“Đừng ngăn cản ta, ta không đánh chết cái thứ đê tiện này, nàng lại còn dám lừa gạt ta, dám phá hỏng chuyện tốt của bổn hoàng tử à!”
“Điện hạ, ngài buông tay ra đã!”
Mẫn Hoa hơi mở mắt ra, phía trước nàng, Tư Không Tiêu giơ Thanh Phong Kiếm ra chỉ thẳng vào Chu Thừa Hi, đối diện hắn, ba người bọn Nhâm Phục Thu cũng ôm chặt Chu Thừa Hi lại, thỉnh thoảng đẩy đẩy hắn ra bên ngoài cố gắng ngăn cản ẩu đả.
Chu Thừa Hi mặt mũi lộ vẻ hung ác tàn nhẫn, máu nóng ngập đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Mẫn Hoa, giãy dụa muốn tiếp tục xông lên đánh người, mấy cái bàn trong phòng bị đẩy đến đẩy đi kêu kẽo cà kẽo kẹt, tiếng đập bàn rầm rầm, tiếng gầm giận dữ, tiếng kêu khóc kéo dài không dứt!
“Hu hu hu...” “Cha, mẹ, cứu con với...” “Hu hu hu...”
“Duyên Khánh, còn không mau dừng tay?” Thời điểm mấu chốt, Tần Quan Nguyệt chạy tới, đám người Thượng Quan Cẩm Hoa chia nhau tiến lên trấn an đám người đang bị chấn kinh, bị thương nghiêm trọng thì đưa đến ngự y.
Tần Quan Nguyệt bước lên, lướt qua đám người Chu Thừa Hi, tay sờ sờ xương sống của Mẫn Hoa, xác định không có chuyện gì rồi, ôm lấy Mẫn Hoa đang im bặt, quay đầu nhìn Thất hoàng tử, ánh mắt sáng như chớp giật, nói: “Duyên Khánh, chuyện hôm nay con định giải thích thế nào đây?”
Chu Thừa Hi oán giận quay đầu không hé răng, mặt mũi vẫn đỏ phừng phừng như cũ, nắm đấm siết chặt đến mức nổi cả gân xanh, đám người Nhâm Phục Thu cũng không nói một lời.
Mẫn Hoa kéo kéo áo Tần Quan Nguyệt, nói: “Phu tử, Mẫn Hoa nóng, khó chịu.”
Tần Quan Nguyệt lấy tay áp lên trán nàng kiểm tra, lại áp lên hai má nàng đã nóng rực lên, mi mày nhíu chặt nói bằng giọng rất không vui vẻ: “Nóng thế này, Thịnh Trinh, Tử Du, chuyện ở đây các con để ý một chút, phu tử đưa Mẫn Hoa đến Thái Y Viện trước đã."
Nói xong, hắn cởi áo choàng lông cừu trên người ra bọc lấy nàng, vội vàng ôm nàng đi ra ngoài.
Trên đường, Mẫn Hoa bắt đầu khù khụ ho nhẹ, sau đó bắt đầu ho liên tục, ho đến mức như muốn khạc cả phổi ra ngoài, Tần Quan Nguyệt rảo bước đi đến, người trong Thái y viện nhanh chóng sắp xếp y nữ chăm sóc cho Mẫn Hoa.
Thái y và Tần Quan Nguyệt đứng bên ngoài phòng nói nhỏ, Mẫn Hoa bị sốt cao, ho nhiều quá cũng mệt, uống thuốc xong, hiệu lực của thuốc phát huy tác dụng khiến nàng không thể bỏ qua tất cả mọi chuyện mà ngủ thiếp đi.
Thái y mà Tần Quan Nguyệt tìm được đúng là một người có bản lĩnh, chỉ uống vào ba chén thuốc xong, tỉnh lại đã thấy người chảy ra một thân mồ hôi, Mẫn Hoa đầu không đau, cổ không ngứa nữa. Lúc chiều ngã làm trên người xuất hiện ba vết tím bầm cũng được dán cao, nàng tự giác lấy quần áo trên đầu giường mặc vào, vừa đi ra đến cửa thì bị một lão cung nhân mập mạp ngăn lại.
