Đông Cung Chi Chủ

Chương 192: Phật và Đạo (Đại kết cục)



Dịch: Thanh Hoan

Người phía sau tấm màn khẽ ho khan một tiếng, Lương Đan lúc bấy giờ mới nhớ đến chuyện hỏi thăm sức khỏe của hoàng tỷ. Người phía sau tấm màn lạnh nhạt đáp lời: “Không có vấn đề gì, mấy hôm trước bị phong hàn thôi.”

Lương Đan cũng không để ý, hắn bắt đầu hóa thân thành bà tám tán dóc về chuyện thiên hạ này có bao nhiêu người có thể hơn được Thượng Quan Mẫn Hoa, vị hoàng đế Nam Lương hoàn toàn không biết giữ mồm giữ miệng này còn hỏi: “Vương tỷ, nếu tỷ là hoàng hậu Nguyên Thù, rơi vào hoàn cảnh khốn khó như Nam Lương hiện giờ thì tỷ sẽ làm gì?”

Người phía sau tấm màn khẽ ho mấy tiếng rồi mới nói: “Phật giáo và Đạo giáo vốn chỉ là tôn giáo mà thôi, sao có thể khống chế cục diện trong triều? Lúc đầu, đây cũng chỉ là hạ sách mà phụ hoàng dẫu biết là nguy hiểm cũng đành phải dùng để củng cố triều chính, nếu bọn họ nguyện đồng lòng thì Đại Chu này đã thành vật trong túi chúng ta từ lâu rồi.”

Lương Đan tỏ vẻ đồng ý, trả lời: “Lời vương tỷ cũng giống hệt như nhị ca từng nói, nhị ca cũng cực kì căm ghét việc Phật giáo và Đạo giáo tranh chấp làm liên lụy đến Nam Lương. Chỉ nói ngay năm rồi lúc Đại Chu tấn công vào đô thành kia, liên quan đến an nguy của Nam Lương ta, vậy mà những người kia lại vì tranh cãi một tòa Thánh sơn thuộc về Phật giáo hay Đạo giáo mà làm hỏng đại kế của ta, còn mặc cho Khánh Đức Đế đốt cháy quốc đô trăm năm lịch sử của Nam Lương ta, nếu không giải trừ được mối họa hai phái Phật – Đạo này, ta cũng không có mặt mũi nào đi gặp tổ tông nữa.”

Người phía sau màn cũng tiếp lời: “Nếu chúng ta đủ quyết đoán, đương nhiên có thể nhổ cỏ tận gốc. Đáng tiếc, quyền mưu này đều nằm trong tay bọn họ, ta không thể giúp đệ.” Nàng còn nói mình hơi mệt, phải đi ngủ một lát, bảo hắn cứ an tâm ở lại đây, chờ một lát nữa sẽ bàn bạc tiếp.

Lương Đan đồng ý, bắt đầu nhìn quanh đánh giá cung điện mang tên Thần Ngọc này. Rường cột chạm trổ, bất cứ chi tiết nhỏ nào cũng đầy tinh xảo và mỹ lệ lại không mất tôn quý và khí phái, ngay cả cung nữ cũng toàn chọn những người mỹ lệ thanh nhã quá mức. Hắn hỏi đại cung nữ đứng hầu trước màn: “Ngươi tên là Thu Đường à?”

Thu Đường khom người hành lễ, Lương Đan cầm cái chén sứ men cốt xanh xuất xứ từ lò gốm hoàng gia đặt trên bàn lên, tấm tắc khen phẩm chất thật tốt. Hắn vuốt miệng chén hỏi cung nữ rằng Khánh Đức Đế đối xử với hoàng hậu có tốt không. Thu Đường cười không nói, Lương Đan hỏi lại, Thu Đường mới hỏi hắn nhìn cung Thần Ngọc này thế nào?

Lương Đan nói chỉ nhìn riêng cái chén sứ quan diêu men cốt xanh này cũng đủ thấy Khánh Đức Đế toàn tâm toàn ý đối với hoàng tỷ của hắn thế nào. Công chúa Lương Ngọc của Nam Lương, chỉ thích mỗi thích đồ sứ men ngọc, nhưng ngặt nỗi loại sứ men cốt xanh này rất khó nung. Lò gốm hoàng gia Nam Lương nung hơn mười năm ròng mới cho ra được mỗi hai bộ thành phẩm. Vật mà trong cung Thần Ngọc này nhìn đâu cũng thấy.

Hắn cười cười, lại hỏi Khánh Đức Đế trước giờ tới đây bao nhiêu lần. Thu Đường che môi cười đáp lời: “Hoàng đế bệ hạ nha, chỉ hận không thể mười hai canh giờ mỗi ngày được ở cùng một chỗ với công chúa. Nhưng vì công chúa chê hắn đáng ghét, nói đôi ba câu lại đuổi hắn đến cung điện khác, nói là cùng hưởng ân huệ, không được để cho hoàng hậu quốc tịch nước khác này rơi vào thế khó xử."

