Đông Cung Chi Chủ

Chương 64: Lương duyên



Sau trận đấu võ ở giáo trường, đại quân Bắc chinh xuất phát. Thiếu niên xuất thân các nhà quyền quý trong kinh thành đa số đều đã gia nhập quân đội, trà lâu tửu quán của Đại Đô vắng khách hơn nhiều. Đợi sau khi chuyện Thất tiểu thư Thượng Quan gia đầu tháng ba sẽ gả vào hoàng gia được truyền ra, toàn Đại Đô sôi trào lên như sóng cồn, đầu đường cuối ngõ đều nghe thấy có người bàn tán.

Có ai không biết chuyện con gái của Thượng Quan gia và hoàng tử Chu Thừa Hi này không đội trời chung, hai người không phải kết thù từ kiếp trước thì cũng là oan gia kiếp sau, trong cung còn phát sinh một vụ cháy lớn, phế hậu chết còn không được phát tang, người hiểu chuyện xem bát tự đều nói hai người này tương sinh tương khắc, cả đời tranh đấu, thậm chí còn có tai ương đổ máu. Với những tin đồn như vậy, ai nấy đều tin sái cổ.

Lúc Nạp Thái, Chu Thừa Hi gửi một con nhạn chết đến làm lễ vật. Thượng Quan Thành không phát tác ngay tại chỗ, nghe quản sự tiền viện nói, bát trà trong phủ đổi cả thảy ba lượt. Thượng Quan Mẫn Hoa buông bút trong tay ra hỏi: “Nạp Thái bằng chim nhạn?”

Linh Lung thân còn mang thương tích, giọng nói trầm thấp, nàng cúi thấp mình trả lời: “Thông gia với Thượng Quan gia tộc, chắc chắn phải tuân theo đại lễ truyền thống của Đại Chu. Ngày mai Nạp Chinh, đưa cửu lễ. Cũng không biết Thất hoàng tử lại muốn náo loạn thế nào.

“Tùy hắn đi.” Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu, tiếp tục vẽ bức “Mẫu Đơn đồ”.

Linh Lung căm giận thốt lên: “Người ở trong thành lẫn ngoài thành đều đồn đại cực kì khó nghe.”

Thượng Quan Mẫn Hoa phất cổ tay, cũng không ngẩng đầu lên, ra lệnh: “Đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Đợi đến khi Linh Lung khép cửa đi ra ngoài, tay Mẫn Hoa đưa bút càng thêm chậm, đợi vẽ xong đầu cánh hoa, nàng đặt bút lên nghiên mực, nói: “Phúc Nguyên!” Một bóng đen quỳ một gối xuống trước mặt nàng, trả lời: “Thế tử Chu Xương của Tấn Sơn Vương xuất phát theo quân, có mang theo ba trăm thân binh của Tam hoàng tử, năm mươi ám vệ của Nhị hoàng tử. Theo lệnh Đại sư gia, Liễu Tử Hậu gia nhập dưới trướng của Ngụy tham tướng.”

“Ừ, vất vả ngươi!” Thượng Quan Mẫn Hoa buông bút, lấy khăn ra lau tay, giương mắt nói: “Ngươi đi Bạch Vân Am của Tây Sơn, chờ khoai kia đến mùa thu hoạch.”

Phúc Nguyên trầm mặc, sau lại hỏi: “Linh Lung còn có thương tích trong người chưa khỏi, tiểu thư định sắp xếp ai bảo vệ?”

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi kinh ngạc. Hai mắt nàng khẽ nâng lên lại lập tức cụp xuống, đáp: “Các ngươi không cần lo lắng. Ngày đầu tháng ba đó chắc chắn không có chuyện gì đâu.” Nghĩ nghĩ, nàng lại giải thích: “Thất điện hạ không phải kẻ ngu dốt!”

Sau đó, nàng mới biết, không chỉ người của Thượng Quan phủ lo lắng nàng phải chịu đau khổ sống chết đêm tân hôn, mà các sòng bạc trong Đại Đô cũng lấy việc này làm đặt cược. Nghe nói, số tiền cược đã lên cao gấp mấy trăm lần, tất cả mọi người đều cược Chu Thừa Hi sẽ hành hạ Thượng Quan Mẫn Hoa đến tàn phê, hoặc chém, hoặc đầu độc, hoặc dùng roi tra tấn, hoặc dùng sáp nến... Đủ loại khổ hình không thiếu một món nào.