Lão cầm trong tay một cây phất trần thân bằng vàng, đầu có hình bông hoa sen vàng, hai cung nhân mặc áo màu lam phía sau cầm lồng đèn cung kính theo sát hắn, hắn chạy một mạch đến, vẫn còn đang thở hồng hộc, giọng eo éo kì quái vẻ xởi lời nhiệt tình, nói: “Ôi, Thượng Quan tiểu thư, tiểu tổ tông của tôi, cô muốn đi đâu vậy ạ?”
Mẫn Hoa thấy lão đội mũ nhung đen, mặc áo bào màu đỏ, vạt áo trước thêu hạc, chân đi giày thêu vân đen, thắt lưng còn buộc cẩm thạch, trong lòng ghi nhớ, nói: “Đại tổng quản công công, ngài tìm Mẫn Hoa có chuyện gì vậy?”
“Ôi, đúng là một tiểu chủ nhân thông minh. Thượng Quan tiểu thư, ta là Văn công công chạy việc bên cạnh bệ hạ, cũng làm nhọc lòng tiểu thư nhớ đến.” Văn công công này khách khách khí khí trả lời: “Bệ hạ đang mở yến tiệc tiếp khách ở đằng kia, cho cô đến cùng dùng ngự yến.”
Mẫn Hoa gật đầu, đang định cất bước đi, Văn công công kia đột nhiên nói: “Thượng Quan tiểu thư, sợ bệ hạ chờ lâu, bọn ta bế cô đi được không?”
“Làm phiền Văn công công.”
Suốt một đường không nói chuyện gì, Mẫn Hoa đi vào đại điện Kim Loan.
Trong điện ca múa vui vẻ, mùi hương phấn cùng mùi rượu tràn ngập, tiếng hoan hô, cười nói, chuyện trò không dứt vang lên bên tai. Khách khứa và bách quan ngồi đầy trong đại điện, phô trương thật lớn, toàn bộ gia đình trọng thần tam công lục bộ trong triều đều đến đủ, bảy mươi hai phi tần huân hương thơm ngào ngạt ôm lò sưởi tay nói chuyện phiếm, đại biểu hòa đàm của Nam Lương cũng đã có mặt, trên yến tiệc còn có quốc khách của bốn phương đến yết kiến, hoàn toàn là cảnh tượng mấy triều đại nhỏ bốn phương đến bái kiến Thiên triều thịnh thế.
Văn công công thả Mẫn Hoa xuống, khấu kiến long nhan xong thì đứng dậy, Mẫn Hoa chớp mắt, trong lòng cũng biết lần tụ hội này không hề đơn giản.
Tần Quan Nguyệt ngồi dưới bên tay trái của Hoàng Đế, thần thái lạnh nhạt nhìn không ra vui buồn, như vầng trăng cô độc trên núi Đàn Sơn tỏa ra vầng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người khác không thể nào quên mất sự tồn tại của hắn. Thượng Quan Cẩm Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, cầm bút án trong tay, dưới tay hắn, xuyên thấu qua cặp mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia rất dễ dàng tìm ra được vẻ tự tin thái quá.
Tư Không Cao ngồi ở bên trái vị trí cho võ tướng, vẻ mặt kiên nghị, tự rót tự uống, hoàn toàn không hợp với cảnh tượng ca hát chuyện trò vui vẻ bốn xung quanh, hắn như bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ, không cần biết thân ở chỗ nào thì cũng không có kẻ nào dám nhìn gần, lại cũng không dám bỏ qua không nhìn.
