Đã làm rõ nỗi băn khoăn trong lòng, nàng tức giận đứng dậy cáo từ: “Nếu như không có chuyện gì, Mẫn Hoa xin phép cáo lui.”
Thượng Quan Tuyết Hoa nhẹ nhàng sụt sịt, kêu lên dịu dàng yếu ớt: “Muội muội tốt của ta, muội ở lại với Tam tỷ tỷ thêm một lát nữa đi. Coi như là nể mặt tỷ tỷ đã từng chiếu cố muội những năm trước đi, được chứ?”
Cái hoàng cung ăn thịt người này đã biến nữ tử mềm mại chỉ biết ỷ vào sự sủng ái của huynh trưởng thành bộ dạng này rồi. Nàng lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì khó xử, tỷ nói với Mẫn Hoa, ta sẽ báo cho Đại công tử vào thăm tỷ.”
"Đừng!" Thượng Quan Tuyết Hoa ngăn lại: "Ca ca cũng không nhàn nhã gì, mọi chuyện trong ngoài phủ cũng đủ cho huynh ấy bận tâm lắm rồi, muội muội đừng kể chuyện của tỷ tỷ ra mà phiền đến hắn."
Mẫn Hoa cất bước định rời đi, Thượng Quan Tuyết Hoa lại không cho nàng đi, Mẫn Hoa bắt đầu mất kiên nhẫn, nàng nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi!"
"Muội muội tốt," Thượng Quan Tuyết Hoa có vẻ như đang do dự, ấp a ấp úng mở miệng: "Hộ vệ của muội có thể cho tỷ tỷ mượn dùng một lát được không?"
Mẫn Hoa cự tuyệt thẳng thừng: "Sợ bọn họ mất mạng!"
Thượng Quan Tuyết Hoa vội kêu lên: "Muội muội tốt, tỷ tỷ chỉ mượn hai người thôi, ca ca nói huynh ấy sẽ nhanh chóng sắp xếp người mới đến. Muội muội tốt, tỷ tỷ bây giờ chỉ có đứa nhỏ trong bụng để dựa vào thôi, tỷ tỷ không thể không có nó được. Muội muội tốt, coi như là nể mặt đứa cháu trai còn chưa ra đời của muội, cứu Tam tỷ tỷ đi!"
Mẫn Hoa đang do dự, lại nghe nữ nhân ở bên trong nói ra: "Muội muội, muội muội tốt, tỷ tỷ van muội, coi như là vì ân tình hôm qua ta đã bảo vệ mẫu thân của muội đi!"
"Chỉ mượn một ngày thôi?" Đã nói đến những lời này rồi, Mẫn Hoa chỉ có thể thỏa hiệp.
"Chỉ cần đến ngày mai ta sẽ trả lại, muội muội tốt, tỷ tỷ với cháu trai tương lại của muội đều ghi nhớ đại ân đại đức của muội."
Mẫn Hoa gọi Như Ý, Cát Tường tới, cẩn thận dặn dò: "Ngăn ám tiễn thôi là được rồi, không cần dốc sức liều mạng, mấy chuyện hại người kia cũng tuyệt đối không được làm."
Hai người đáp vâng, Mẫn Hoa lặng lẽ ra khỏi cung, hồi phủ sớm tránh lang thang bên ngoài khiến kẻ khác có cơ hội lợi dụng.
Buổi chiều, nàng đang ở trong phòng khảy đàn, đột nhiên ở bên ngoài viện nghe được tiếng chạy rầm rập, trong lòng chợt xuất hiện một ý nghĩ, nàng đứng lên, Linh Lung thở hồng hộc dựa vào khung cửa, hai mắt tỏa sáng, vẻ vui sướng hiện rõ trên hai gò má đỏ ửng của nàng ta.
"Thành công rồi, tiểu thư, Bát Bảo nhắn đến, thành công rồi!"