Thượng Quan Mẫn Hoa cười rộ lên, lấy ra năm tấm ngân phiếu đưa cho Phúc Nguyên: “Đi cược bổn tiểu thư đêm động phòng hoa chúc không phải chịu tổn hao gì, thắng thì chia tiền cho các huynh đệ uống rượu!”

Phúc Nguyên vâng lời rời đi. Đợi ngày thành hôn đến gần, lời đồn thổi cũng bắt đầu thay đổi, số người đặt cược cũng bắt đầu nghiêng về phía bên kia. Thượng Quan Mẫn Hoa nghe tin xong, mặt mũi không khỏi cứng ngắc hỏi: “Phúc Nguyên làm ăn kiểu gì thế hả?” Tiền cứ thế mà bay hết rồi.

Linh Lung trả lời: “Phúc Nguyên nói với ông chủ sòng bạc Lương Môn là tiểu thư có kế sách tất thắng khiến Thất hoàng tử khâm phục. Người ngoài lại cực kì tin tưởng người thông minh nhất Đại Chu là tiểu thư sẽ có biện pháp!”

“Còn có người nói. Bằng dung mạo thiên tiên của tiểu thư, không cần dùng kế, Thất hoàng tử kia chắc chắn sẽ gục ngay trước trận, tất cả mọi người đều đang chờ đợi xem cảnh Thất hoàng tử sẽ tự tát vào mặt mình thế nào!” Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ mấp máy môi, muốn mắng chửi người, lại thấy mặt mũi Linh Lung vui mừng hớn hở nói thế, đành phải bỏ qua ý định này.

Thấy Thượng Quan Mẫn Hoa không nói lời nào, Linh Lung tưởng nàng đang e ngại đêm tân hôn, nàng ta lại nói: “Tên ác nhân kia nếu dám chạm vào một cọng tóc gáy của tiểu thư, chắc chắn sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn. A, phi, phi, đại cát đại lợi, phật tổ phù hộ.”

“Còn bao nhiêu bạc.” Thượng Quan Mẫn Hoa cắt lời nàng ta. Linh Lung xấu hổ nói cho nàng, chỉ còn sót lại hai ngàn lượng. Xe ngựa lần trước lén mua về bị Chương sư gia tịch thu rồi, không thể bán lại thu hồi vốn nên chỉ còn có bằng này. Thượng Quan Mẫn Hoa bảo Linh Lung đi mua ít trang sức vàng với tơ lụa màu vàng.

Linh Lung kinh hãi, ngữ khí có phần run rẩy hỏi: “Tiểu thư, cô định làm gì?”

Thượng Quan Mẫn Hoa thần bí cười cười, vẫn chưa trả lời.

Giờ Dậu mồng ba tháng ba, Chu Thừa Hi mặc lễ phục đen, tự mình đánh xe ngựa đến Thượng Quan phủ nghênh đón cô dâu.

Thượng Quan lão phu nhân cùng với toàn bộ trưởng bối các phe phái trong gia tộc Thượng Quan đều có mặt, mặt sắt lạnh lùng đứng trong từ đường, chờ Chu Thừa Hi bái lễ. Vị cháu rể mới này nhe răng cười, trực tiếp túm tay tân nương kéo ra ngoài cửa. Thượng Quan phu nhân kêu sợ hãi, Thượng Quan Thành đập bàn cái rầm, xung quanh xó hơn mười thị vệ xông ra, cưỡng chế Chu Thừa Hi hành lễ.

“Nhà lão phu không tới phiên ngươi tới giương oai!”

Người trong Thượng Quan phủ người giận dữ người khinh thường, Chu Thừa Hi không cam lòng vẫn phải dập đầu. Thượng Quan phu nhân lệ rơi lã chã, phủ khăn uyên ương lên đầu nàng, lại chỉnh lại gả y đỏ rực cho nàng xong, cuối cùng cũng phải lưu luyến buông tay. Thượng Quan Mẫn Hoa đi trước vài bước, lại nghe được hai vợ chồng Thượng Quan Thanh ở phía sau dặn dò với theo, nàng yên lặng quay đầu. Trong ánh sáng hôn ám, cả tòa tổ trạch rộng lớn của Thượng Quan phủ hiện ra, âm trầm ảm đạm, chỉ có mấy cái đinh đồng đóng trên cửa là sáng lên. Như nhớ tới bản thình mình có lẽ không thể quay lại đây được nữa, nàng quỳ gối vái lạy, dập đầu ba lần với hai vợ chồng Thượng Quan Thành xong mới lạnh lùng đứng lên. Thượng Quan Thành bi phẫn, cặp mắt già lão rưng rưng, Thượng Quan phu nhân gào khóc, ngất lên ngất xuống mấy lần, những gia quyến khác, người bi kẻ hỉ, cung đưa Thượng Quan Mẫn Hoa ra khỏi phủ.

