Đông Cung Chi Chủ

Chương 61: Phượng minh*



*Giải thích tên chương một chút: Chữ minh ở đây nghĩa là hót, cũng có nghĩa là kêu. Phượng là phượng hoàng, minh là kêu khóc. Phượng minh là để tả tình cảnh của Cam hậu - phượng hoàng cao quý nhất Đại Chu đương thời.

Thượng Quan Cẩm Hoa nhìn hoàng hậu như phát điên trước mắt, cười cười ý vị thâm trường, chắp tay sau lưng theo phụ thân đi ra khỏi lãnh cung. Chu Linh theo chậm mấy bước, lúc đi ngang qua Thượng Quan Mẫn Hoa, vị quận nữ kiêu ngạo nhà Tấn Sơn Vương này lạnh lùng cười nhạo tiểu cô của nàng ta: “Nhiều ngày không gặp, Mẫn Hoa muội muội còn học được không ít thủ đoạn.”

Thượng Quan Mẫn Hoa phủi phủi tay áo, cử chỉ khoan thai, dịu dàng đáp: “Linh quận chúa, ba mươi trượng kia sao còn chưa chặn được miệng ngươi?”

Chu Linh tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, nghiến răng cắn môi, trừng mắt nhìn nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa làm như không thấy bàn tay đã siết chặt đến mức nổi gân xanh kia, xoay người, lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác. Ý cười nhạo bên môi nàng lại khiến Chu Linh ngăn không được nỗi phẫn hận trong lòng, đối phương chỉ chẳng vào mũi nàng, quát: “Đồ yêu tinh nhà ngươi, có bản lĩnh đừng rơi vào tay bản quận chúa, nếu không tình cảnh của người này hôm nay cũng là bộ dạng của ngươi sau này đó!”

“Chó cắn người sẽ không bao giờ sủa. Mẫn Hoa muội muội, muội nói có đúng thế không?” Thượng Quan Tuyết Hoa đứng ở bên kia, vịn tay thị nữ mềm mại đứng lên, lời này của nàng ta đúng là miên lý tàng châm.

Thượng Quan Mẫn Hoa thấp giọng cười cười, nhắc nhở: “Tình bạn thắm thiết giữa Tam tỷ tỷ với Linh quận chúa thật khiến người ta hâm mộ mà.”

Thân hình Thượng Quan Tuyết Hoa đang vịn tay thị nữ bước đi cũng hơi lảo đảo một cái. Nàng ta dù thế nào cũng không thể trắng trợn đối đầu, hay uy hiếp Thượng Quan Mẫn Hoa. Nhìn về phía mặt trời sắp lặn, nàng ta khẽ vung tay, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua không bao giờ trở lại được.”

Chu Linh nhíu mày, đang định nói chuyện để tranh thủ minh hữu trong cung thì Thượng Quan Tuyết Hoa đã nhẹ nhàng bước đi xa. Chu Linh oán hận giậm chân một cái, đuổi theo hướng Thượng Quân Cẩm Hoa rời đi. Gió chiều vi vu, Cam hậu ngất, trong lãnh cung lạnh lẽo vẫn còn có mấy cung nhân già yên lặng đứng chờ.

Thượng Quan Mẫn Hoa buông ống tay áo ra, làm cho mồ hôi thấm ướt bàn tay được gió thổi khô. Nàng thở ra một hơi đè nén đã lâu trong lồng ngực, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của Cam hoàng hậu, hi vọng còn có thể cứu được. Nàng bảo cung nhân đợi ở đây một chút, nàng xách đèn lồng đi theo trí nhớ mà vội vàng tìm đến hồ Minh Nguyệt.

Đi qua hàng rào, Tần Quan Nguyệt nghe tiếng mở cửa, Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu xin lão đi cứu người.

Tần Quan Nguyệt vẫn chưa nhúc nhích, lão nói: “Con có biết mình đang làm gì không?”

Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu, Tần Quan Nguyệt xua tay nói: “Nếu con biết, thì cũng phải hiểu hậu quả của việc thả hổ về rừng là gì.”

Nàng cụp nửa mắt, nhẹ giọng nói: “Ngọc Sơn phu tử, phụ thân là nhất thời giận đến hồ đồ, còn xin phu tử cứu hoàng hậu nương nương một mạng.”

