Đông Cung Chi Chủ

Chương 78: Thái Viêm



Trong này, Thượng Quan Mẫn Hoa đang do dự, ngoài kia, gió lốc tranh đoạt ngôi vị đông cung đã lặng lẽ quét qua trong ngoài Đại Đô.

Lúc nàng nhận được tin, Chu Thừa Tuyền đã hấp hối, người truyền tin nói Ngũ công chúa chỉ còn lại một hơi tàn, nói nếu không được gặp Mẫn Hoa muội muội của nàng thì nàng chết không nhắm mắt. Thượng Quan Mẫn Hoa đuổi tới trước giường người bệnh ngay trong đêm, nhìn Chu Thừa Tuyền đã suy yếu, mu bàn tay lộ ra khỏi góc chăn đầy vết máu bong da tróc thịt, trong lòng nàng có cả phẫn nộ lẫn buồn đau đan xen.

Đây đâu phải bạo bệnh, rõ ràng là bị người hại chết.

“Chị dâu.” Nàng gọi hồi lâu, Chu Thừa Tuyền mới mở mắt ra, gọi Thượng Quan Mẫn Hoa cúi lại gần, nói cho muội muội một cái tin tức mà nàng liều chết nghe được. Tấn Sơn Vương ủ mưu động thủ, Bạch gia đã đưa bản đồ bố trí quân sự tuyến Đông Nam cho Nam Lương.

“Mẫn, Mẫn Hoa muội muội, xin muội hãy nói cho phụ hoàng, đừng để người Nam Man đoạt mất non sông Đại Chu. Còn nói cho phu quân ta, Tuyền Nhi không trách hắn.” Nàng chưa kịp đáp lời, Chu Thừa Tuyền đã hương tiêu ngọc vẫn.

Yết hầu của Thượng Quan Mẫn Hoa nuốt giận đến phát đau, thị nữ xung quanh đều nhịn không được mà khóc rống lên, nàng phẫn nộ buông bàn tay lạnh như băng của Chu Thừa Tuyền xuống, xoay người mắng to: “Khóc cái gì mà khóc! Vì sao không đi mời thái y? Thượng Quan Xá chết ở đâu rồi?”

Người trong phủ này không một kẻ nào dám đáp lời, vẫn là do Cát Tường nói cho nàng, người của phủ Tể Tướng đã bị thay bằng người của thế tử Tấn Sơn Vương, lúc Chu Thừa Tuyền bị nâng từ trong cung về đã thương tích đầy mình rồi.

Mẫu thân của Thượng Quan Xá, tức là trưởng nữ trước kia của Thượng Quan gia, đầu phục vào phe Nhị hoàng tử, hòng đổi lấy hứa hẹn gả Lục công chúa cho Thượng Quan Xá. Thượng Quan Xá thì bị mẫu thân của hắn giam lỏng rồi. Trước khi chết, Chu Thừa Tuyền muốn gặp con và trượng phu của mình một lần cũng không được.

Thượng Quan Mẫn Hoa giận quá mà cười. Người do Thượng Quan gia nuôi nấng quả nhiên là kẻ nào kẻ nào kẻ nấy đều bản lĩnh đầy mình. Đại cô mẫu dựa vào chút thương hại của Thượng Quan Thành mới có thể sống sót kia, thế nhưng có gan lớn đến mức như thế! Hoặc là ngu xuẩn đến mức không cách nào cứu chữa!

Lúc này, mẫu thân của Thượng Quan Xá mang theo bộ mặt đau khổ giả tạo, đi vào trong phòng này. Coi Thượng Quan Mẫn Hoa là kẻ thất bại không cách nào nhúng tay vào cuộc tranh đoạt hoàng quyền, nói khách sao mấy câu xong liền đuổi nàng về cung để còn lo hậu sự cho Ngũ công chúa.

Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn khuôn mặt già nua lạnh như băng và dối trá kia, nhất thời cảm thấy mắng nhiều cũng vô dụng. Nàng dẫn người đi ra khỏi phủ Tể Tướng xong liền lạnh lùng ra lệnh: “Linh Lung, hồi cung giết hắn, không từ thủ đoạn!”

Linh Lung kinh hoàng sửng sốt. Lại nghe Thượng Quan Mẫn Hoa chia Cát Tường với Bát Bảo ra, phái Cát Tường đi truyền tin cho Thượng Quan Thành hoặc là Chương Triều Sinh, chuẩn bị cho sớm đi.

“Tiểu thư, cô thì sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa sải bước lên gnuwaj, không nhìn Linh Lung, mắt nhìn về phía trước, nói: “Ta có chuyện quan trọng hơn phải làm!”

“Bát Bảo, đi!”