Chu Thừa Hi tự động lên xe, chẳng thèm để ý đến tân nương. Thượng Quan Mẫn Hoa vịn tay Linh Lung, không nhanh không chậm lên xe, bước vào trong ngồi. Trên đường cái đông nghẹt có rất nhiều người qua lại, vãn cảnh. Chỉ vì xe của Chu Thừa Hi đi với tốc độ quá nhanh mà liên tục dọa người qua đường, khi thì có tiếng trẻ con khóc thét.

Thật lâu sau, khi xe ngựa đi qua, Thượng Quan Mẫn Hoa nghe được có tiếng người già khóc kêu: “Tổn thọ rồi, một khuê nữ tốt như vậy lại thành đôi với hỗn thế ma vương kia...” các kiểu tới ba lần, tức là xe ngựa cũng vòng được ba vòng thành thì xa phu mới đánh xe ngựa đến Nam Đại Môn của hoàng cung. Chu Thừa Hi đã chờ đến mất kiên nhẫn từ lâu. Thượng Quan Mẫn Hoa nâng váy, vẫn không nhanh không chậm mà đi ra, lúc định xuống xe, có nội thị quỳ xuống khom lưng cho quý nhân kê chân bước xuống. Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn vịn tay Linh Lung tự mình xuống xe.

Tân lang đột nhiên phát tác, một cước bay lên đá văng nội thị kia ra, nội thị kia quỳ mọp xuống, mắt mũi đổ máu nhưng vẫn không dám hé răng xin khoan dung. Chu Thừa Hi kia còn đến túm lấy vũ khí của nội thị, một dao đâm thẳng vào ngực người nọ, máu tươi bắn tung, tiếng lưỡi dao cắm phập vào xương thịt làm cho người ta run rẩy.

Kẻ giết người đã dùng sức quá mạnh, đâm ngập chuôi dao, nói: “Kẻ vô dụng giữ làm làm gì?”

Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh run, nàng nhìn thi thể nam nhân vô danh kia, lại nhìn Chu Thừa Hi thái dương dính máu. Nàng phát hiện tay áo của hai người đều bị máu bắn lên tung tóe, mùi tanh tưởi xộc lên mũi làm người ta không thể nào chịu nổi. Cho dù biết hôn sự này chỉ là kế sách tạm thời, hi sinh con gái để thành nghiệp lớn. Nhưng là, nàng sao có thể dễ dàng chấp nhận trượng phu trên danh nghĩa của mình là một tên ma đầu điên cuồng, giết người đến nghiện?

Chu Thừa Hi vui vẻ cười ha ha, quẳng dao xuống, vươn bàn tay dính đầy máu tươi. Hắn nắm chặt cổ tay co quắp của Mẫn Hoa, mu bàn tay lẫn lòng bàn tay nàng đều dính máu. Điều này khiến cho Thượng Quan Mẫn Hoa ghê tởm đến mức lông tóc dựng đứng. Hai người đạp qua đám bạch ngọc như ý vốn mang hám ý bách niên giai lão mà đi, cung nhân cũng không dám hé răng nhiều lời. Tân lang ngẩng đầu xoải bước đi trước, cười hung tàn. Suốt đường đi, cơ hồ là Chu Thừa Hi lôi nàng đi vào.

Tuyệt đối không thể, tuyết đối không thể để người này đoạt quyền đăng vị. Híp mắt nhìn bóng lưng cứng rắn của hắn, Thượng Quan Mẫn Hoa âm thầm thề.

Bàn tay Chu Thừa Hi cứng như kìm sắt, mặc kệ người đang nắm trong tay có đau đớn hay không, hắn quay đầu lại, hung tợn nói: “Khó chịu lắm sao? Đây là cô nợ ta! Ta muốn cô nợ máu phải trả bằng máu!”