Nhóm chín vị hoàng tử lấy Đại hoàng tử dẫn đầu ngồi ở bên dưới tay phải của Hoàng Đế, thần thái của hầu hết tất cả bọn họ đều bình tĩnh, cũng có kẻ kiểu ngạo tự đắc, chỉ có Thất hoàng tử vẻ mặt kiêu hoành nghênh ngang, hoàn toàn khác biệt với những người còn lại, một bộ khí thế duy ngã độc tôn. Mấy người Chu Linh, Chu Thanh Mi đứng ở chỗ bàn tiệc của phi tần hậu cùng, mặt mày xinh đẹp yêu kiều, cùng trò chuyện chào hỏi với các phu nhân phía sau rèm lụa mỏng.
Lúc này, Chu Xương đứng ở giữa đại điện – mới rồi vừa bị Văn công công vào phục mệnh cắt lời – lại tiếp tục cầm sổ con đọc: “Ghi công công đức vị trí thứ ba: Cam Hoàng Hậu, áo choàng lông chồn bạc trăm năm - một kiện; công đức vị trí thứ hai: Bạch Thái Phi, áo choàng lông chồn nước lông đỏ, một kiện; khoản công đức đứng ở vị trí đầu tiên: Thượng Quan Mẫn Hoa...”
“Sai, sai rồi...” Mẫn Hoa chưa đợi hắn đọc xong, buông tay Văn công công đang cầm tay nàng ra, xông lên cắt lời, nhào đến giật cuốn sổ con màu vàng đòi mạng người kia.
Chu Xương nghiêm mặt, lạnh giọng: “Trước đế tòa không thể lớn tiếng náo loạn, mau lui ra!”
Hoàng Đế ở phía trước đang trêu đùa mỹ nhân quay ra cười hỏi: “Thịnh Trinh, không cần nghiêm khắc quá, Tiểu Mẫn Nhi, sai ở chỗ nào?”
Mẫn Hoa ngẩng đầu lên, chỉ vào Chu Xương, mắt nhìn Hoàng Đế lớn tiếng giải thích: “Sai lầm rồi chính là sai lầm rồi, người quyên góp công đức nhiều nhất tất nhiên phải là Hoàng Đế ca ca, sao có thể là Mẫn Hoa, hắn nhất định là già quá hóa lẫn! Hồ đồ!”
Hoàng Đế vẫn hơi nghiêng người nửa nằm nửa ngồi đột nhiên ngồi thẳng dậy, híp nửa mắt, ánh mắt chợt lóe rồi biến mất, hắn cười mà không phải cười, hỏi: “Hả? Chuyện này giải thích thế nào?”
“Bạc Mẫn Hoa quyên góp không phải là do Hoàng Đế ca ca thưởng cho ta đi mua kẹo hồ lô ăn sao? Chỗ đó tất nhiên phải là của Hoàng Đế ca ca rồi, sao có thể là của Mẫn Hoa được, cho nên, hắn sai rồi! Chính là sai lầm rồi!” Mẫn Hoa nói đến mấy câu sau, dậm chân không ngừng, hoàn toàn là bộ dạng nhõng nhẽo hờn giận của tiểu như thiên kim nhà quan...
!"
Thượng Quan Thành tức giận đến râu ria run bần bật, mắng: “Hồ nháo, quá hồ nháo, còn ra thể thống gì nữa! Mẫn Hoa, còn không mau lui ra?”
Mẫn Hoa nói một hồi làm cho Chu Xương đang mãn nguyện thỏa thuê bịch một cái quỳ thụp xuống, dập đầu không ngừng: “Thần tội đáng chết vạn lần, bệ hạ thứ tội.” Sau đó bắt đầu xin Hoàng Đế minh giám, người viết sổ con là Thượng Quan Cẩm Hoa, công tác thống kê xếp hạng là Thượng Quan Tuyết Hoa, đề nghị quyên góp là Thượng Quan Mẫn Hoa.
Tóm lại một câu, mạo phạm thiên uy là Thượng Quan gia, chẳng liên quan gì đến thế tử Tấn Sơn Vương là hắn cả.