Lương Đan tháo vòng san hô trên tay xuống thưởng cho cung nữ này. Thu Đường lại khom người hành lễ tạ ơn. Sau khi thu xếp xong buồng sưởi phía Tây cho hắn thì lui ra ngoài, nàng ta đi dọc theo con đường nhỏ đi vào hậu điện của cung Thần Ngọc, không thể nhịn được vừa cười vừa báo cáo lại với chủ nhân rằng mọi việc tiến triển rất thuận lợi.

Thượng Quan Mẫn Hoa nhấc tay áo, tập trung tinh thần viết chữ trên giấy Tuyên Thành, một lúc sau nàng mới đặt bút xuống, cầm khăn ướt trên mặt bàn lên lau sạch tay. Trầm ngâm một lát, nàng dặn Thu Đường đi ngự thư phòng làm ít đồ ăn của Nam Lương đưa đến chỗ Lương Đan: “Cứ chọn mấy món mà hồi nhỏ Lương Ngọc làm cho hắn ăn, lại đứng cạnh gõ mấy câu nữa.”

Thu Đường dạ một tiếng, vội lao đi làm việc.

Chu Thừa Hi bước từ gian trong ra, mân mê nhẫn ngọc trong tay, cười lạnh: “Lương Đan kia sẽ nghe theo kế của cô thật sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa lại cầm một chiếc bút lông sói đầu mảnh lên, chấm mực rồi bắt đầu viết chữ nhỏ. Chu Thừa Hi cũng không nóng nảy, kiên nhẫn đợi nàng viết xong rồi lại hỏi lần nữa. Thượng Quan Mẫn Hoa tỏ vẻ kinh ngạc vì hắn vẫn còn ở đây, nhẹ nhàng đáp lời: “Hắn nghe hay không nghe, có làm bệ hạ sửa kế hoạch ban đầu không?”

Chu Thừa Hi quả quyết bác bỏ. Thượng Quan Mẫn Hoa cười nhạt: “Thế thì quan tâm làm gì? Anh cứ thao luyện lính của anh. Tự ta sẽ chăm lo tốt hậu phương thay anh.” Dứt lời, lại đổi một cây bút khác, đổi thể viết chữ. Chu Thừa Hi thấy nàng chú ý như vậy, bèn hỏi nàng viết mấy thứ này để làm gì?

Thượng Quan Mẫn Hoa ngừng bút, mặt mày thong dong: “Không viết thế này, lòng ta làm sao an tâm được? Nếu kế của ta thành công, sau này Thành Thành chắc chắn sẽ thành bia ngắm mà Nam Lương quyết tâm phải diệt trừ.”

Giọng của Chu Thừa Hi vẫn không hề thay đổi, hắn bảo: “Trên thư không phải viết hết đấy thôi. Nó vẫn ổn lắm. Trẫm thấy đã đến lúc chuẩn bị đại hôn cho thái tử rồi.”

“Hả, anh định chọn cô nương nhà ai?”

Chu Thừa Hi cũng là đột nhiên nảy ra ý tưởng, hắn nghĩ một hồi vẫn không tìm ra ứng cử viên thích hợp. Thượng Quan Mẫn Hoa lại lấy từ dưới giá sách ra một danh sách dài ngoằng bảo nàng đã chuẩn bị từ lâu, chỉ đợi san bằng Nam Lương xong là cho con trai đính hôn ngay. Cứ thế, hai người lại ngồi trong phòng nói thêm vài chuyện trong triều rồi đi ngủ trưa.

Vài giờ sau, Thu Đường đến mời chủ tử, nói Lương Đan muốn gặp công chúa Lương Ngọc. Thượng Quan Mẫn Hoa đeo mặt nạ lên, bịt kín lụa mỏng rồi di chuyển đến cung Thần Ngọc. Lương Đan ra hiệu cho hoàng tỷ vẫy lui cung nữ, hắn có chuyện cơ mật muốn thương lượng. Người sau tấm màn đồng ý, Lương Đan nhỏ giọng nói hắn muốn mượn binh từ Đại Chu.

Người sau màn vội vàng ngăn cản: “Đan đệ, sao đệ lại hồ đồ như vậy, đệ mà mượn binh từ Đại Chu, Khánh Đức Đế chắc chắn sẽ tiêu diệt Nam Lương. Hai phái Phật giáo, Đạo giáo kia, đệ nhẫn nhịn một vài hồi là qua, sao lại nghĩ quẩn để đánh mất giang sơn mà tổ tông để lại?”

Lúc bấy giờ Lương Đan mới an tâm, hắn chỉ sợ nữ nhân này sinh con cho nam nhân kia xong, lòng dạ cũng hướng về nhà chồng hết. Bây giờ thấy công chúa Lương Ngọc vẫn một lòng suy nghĩ cho Nam Lương, hắn cũng thành tâm thành ý bàn luận chuyện quốc sự cùng Lương Ngọc. Hắn không thể chờ đám đại thần phản chiến kia làm phản đánh mất Nam Lương, phải thừa cơ mùa đông Đại Chu không dễ xuất binh này, hắn muốn xuất binh trước để diệt trừ hai phái Phật giáo và Đạo giáo.