Hai mắt của người này còn tàn nhẫn hơn mãnh thú, không hề có chút nhân tình nào. Sắc mặt Mẫn Hoa càng trắng bệch, nàng hơi cụp mắt, lại nhìn xuống, nàng không thể cam đoan bản thân mình không ra tay, thay mặt trưởng bối giáo huấn tên này. Sau khi đến cung Duyên Khánh, có lễ phục che lấp nên người ngoài vẫn chưa phát hiện ra chỗ không ổn của đôi tân lang, tân nương. Thượng Quan Mẫn Hoa chú ý thấy hoàng đế không mang phi tần hậu cũng tới dự tiệc, cung nhân chủ lễ tuyên bố bái đường. Sau khi dập đầu hành lễ với hoàng đế, quốc sư với Bạch Thái Phi xong thì cùng bước vào tân phòng.

Đến khi cung nhân nâng chậu vàng lên cho hai người rửa tay, vết máu be bét trên tay hai người khiến cho cung nhân thất thanh hét lên, không khỏi đánh nghiêng chậu vàng. Chu Thừa Hi tàn khốc quát: “Lôi xuống!”

Giam sự chủ lễ mặt mũi không có chút biểu cảm nào, tiếp tục chỉ dẫn tân lang, tân nương ngồi vào bàn tiệc. Chu Thừa Hi ngồi hướng Đông, Thượng Quan Mẫn Hoa thì ngược lại. Ngồi hướng Tây.

Cung nhân nâng thịt dê lên, chia ra cho hai người. Lại nâng chén vàng lên, Chu Thừa Hi lạnh lùng cười, toàn vật dùng bằng vàng. Hắn lấy đổ bột phấn vào, chất lỏng trong chén lập tức biến thành màu đỏ. Thượng Quan Mẫn Hoa mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn bình phong đặt phía sau hắn, nâng chén của mình lên uống.

Chu Thừa Hi liền một hơi cạn sạch, Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ ngửi ngửi rồi cũng uống hết một chén rượu có vấn đề kia. Mặc cho thị nữ của nàng mặt mày tái nhợt vì lo lắng, hận không thể xông lên uống thay, ai cũng nghĩ nàng đang uống thuốc độc.

“Thái công công, còn không tuyên bố nhanh!” Chu Thừa Hi nổi giận gầm lên một tiếng, cung nhân chủ lễ vội vã tuyên bố mời tân lang tân nương hợp cẩn. Hai người cởi bớt y phục ra dưới sự trợ giúp của thái giám cung nữ, cũng lấy xuống trang sức trên đầu, xong xuôi hết thảy, hạ nhân dập đầu rời đi.

Linh Lung mang vẻ mặt kiên định đứng ở phía sau Thượng Quan Mẫn Hoa, chăm chú vào nhất cử nhất động của Chu Thừa Hi, nàng ta hoàn toàn không có ý định đi ra ngoài.

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi nghiêng đầu: “Lui ra.”

Linh Lung lớn tiếng đáp: “Tiểu thư, có việc nhớ gọi nô tỳ!”

Người ngoài lui ra hết, trong tân phòng chỉ còn tân lang mặc áo lót màu đen, Thượng Quan Mẫn Hoa ngồi yên không nói, có vẻ trần tư, Chu Thừa Hi phủi tóc trước ngực, nhấc bầu rượu lên, điên cuồng vừa cười vừa uống, sau đó, hắn không biết lấy ở đâu ra một con dao bằng vàng, di chuyển lên xuống trên gáy trắng nõn nà của Thượng Quan Mẫn Hoa. Hắn gầm lên: “Ta muốn cho lão hồ ly kia hối hận! Ta muốn giết cô báo thù cho mẫu hậu, rút gân lột da, nghiền xương thành tro...”

Hàn khí của con dao cắt qua da thịt mềm mại của tân nương, rạch ra một vết máu thật sâu, Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy có một dòng máu chảy xuống cổ áo. Loảng xoảng một tiếng, Chu Thừa Hi quăng con dao xuống, kinh ngạc nhìn vào miệng vết thương của nàng, lại chuyển mắt nhìn về phía cặp mắt không có chút gợn sóng của nàng. Vẻ mặt hắn lại biến thành vẻ nguy hiểm, ngữ khí phức tạp khó hiểu, quát hỏi: “Cô muốn chết? Cô cũng dám chết? Cô dám đứng yên chờ người ta đến giết?”

Rầm! Cả cái bàn gỗ lim bày đầy rượu và đồ ăn vỡ thành bốn năm mảnh, đồ ăn với bầu rượu rơi loảng xoảng xuống đất, bừa bộn hết cả.