Tâm trạng mới bắt đầu khẩn trương của Mẫn Hoa đột nhiên lắng xuống, nàng nặng nề ngồi xuống, kích động không kiềm chế được, lẩm bẩm nói: "Thật sự là thành công rồi sao?!" Một con ngựa gỗ có thể tự động di chuyển, nàng chắc chắn phải muốn chứng kiến tận mắt.
"Chuẩn bị xe, ta phải nhanh chóng đến xem sao!"
Linh Lung thở dốc một lát, nói: "Đã sắp xếp xong xuôi rồi, Mẫn Hoa tiểu thư, sao không thấy Như Ý, Cát Tường đâu?"
Mẫn Hoa tự tay đi lấy áo choàng có mũ, thắt chặt dây, nghĩ nghĩ, lấy cả chủy thủ kia cho vào trong ngực áo. Nàng đi ra khỏi gian trong, trả lời: "Ở lại chỗ Uyển Nghi nương nương rồi!"
"Tiểu thư!" Linh Lung không tán thành mà quát lên, nàng ta trách móc: "Lão gia không phải bảo cô không được đi sao, sao cô lại không nghe lời?"
Mẫn Hoa cười cười, định đi ra khỏi tiểu viện, Linh Lung vẫn tiếp tục ngăn cản, nói cần phải đợi Chương sư gia đi sắp xếp nhân thủ một lần nữa mới cho nàng ra ngoài. Mẫn Hoa không muốn làm kinh động người khác, nói: "Không phải còn có ngươi sao? Đi thôi!" Linh Lung không thể làm gì được, chỉ có thể đuổi theo.
Cầm lệnh bài của Thượng Quan phủ, xe ngựa thuận lợi ra khỏi cổng thành. Lại chạy tiếp nửa canh giờ, đã đến Sơ Thiện Đường. Mẫn Hoa không thể che giấu sự kích động trong lòng, vội nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh về phía phòng kia. Linh Lung ở phía sau vội vã kêu to, nàng cũng không nghe, chỉ chốc lát sau, phía sau lưng cũng không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Đi xuyên qua một loạt phòng gỗ đã đốt đèn, nàng đi vào một gian phòng mộc không hề bắt mắt, đẩy cửa ra. Dưới ánh sáng huy hoàng của dạ minh châu, một thớt ngựa gỗ cao bằng một người vô cùng tinh xảo, có bốn chân chạm đất, đầu ngựa to ngang đối diện với cửa, tản ra một mùi gỗ thơm thanh thuần và thản nhiên. Mẫn Hoa kinh ngạc mà há to miệng, kéo mũ xuống, chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng vuốt ve những khớp gỗ khéo léo tinh xảo trên đầu, trên chân, và trên toàn bộ thân thể con ngựa gỗ, trong lòng kích động không thôi.
Đi đến sau lưng ngựa, nàng nhẹ nhàng lôi kéo đuôi ngựa, ngựa gỗ không hề có bất cứ phản ứng nào, nàng sửng sốt, không tin là có vấn đề quỷ quái gì. Ngựa gỗ sao lại bất động, đây là chuyện gì? Lại khẽ dùng sức hơn một chút, cái đuôi ngựa liên kết với vô số sợi tơ bạc toàn bộ rơi vào trong tay nàng. Cả thân hình con ngựa gỗ to lớn ầm ầm sụp đổ, các khớp nối gỗ cũng lăn lông lốc trên mặt đất.
Tận mắt nhìn thấy cả kiệt tác hoàn mỹ tượng trưng cho trí tuệ văn minh cổ đại thời phong kiến này sụp đổ như vậy, Mẫn Hoa như bị sét đánh, kinh ngạc không biết tại sao.
"Choáng váng? Hừ hừ, Thượng Quan Mẫn Hoa, ngươi thật sư là gan lớn che trời, dám lợi dụng địa bàn của bổn hoàng tử nghiên cứu cơ quát thuật!"