Vút một tiếng, hai người một ngựa chạy như bay về phía cửa thành. Thủ vệ cửa thành ngăn hai người lại. Thượng Quan Mẫn Hoa ném lệnh bài ra, thủ vệ lập tức mở cửa cho đi. Có điều, mới chạy được hơn một dặm đường, thì mười người của Phiêu Kỵ Doang đã đuổi theo sát nút.

“Huuuuuuuu! Thượng Quan Mẫn Hoa thu cương ngựa, hai mắt không khỏi co rút lại, kẻ thủ lĩnh đứng đối diện lại là Tuyên Sở. Nàng từng bị tên này truy đuổi đến thê thảm không chịu nổi.

“Thiếu hoàng tử phi. Mời hồi cung!”

“Tuyên đại tướng quân!” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng cười nói: “Thất hoàng tử mệnh đang ở sớm tối!”


Thừa dịp Tuyên Sở thất thần, nàng tung thuốc mê ra. Trừ nàng ra thì ngay cả Bát Bảo lẫn con ngựa của nàng cũng khó tránh được vận rủi. Nàng lấy giải dược làm Bát Bảo với ngựa tỉnh lại, nói: “Dẫn hết toàn bộ ngựa theo!”

Hai người lại đi, ngày đi một ngàn dặm, đêm đi tám trăm đường, liên tiếp đổi ngựa, điên cuồng chạy về phía Lạc Thành. Trên đường xuôi Nam cũng không có binh lính đuổi theo, lệnh bài mà Chương Triều Sinh cho nàng là lệnh bài do cấm quân đặc cách cấp nên việc thông hành không bị ngăn trở. Đi qua Lạc Hà Sơn, khi Tấn Hà đang ở xa xa trước mắt, hai người cùng với rất nhiều lữ khách khác bị nhốt trong An Thành không thể nhúc nhích.

Thì ra, chủ thành này là Tấn Sơn Vương mà thiên hạ đều biết, tay cầm trọng binh, nắm giữ đại thành Nam Quan!

Thượng Quan Mẫn Hoa nhảy xuống ngựa, mệt mỏi phong trần sớm đã giấu đi vẻ tao nhã của nàng, nàng nói với Bát Bảo: “Trước tìm cái khách sạn nghỉ ngơi đã.”

Vừa mới bước vào khách sạn đã được cả chưởng quầy lẫn tiểu nhị đồng thanh nhắc nhở: ban đêm đừng có ra ngoài. Gần đây trong thành không được an toàn, tối hôm kia trong phủ thành chủ còn có ba vị khách quý chết, giới nghiêm toàn bộ An Thành.

Phật tổ phù hộ, nàng lẩm bẩm. Bát Bảo hỏi nàng tiếp theo đi thế nào, Thượng Quan Mẫn Hoa trầm ngâm rồi nói: “Án binh bất động!”

Hôm sau, nàng cải trang đi đến một quán trà gần đó, rót nước ngồi chơi. Vuốt bát trà, nàng suy nghĩ làm thế nào để có thể chuồn êm ra khỏi thành mà không kinh động đến người khác.

Mặt trời dần lên cao, khách khứa trong trà lâu cũng dần nhiều lên. Giọng cô gái hát rong ơi a rên rỉ khiến người ta buồn ngủ.

“Thiếu gia, con nhóc này bộ dạng không tồi.” Một tên lâu la nịnh hót dẫn một tên nam tử mập mạp đến trước mặt cô gái hát rong yếu ớt kia, càng không ngừng cúi đầu khom lưng. Tên thiếu gia bén như lợn kia cũng nảy sinh hứng thủ với cô gái hát rong thanh tú, cô gái này không chịu đi theo, ông lão đang đánh đàn cũng không ngừng dập đầu xin tha thứ.

Trong trà lâu bắt đầu trình diễn vở kịch thiếu gia nhà giàu háo sắc chiếm đoạt dân nữ nghèo khổ, tất nhiên cũng xuất hiện hiệp sĩ muốn bênh vực kẻ yếu.

“Dừng tay, trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không?” Một anh trông có vẻ là nông dân vạm vỡ cầm một cái đòn gánh, lên tiếng quát. Đám lâu la kia lại cười càng thêm vui vẻ. Tên thiếu gia béo như lợn thu cái quạt thiếp vàng trên tay lại, kiêu ngạo đáp lời: “Ở An Thành này, bổn thiếu gia chính là vương pháp!”

Nghe xong câu này, cả trà lâu lặng ngắt như tờ. Tên thiếu gia hư đốn này là trưởng tử của Tấn Sơn Vương, Chu Đạm, tự Thịnh Lâm.