Thượng Quan Mẫn Hoa giương mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, nhưng không nói một lời nào, nàng lấy ra khăn tơ tằm màu vàng bịt chặt lấy miệng vết thương. Chu Thừa Hi như một con thú bị giam cầm, gầm rít trong cổ họng, vòng một vòng trong tân phòng đập hết tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy. Tượng ngựa vàng, kì lân vàng, các loại bình gốm, bảo thạch trong phòng không có cái nào thoát khỏi tay hắn.

Ở bên ngoài, Linh Lung gấp đến độ mấy lần xông lên đạp cửa vào lại bị người hầu của Chu Thừa Hi ngăn lại. Trong ngoài đều xung đột ầm ĩ, rất náo nhiệt.

Thượng Quan Mẫn Hoa bị ầm ĩ như vậy làm nhức đầu, nàng buông tay, nói: “Có thời gian đập phá này nọ như thế, không bằng đi Trú Mã Than kiếm ít quân công.”

Chu Thừa Hi nổi trận lôi đình, chỉ thẳng vào mũi nàng mà mắng: “Nếu không phải vì Thượng Quan gia nhà cô, bổn hoàng tử lại rơi vào cảnh khốn đốn thế này à?”

Thượng Quan Mẫn Hoa đưa tay gạt ngón tay hắn ra, giọng lạnh lùng: “Anh phải làm trò cách ta xa một chút, cái chết của hoàng hậu, ta thật có lỗi.”

“Nếu không có Thượng Quan thị nhà cô, mẫu hậu làm sao phải chết? Trưởng tỷ vì sao phải bị gả đi xa, không biết sống chết ra sao? Vẻ giả tạo này của cô thật khiến người ta ghê tởm. Quái vật máu lạnh!” Chu Thừa Hi chửi ầm lên, tiếng đập đồ rầm rầm cũng không át được giọng hắn.

Nồng đậm oán hận đập vào mặt, Thượng Quan Mẫn Hoa hơi nhíu mày, lãnh đạm nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, trong lòng anh rõ ràng biết hoàng hậu mà chết thì ai có lợi nhất, lão hồ ly giết bà ta làm gì?”

“Đấy chỉ là lời biện hộ của Thượng Quan thị các người thôi!” Chu Thừa Hi đập một cái chậu vàng, tiếng loảng xoảng cực to làm người ta ù tai. Thượng Quan Mẫn Hoa chán ghét che tai, ném khăn tay cho Chu Thừa Hi: “Giờ phút này cuộc tranh giành ngôi vị thái tử đã là lửa cháy đến nơi rồi, anh còn có tinh thần sức lực đi tìm ta trút giận, đúng là nổi điên lên là không biết gì nữa.”

Trên người đối phương, nỗi căm hận toát ra càng thêm nồng đậm, thấy rõ trên khăn tay kia thêu một con rồng vàng nhỏ với năm vuốt sắc nhọn, hàn ý toát ra trong mắt, ánh mắt thâm trầm, hắn siết tấm khăn tay càng chặt.

“Cô muốn làm gì?”

Đây là lần đầu tiên từ khi hai người gặp nhau Mẫn Hoa lộ ra ý cười yếu ớt, nàng chân thành trả lời: “Hợp tác. Ta nghĩ cách giữ lại ý chỉ sắc phong thái tử, cho anh thời gian tranh quân quyền!”

Lần tranh này là tranh quân quyền, còn có vị trí chủ Đông Cung, dưới một người trên vạn người nữa.

Chu Thừa Hi đầu tiên còn thực hồ nghi, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ thản nhiên nhìn thẳng hắn. Chu Thừa Hi cười to: “Thượng Quan Hiền phi mà biết cô ăn cây táo rào cây sung thế này, ả chắc chắn sẽ ăn sống cô!”

Nói xong, hắn nhét khăn tay vào trong ngực áo, uống ừng ực từng ngụm rượu to , trong ánh mắt làm gì còn vẻ thô tục hay thô bạo nữa. Đám người Chu Xương kia mà nhìn thấy, nhất định sẽ tiên hạ thủ vi cường làm thịt tên này rồi.

Thượng Quan Mẫn Hoa cong môi cười giễu cợt: “Thất hoàng tử điện hạ hẳn là nên cảm thấy may mắn, con trai của nàng ta không phải nghiệt chủng của Chu Xương kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.