Tần Quan Nguyệt vẫn không động, lão nói: “Ngày đó, Ngọc Sơn từng hỏi Mẫn Hoa. Trong lòng con nghĩ thế nào? Con từng chắc chắn khẳng định với ta, suy nghĩ của vi sư cũng là suy nghĩ trong lòng con. Nếu như thế, con phải hồi phủ ngay đi thôi.”

Thượng Quan Mẫn Hoa không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, nàng đưa mắt xuống, nói: “Phu tử chẳng lẽ không tin Mẫn Hoa có thể tự bảo vệ mình?”

“Con có tâm tư sâu sắc, lại quyết đoán phi phàm, chỉ tiếc không đủ quả quyết.” Ngữ khí của Tần Quan Nguyệt mang theo lo lắng, nhẹ giọng dặn dò: “Oan hồn dưới tay người kia nhiều lắm, chịu chết cũng là số mạng rồi. Con mau đi về đi.”

Thượng Quan Mẫn Hoa thấy khuyên không được Tần Quan Nguyệt, lại tìm đường tắt khác, khẽ cười hỏi: “Phu tử đang thử Mẫn Hoa sao? Nếu gia tộc Cam thị cứ như vậy mà tan thành mây khói. Thượng Quan gia của con sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không thể cứu vãn nữa. Nếu có mấy người ngoại thích của Cam thị ở phía trước thì phụ thân với huynh trưởng con mới còn đường sống mà xoay chuyển tình thế. Vạn xin phu tử minh giám.”

Đôi mắt lạnh đạm khẽ thâm trầm, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Quan Nguyệt còn rực rỡ hơn trăng sáng. Lão mỉm cười, hỏi: “Con nhất định phải cứu nữ nhân Cam thị kia sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa thuận miệng đáp: “Ôi chao, phu tử, chúng ta đều hiểu được mà, đây không phải là cứu hoàng hậu nương nương.”

“Đúng như lời của Tín Chi huynh, Mẫn Hoa trí tuệ có thừa, khí phách lại không đủ.” Tần Quan Nguyệt lắc đầu cười khẽ không thôi, Thượng Quan Mẫn Hoa hơi cong khóe mắt, không đáp lời.

Tần Quan Nguyệt nói xong lại ngừng một lát, lão quay về phòng buông rèm trúc chỗ cửa sổ, khép cửa lại, cầm đèn lồng trong tay Mẫn Hoa lên, dẫn nàng đi về phía Thái Y Viện. Thượng Quan Mẫn Hoa tò mò, việc này càng ít người biết càng tốt, y thuật của Tần Quan Nguyệt nàng cũng từng được kiến thức rồi, vì sao lão không muốn cứu? Giống như là biết nỗi nghi hoặc trong lòng nàng, Tần Quan Nguyệt tự động đáp: “Vi sư từng thề, cả đời này không cứu người Cam thị.”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng vâng một tiếng, ngẩng mắt nhìn Tần Quan Nguyệt. Vẻ mặt lão bình tĩnh, không hề tỏ ra là có chuyện cũ gì rối rắm. Tần Quan Nguyệt mỉm cười cúi đầu, nhìn sâu vào mắt nàng. Tự đáy lòng nàng cực kì muốn nhìn thấy người này, nhưng Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn thấy hơi chật vật, bối rối tránh đi.

“Đến rồi!” Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ vào mái vòm của Thái Y Viện, nhân cơ hội thoát ra khỏi bàn tay đang nắm của Tần Quan Nguyệt.

Tần Quan Nguyệt dặn nàng đứng nguyên tại chỗ, lão đi vào tìm một y chính có quen biết, tránh cung nhân, sau khi hội họp với nàng thì ba người lặng lẽ đi về Lãnh cung.

Trên đường, y chính khẽ nói chuyện với Tần Quan Nguyệt, Tần Quan Nguyệt khi thì gật đầu, khi thì nhíu mày không nói, Thượng Quan Mẫn Hoa liếc qua hai người hai cái, liền kéo tâm tư về chuyện của mình. Ngày mai đã ra khỏi thành, trên người mặc cái gì, mang những thứ gì nàng đều đã ghi nhớ trong lòng.

Có lẽ là vì nghĩ đến bản thân mình chỉ còn ít ngày nữa là thoát khỏi những chuyện phiền lòng này, nàng đi lên phía trước một mình, bước nhanh trong thâm cung, dáng người nhanh nhẹn, tâm tư thoải mái, bóng lưng ấy khẽ lướt trong bóng đêm, ven đường chỗ nàng đi qua còn lưu lại hương thơm thản nhiên, lưu lại một dấu ấn rực rỡ và khó quên khắc sâu vào trong lòng.

