã là tâm trạng khó chịu, nghe xong thì tức giận không nén được, mắng: “Một tí việc nhỏ đấy cũng muốn hỏi ta à? Tìm cái xe ngựa cho bọn chúng về nhà đi, không chịu đi thì dùng bạc ném, nghe rõ chưa?”

Linh Lung cúi đầu thưa vâng, đợi một hồi lâu, Linh Lung trở về, theo sau còn có hai mẹ con số khổ kia. Nói là dưới quê không có người hoan nghênh bọn họ trở về, bọn họ nguyện bán mình vì nô hồi báo ân cứu mạng của nàng.

Lửa giận trong lòng Mẫn Hoa càng lúc nàng lớn, Linh Lung này hôm nay không biết bị làm sao, không thấy có tí thông minh nhanh trí nào ngày xưa. Nàng không thể không xốc mành, vừa nhìn đã phải hít một ngụm khí lạnh.

Nào phải Linh Lung không làm theo lời nàng, rõ ràng nàng ta bị người bắt cóc. Kẻ ra tay còn là thằng bé bảy tuổi vẫn bị cho là rất đáng thương kia. Một bà lão tóc hoa râm giơ đại đao sáng loáng nhìn chằm chằm vào rèm xe như hổ rình mồi.

Lúc nhìn đến Mẫn Hoa đi ra, đối phương cũng cả kinh. Sau khi trấn định lại thì hô to một tiếng: “Mau nộp mạng!”

Linh Lung bất chấp lưỡi đao sau lưng, quát to: “Lão tặc! Ngươi mà dám thương tổn một cọng tóc của tiểu thư nhà ta, ta cho ngươi chết không toàn thây!”

“Ta nhổ vào, nghịch thần tặc tử ai cũng có trách nhiệm diệt trừ, vì chúng sinh thiên hạ, bà già này nghĩa bất dung từ!”

Khi lưỡi đao chém tới, tay của Mẫn Hoa còn đặt trên rèm, đao phong sắc bén chém đứt một lọn tóc. Linh Lung kia hét lên một tiếng, không để ý cổ của thằng bé kia cắt qua cổ mình, nghiến răng dùng chưởng phong công kích bà lão.

Cách tấn công như không muốn sống của Linh Lung làm bà lão kia luống cuống tay chân, thân thủ của nàng ta tất nhiên là rất tốt, từng tia máu đen vẩy ra, rất nhanh Linh Lung đã điểm trụ huyệt vị của hai kẻ kia, Mẫn Hoa lúc này mới định thần lại, thả lỏng trái tim đã đang co rút lại, tay chân run run đi xuống xe ngựa.

Thừa dịp Linh Lung chịu đựng thương tích và chất độc gửi tín hiệu gọi người trong phủ đến, Mẫn Hoa đi đến chỗ thằng bé kia, phẫn nộ quát: “Thuốc giải!”

“Không có!” Thằng bé dị quốc rất có khí phách ngang nhiên lẫm liệt muốn thuốc giải thì không, muốn mạng thì có một cái.

Mẫn Hoa giận dữ cười, nói: “Không cho hả. Tốt lắm. Linh Lung, lột quần áo của bà già kia ra, treo lên cửa thành đi. Làm cho người của cả Đại Chu này đến xem kết cục của kẻ có gan mưu sát là gì!”

Thằng bé kia sợ hãi đang định thỏa hiệp, bà già kia gầm lên một tiếng ngăn cản, thằng bé chớp chớp mắt, lại rụt về.

Mắt thấy độc khí chậm rãi hiện lên trên mặt linh lung, Mẫn Hoa xoay người, lạnh lùng trừng bà lão kia, nói: “Các ngươi trung can nghĩa đảm, không sợ chết phải không? Còn không đưa ra, trẻ ném vào tiểu quan quán, nữ quẳng vào thanh lâu, ta cho các ngươi ghi tên vào sử xanh, vạn thế lưu danh!”

Có lẽ chưa từng nghe đến uy hiếp nào ác độc hơn thế này, bà lão kia tức giận đến sủi bọt mép, khi Mẫn Hoa nhìn thằng bé kia lần nữa thì thuốc giải đã vào tay Linh Lung.

Mẫn Hoa đi qua, đoạt lấy thuốc không cho Linh Lung bôi. Nàng lấy chủy thủ trên tay thằng bé ra, cứa một cái lên người bà lão kia, lại bôi ít thuốc giải nên, đợi đến khi xác định được thuốc giải này là thật mới đưa cho Linh Lung.

Thấy Linh Lung cảm động muốn rơi lệ, Mẫn Hoa nhíu mày nói: “Không cần cô liều mạng như vậy, bọn chúng muốn bắt ta làm con tin, lần tới trực tiếp về thẳng phủ gọi người tới cứu là được.”

“Ôi, tiểu thư.” Linh Lung cúi rạp người, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nàng ta nức nở.

Mẫn Hoa lắc đầu, lúc toan bước lên xe ngựa thì nghe được phía sau truyền đến một hồi vỗ tay ca ngợi lộp bộp, quay đầu lại, thấy một người dị tộc dẫn theo sau hai người hầu, hắn nói: “Thượng Quan tiểu thư có dũng có mưu, có tình có nghĩa, thật là kỳ nữ đương thời!”

Nghĩ lại một chút, cái tên nam nhân quấn khăn cao trên đầu này vào lúc nàng bị người tấn công thì đang ngồi trên tửu lâu, hai tên thuộc hạ của hắn muốn ra tay cứu người đều bị hắn ngăn cản.

Một kẻ không rõ ý đồ tiếp cận, Mẫn Hoa hoàn toàn không có hứng thú giao tiếp. Đúng vào lúc này, Chương sư gia dẫn người chạy đến nơi, Mẫn Hoa trực tiếp vào thẳng xe ngựa, lấy đệm trụ đầu, chẳng thèm nghĩ thêm cái gì mà ngủ một mạch.

Sau khi hồi phủ, Linh Lung bẩm lại việc này với cha già râu dê, phu xe ngựa trong phủ đều thay đổi hết toàn bộ. Hơn nữa còn bỏ thêm một cái nghiêm lệnh, nếu chưa báo cáo thì nô bộc trong nhà không được phép tiến vào hậu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.