Anh nông dân vừa hùng hùng hổ hổ ra mặt kia, lập tức nín thở ngồi xuống không dám hé răng nữa. Cô gái hát rong cũng thông minh, thừa dịp bọn lâu la chưa chuẩn bị vội vọt tới cái bàn có một chủ hai tớ đang ngồi, ôm lấy chân của thanh niên một thân khí thế cao quý kia, càng không ngừng khẩn cầu quý nhân cứu giúp. Người này mặt mày như ngọc, thần sắc lạnh lùng, trong mắt có loại khí phách giống như nàng đã từng gặp ở đâu rồi.

Chỉ nghe hắn lạnh lùng hừ một tiếng, hộ vệ hai bên quăng hết lâu la xung quanh ra khỏi cửa sổ, rơi vào trong sông Tấn Hà. Tên Chu Đạm chỉ giỏi hiếp đáp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh kia vội lùi lại mất bước, nam tử quý tộc kia phất nhẹ ống tay áo một cái, con lợn béo phì này cũng bay ra ngoài, ngã phịch xuống mặt đá phiến, phun máu mũi.

Người này đang muốn bước xuống lầu thì cô gái hát rong kia với ông lão đánh đàn đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, trong miệng luôn mồm nói cái gì mà ân này không gì có thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp, linh ta linh tinh. Nam tử kia không kiên nhẫn, hộ vệ hai bên đã vội lao đến, trong miệng hô lên: “Chủ tử cần thận!”

Thì ra là cô gái hát rong kia với ông lão kia đánh lén, dùng vũ khí có bôi độc muốn đầy người này vào chỗ chết.

Thượng Quan Mẫn Hoa dựa vào sự giúp đỡ của Bát Bảo mà lao ra khỏi cái lầu nguy hiểm ấy cùng với các khách khứa khác.

Nàng tìm tên thiếu gia béo như lợn kia khắp nơi, sau khi tìm được hắn ở một cái góc tường thì nàng vội kêu Bát Bảo đỡ hắn dậy, đưa đến y quán cứu chữa.

“Ngươi đi giúp hai cha con người hát rong kia giết tên Nam Lương kia.” Bát Bảo không muốn, nói là nếu như vậy thì bên cạnh nàng sẽ không còn ai bảo vệ. Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng vẫy tay, nói chờ nàng ta giết được người nọ rồi thì lại đến Tấn Sơn Vương phủ hội họp.

Bát Bảo như thế mới chịu rời đi ám sát, Thượng Quan Mẫn Hoa lại quay về gặp Chu Đạm, đối phương cảm kích sự giúp đỡ của nàng, đặc biệt mời nàng vào phủ Tấn Sơn Vương ở vài ngày. Trên đường, hắn lại hỏi vì sao nàng trợ giúp hắn.

Thượng Quan Mẫn Hoa kinh ngạc hỏi: “Thịnh Lâm ca, huynh không nhận ra ta?” Thừa dịp Chu Đạm đang mơ hồ không hiểu, nàng liền kể cho hắn một câu chuyện cực kì lâm li bi đát về thân thế của mình, làm cho con lợn béo phì này tin sái cổ. Rằng nàng và hắn hồi còn niên thiếu cũng có chút quan hệ quen biết, còn đặc biệt nhấn mạnh nàng cũng giống hắn – ghét tên Chu Xương kia – tên này chính là huynh đệ của Chu Đạm – kẻ đã đoạt mất ngôi vị thế tử từ trong tay hắn.

“Thì ra là thế, khó có huynh đệ còn nhớ rõ giao tình trước kia. Từ lúc ta không còn ngôi vị thế tử thì huynh đệ ngày xưa cũng chẳng còn lui tới nữa.” Chu Đạm cảm khái một phen rằng lòng người dễ đổi, lại hỏi nàng Chu Xương kia vì sao lại chọc giận nàng. Bởi vì Chu Xương này cư xử khôn khéo, lại có bộ dạng hết sức tuấn mỹ, sao có thể đắc tội người khác được?

Thượng Quan Mẫn Hoa oán hận trả lời: “Chu Giang Thị là biểu muội của ta, cũng là vị hôn thê của ta!”

Tên thiếu gia béo kia rất thông cảm mà vỗ vỗ vai nàng: “Huynh đệ, ta rất hiểu. Nữ nhân của mình bị cướp mất thì cơn tức này ai cũng không nuốt được. Biểu muội kia của ta cũng như vậy mà mất đấy.”

Linh hoạt vận dụng mấy chuyện bát quái nàng nghe được dọc đường đi, Thượng Quan Mẫn Hoa huênh hoang một phen, Chu Đại lại tin nàng sái cổ. Rất nhanh hắn đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ với “bạn hàng xóm hồi nhỏ” phải lưu lạc thiên nhai này.