Mẫn Hoa chớp mắt mấy cái, quả nhiên là tên nghiệp chướng Chu Thừa Hi kia, đang hai tay ôm ngực ngạo nghễ đứng ở đầu bên kia của căn phòng, lòng Mẫn Hoa chùng xuống. Không biết vị tiên phong họ Bạch kia đâu rồi? Những người khác nàng có thể mặc kệ, nhưng người áo xám kia thì nàng phải bảo đảm tính mạng của lão, bởi vì ở trong lòng người kia, Bạch tiên phong có địa vị nặng như ngàn vàng.
"Người đâu?" Nàng nắm chặt tay, toàn thân bởi vì phẫn nộ mà cứng ngắc, hét lớn: "Bọn họ đâu rồi?"
Chu Thừa Hi hất hàm về phía một góc có mấy tấm lụa đỏ che lại, nhẹ nhàng ném ra một câu: "Giết!" Thượng Quan Mẫn Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, tiến lên, vung tay đánh vào đầu Chu Thừa Hi. Hắn bị ăn một nắm đấm nho nhỏ vào mắt, lập tức nổi giận đùng đùng, đẩy nàng ra một cái, theo thói quen giơ chân phải đá ra.
Bịch một tiếng, Mẫn Hoa bị đá văng thẳng đến góc tường, nàng kêu rên, nhổ ra một ngụm máu. Năm đó vị cung nhân bị đá chết kia cũng là đau nhức như vậy đi, nàng nghiến răng chịu đựng, cho dù bị đánh chết cũng tuyệt đối không cúi đầu trước tên ma đầu này. Tay của nàng sờ chủy thủ giấu bên hông, chỉ cần chống cự được đến lúc Linh Lung chạy tới là được.
Lại nghe thấy Chu Thừa Hi nói với người khác: "Bổn hoàng tử ngày đó bị nó lừa gạt có thể coi là tự tìm, các ngươi lại cam tâm tình nguyện bị đồ đê tiện này lợi dụng, cảm giác thế nào?"
Lạc Sinh vặn vẹo mặt, nói: "Nhổ sạch móng tay, tóc của nó, lột da nó rồi ném vào trong chum muối ủ chơi dần!"
Giang Nhất Lưu bác bỏ: "Ném nó vào kỹ viện hạ đẳng nhất, để cho nó bị ngàn người cưỡi, vạn người chơi!"
Nhậm Phục Thu lại đề nghị: "Vẫn là ném vào hầm mỏ hơn, đám thợ mỏ kia ít nhất cũng phải mười năm chưa từng gặp nữ nhân, còn sợ chơi không chết nó sao?
Chu Thừa Hi tà tà cười, nói: "Đồ đê tiện này tự cho là thông minh, lão hồ ly Thượng Quan Thành lại trông coi nó như trân bảo, các ngươi nói, nếu nó điên rồi thì sẽ thú vị thế nào?"
"Hay lắm, điện hạ cao kiến!"
Bốn thằng cười khùng khục quái dị, vươn tay định túm lấy nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa biết bọn chúng ác độc, trong lòng có có ý định đả thương người để trốn thoát, chủy thủ trong tay áo bị nắm chặt đến toát mồ hôi, chỉ chờ Chu Thừa Hi đến kéo nàng, thân thể nàng co lại, húc đầu lên, nhanh chóng đẩy đối phương ngã gục. Chu Thừa Hi giận tím mặt, tay trái tay phải túm lấy cổ nàng, hai người lập tức ngã xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Có lẽ Chu Thừa Hi ra tay quá nặng, hoặc là bị tên này bắt nạt mãi, oán hận tích tụ trong lòng Mẫn Hoa đã tìm được cơ hội bùng lên, thanh chủy thủ vốn chỉ dùng để đe dọa mà thôi, không biết tại sao lại đâm thẳng vào bụng đối phương. Đợi đến lúc Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy trong thay có cảm giác ẩm ướt và ấm áp, nàng lo sợ, nghi hoặc, và khủng hoảng, dưới ánh sáng của dạ minh châu, nàng nhìn thấy màu máu biến màu quỷ dị, toàn thân run rẩy, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm: "Nàng giết người rồi, nàng vậy mà đã giết người!"