Dung nhan hiếm có trên đời – Đoan trang xinh đẹp người người ước ao*

Thượng Quan Mẫn Hoa nghe được câu này, nàng xoay người hỏi: “Phu tử, ngài nói gì vậy ạ?”

Tần Quan Nguyệt mỉm cười, đáp: “Mẫn Hoa còn trẻ mà dung mao thanh lệ, tài trí cao xa, tính tình mẫn tiệp, tâm địa lương thiện, đã có người còn làm hai câu thơ ca ngợi, người trong cung lẫn ngoài cung đều biết.

“Phu tử lại giễu cợt đồ nhi rồi.” Thượng Quan Mẫn Hoa đáp trả một câu, xoay người chui qua mấy lùm cỏ dại rậm rạp, cửa lãnh cung đã ở trước mắt. Thế nhưng, con gái tướng môn Cam thị - hoàng hậu đương triều đã hương tiêu ngọc vẫn.

Thượng Quan Mẫn Hoa nắm tay Tần Quan Nguyệt, nhìn thảm cảnh trong lãnh cung hiu quanh, trái tim đã nhảy lên lại chậm rãi lạnh đi. Trong lòng nàng có một cảm giác suy sụp vì bị lừa gạt. Nàng chậm rãi dời mắt nhìn tên thanh niên duy nhất đứng trong lãnh cung kia, trên thân thanh kiếm còn đang lấp lánh ánh bạc, sót lại một giọt máu tàn ấm nóng.

Nghe được động tĩnh phía sau, hắn chậm rãi xoay người, chắp tay nói: “Thượng Quan tiểu thư, đại nhân nói chơi mệt rồi thì mau về phủ nghỉ ngơi cho sớm, đừng quấy rầy Tần đại nhân.”

Thượng Quan Mẫn Hoa cười nhẹ, buông tay Tần Quan Nguyệt ra, xoay người bước đi. Tần Quan Nguyệt với Chương Xuân Triều ở đằng sau đã nói với nhau những gì, nàng không quan tâm, nàng không muốn biết. Thương tâm cho một nữ nhân từng coi mình là tử địch, một nữ nhân từng thương tổn mình sao? Không, nàng còn không vĩ đại như vậy!

Nàng chỉ phẫn nộ, nỗi phẫn nộ khi mọi chuyện thoát khỏi lòng bàn tay nàng đang nắm giữ.

Đợi gió lạnh xua đi cơn giận, nàng cũng tỉnh táo lại: Hoàng hậu chết liên lụy đến rất nhiều chuyện, lão hồ ly vội vàng động thủ như thế, chắc chắn không phải bình thường. Nguyên nhân vì sao thì nàng đã cân nhắc nhiều lần nhưng vẫn không hiểu.

Chương Xuân Triều chắp kiếm sau vai, từ từ đi theo. Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêng mắt đánh giá, người này quả thực có tướng cao ngạo, cá tính lại cổ quái, nàng quyết định hỏi thẳng: “Vì sao ông giết bà ta?”

“Không phải.” Chương Xuân Triều chỉ lành lạnh liếc nàng một cái, ném ra hai chữ lạnh như băng, đợi đến khi nhìn thấy xe ngựa đỗ ở bên ngoài cửa cung, vút một tiếng, thả người bay vút đi. Cẩm bào thêu hoa còn ánh lên chỉ bạc lấp lánh.

Linh Lung chào đón, vẻ mặt u buồn, Thượng Quan Mẫn Hoa lên xe xong là gục đầu ngủ. Trong mộng nàng mơ thấy bóng lưng cao lớn của người ấy, cặp mắt sáng người, vẻ mặt kiện định, nàng cùng hắn nắm tay nhau, giống như phải trải qua trăm núi ngàn sông mới đến được với nhau, tất cả nhu tình mật ý không cách nào nói hết.

*Chú thích: Nguyên văn là câu thơ“Thiểu hữu mỹ dung nghi, thời nhân cạnh tiện chi.” câu này để chỉ phong thái và dung nhan đoan trang mỹ lệ hiếm có trên đời của thiếu nữ khiến người đời hết ganh ghét lại ước ao. Ta chỉ diễn nó sang lục bát cho xuôi tai mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.