Người sau tấm màn do dự: “Đan đệ, hành quân đánh trận, lương thảo đi đầu. Ngay một kẻ là nữ nhân tóc dài như ta đây còn biết, bên Sầm tể tướng kia làm sao chịu đồng ý với đệ?

Lương Đan cũng do dự, lại nghe từ sau màn truyền ra tiếng sột soạt lách cách, người phía sau màn hơi vén màn lên, đưa cho hắn một cái hộp gỗ sơn son thiếp vàng, Lương Đan mở ra, thấy trong đó toàn là đại minh châu do bảy hải đảo tiến cống, giá trị xa xỉ.

“Đan đệ, chỗ của vương tỷ cũng chỉ có thế này, nếu động đến nhiều quá chỉ sợ sẽ khiến người khác sinh nghi.: Người sau màn vừa nói vừa rút ngọc trâm trên đầu ra đặt vào trong tay Lương Đan.

Số tiền hàng năm tiến cúng vào chùa miếu đạo quán kia nào đâu chỉ có ngàn vạn quan? Tăng lữ chiếm giữ diện tích đất đai rộng lớn và tiền bạc nhiều vô số, bây giờ binh lính Đại Chu đã tập trung đầy biên giới, vậy mà những kẻ đó chỉ vì tranh chấp giáo phái, lại không kẻ nào chịu trợ giúp tân hoàng kháng địch, còn phải để cho trưởng tỷ đi lấy chồng xa nơi dị quốc quyên bạc đánh trận, làm sao Lương Đan chấp nhận được?

Hai tỷ đệ rưng rưng lặng lẽ nhìn nhau, Phật giáo và Đạo giáo đã hủy hoại Nam Lương của bọn họ đến tình trạng này rồi.

“Để ta phá hủy những miếu thờ kia!” Lương Đan căm phẫn dậm chân, thả hộp trang sức của trưởng tỷ xuống, vội vàng lao ra ngoài, người phía sau màn vội vã gọi “Đan đệ, Đan đệ!” lại khiến cho vị hoàng đế lỗ mãng của Nam Lương kia đi nhanh hơn.

Thu Đường đi vào cung Thần Ngọc hỏi chủ nhân: “Thành công rồi ạ?”

Thượng Quan Mẫn Hoa khoan thai nhìn về nơi xa, bảo nàng ta: “Nói cho bệ hạ, đại kế sắp thành.”

Năm Vĩnh An thứ hai, hoàng đế mới lên ngôi của Nam Lương là Lương Đan không chịu nghe lời khuyên can của triều thần, giương cờ suất quân, qua thành thì hủy đạo quán, qua trấn thì phá miếu thờ, đuổi hết tăng lữ, đạo sĩ của Nam Lương đi làm nô lệ, sung quân. Nhất thời, ở Nam Lương người ta chỉ nghe đến hai chữ “Phật”, “Đạo” là biến sắc. Trong gió đông rít gào, thành lũy biên cảnh vẫn sừng sững kiên cố. Nhưng trong lòng Nam Lương, người chết đói nằm la liệt trên mặt đất, thổ phỉ, cướp bóc điên cuồng làm loạn, dân chạy nạn nháo nhác khắp nơi, vùng đất Giang Nam giàu có trú phú ngày nào nay đã hóa thành địa ngục trần gian.

Mùa xuân năm Vĩnh An thứ năm, Đại Chu hành quân xuôi Nam, có tướng sĩ Nam Lương mở đường hoan nghênh nên không gặp bất kì trở ngại nào. Hành trình chinh phạt Nam Lương dễ dàng như đi trên đất bằng. Tân đế Nam Lương là Lương Đan vẫn liều chết cố thủ trên đô thành, thà chết không chịu đầu hàng.

Mùa đông năm Vĩnh An thứ năm, nghe thấy tin dữ ấy, hoàng hậu Thần Ngọc vinh sủng nhất thời, phong quang vô tận bị bệnh cũ tái phát, chỉ cố sống qua được một mùa đông cũng hương tiêu ngọc vẫn.

Dưới gốc liễu bên tường cung, Lương Ngọc nhìn về Nam Lương – nơi chôn rau cắt rốn mà lệ rơi lã chã. Tần Quan Nguyệt ôm lấy Lương Ngọc, lặng lẽ an ủi. Lương Ngọc dắt tay một bé gái, Tần Quan Nguyệt dắt một con ngựa, cùng bước vào giang hồ, từ nay không rõ tung tích.

Từ năm Vĩnh An thứ sáu, hoàng đế Đại Chu một lần nữa phong Thượng Quan Mẫn Hoa làm hoàng hậu, phong hào là hoàng hậu Đức Chiêu, ban thưởng cung Lăng Ba. Tháng sáu cùng năm, đế hậu ban hôn cho thái tử. Đế hậu cùng ngồi trên đại điện, nhận đại lễ của thái tử và thái tử phi, Thượng Quan Mẫn Hoa thấy con trai đã trưởng thành, cười viên mãn.

Chu Thừa Hi nắm tay Thượng Quan Mẫn Hoa, giang sơn, mỹ nhân đều nằm trong tay, cười vui như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.