Thượng Quan Mẫn Hoa có ý lợi dụng hắn. Nàng hỏi, vì sao thân là con của Tấn Sơn Vương như hắn lại phải ra đường làm cái chuyện mất mặt không phù hợp thân phận là cướp đoạt con gái nhà người ta này. Chu Đạm chỉ nói phụ vương quản lý quá nghiêm, không thể đụng đến thiên kim nhà quan lớn, đám yến oanh phố hoa thì không thú vị, đành phải ra đường tìm vui.

“Lời ấy sai rồi” Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không bóc trần lời hắn, chỉ thảo luận với hắn nếu trở thành cực phẩm nam nhân thì có lợi lộc gì. Tên khốn Chu Xương kia, người đời đều biết hắn thay lòng đổi dạ, vì sao vẫn được các thiếu nữ nổi danh yêu mến? Không có gì ngoài quyền thế và địa vị của hắn cả, quan trọng hơn là hắn đã dối trá đến tận xương tủy rồi.

Cho tới bây giờ đều là nữ tử đuổi theo hắn, đã bao giờ thấy Chu Xương ra đường cướp đoạt nữ nhân chưa? Đương nhiên, hắn cũng cướp nữ nhân, Chu Xương kia cướp người phải nói là có trình độ, dùng lời đường mật giả dối để lừa nữ tử sà vào vòng tay, chơi chán thì vứt bỏ. Làm cho Tấn Sơn Vương lẫn vị quan lại mất đi con gái cũng không thể chê trách gì hắn.

Chu Đạm nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy càng thêm tán thưởng đánh giá của đối phương, nói là đáng tiếc diện mạo của mình đã phụ lại tâm ý của huynh đệ.

Thượng Quan Mẫn Hoa vỗ vỗ hai vai béo phì phát ngấy của hắn, nói: “Huynh đệ. Vẻ ngoài tất nhiên quan trọng, nhưng cái đẹp bên trong mới có thể làm mỹ nhân động lòng.” Nàng đưa ra rất nhiều dẫn chứng phong phú, liệt kê ra đủ loại anh hùng xấu xí nhưng vẫn có mỹ nhân bên người ra lừa hắn, làm cho tên này tin tưởng: người xấu không có vấn đề gì, quan trọng là phải có quyền, phải có thế, phải có tiền. Giai nhân chắc chắn vẫn sẽ để hắn lọt vào mắt xanh thôi.

Chu Đạm đã xuôi xuôi, Thượng Quan Mẫn Hoa lại tiếp: “Sự phản kháng lúc cướp nữ tử tất nhiên là thú vị, nhưng nếu có thể khiến cho nữ tử ngày xưa từng khinh thường mình sau này lại xiêu lòng, tình căn không dứt, sẵn sàng bỏ hết vẻ cao ngạo để mình chà đạp, chỉ vì nàng mất đi mình thì không thể sống được, như thế chẳng phải là hay nhất sao?”

“Kia không phải là có thể tiêu dao như tên Chu Xương kia sao?” Trên mặt con lợn béo Chu Đạm này lộ ra một nụ cười dâm đãng, hiển nhiên là đang nghĩ đến cái tương lai tốt đẹp kia.

Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh trong lòng, còn chưa chờ nhàng nhấp nháp nỗi vui sướng vì đã thành công, liền nghe được con lợn này nói tiếp: “Nếu có thể như vậy, thiếu gia ta muốn bắt đầu xuống tay từ Thất hoàng tử phi kia cơ, sau đó phải chơi đùa xả láng một phen. Huynh đệ, ngươi ở Đại Đô chắc cũng đã từng gặp người được xưng tụng là nữ tử số một Đại Chu kia rồi chứ? Nghe người ta nói nàng thanh diễm tuyệt luân, nhất vũ khuynh thành, điên đảo chúng sinh, mê hoặc tên chuẩn Thái tử Chu Thừa Hi kia đến thần hồn điên đảo, còn mất cả hai chân nữa. Chậc, chậc, say ngủ trên gối mỹ nhân, chết cũng cam lòng!”

Người nghe thiếu chút nữa thì phát tác, lại nghe Chu Đạm láu cá cười rộ lên, kề tai nàng nói nhỏ: “Huynh đệ, thật là khéo qua, trên tay ta cũng có một thứ.”

Chắc là bản đồ bố trì quân phòng ngự tuyến Đông Nam. Thượng Quan Mẫn Hoa mừng thầm, giấu diễm biểu cảm hỏi hắn là thứ gì. Chu Đạm cười nói: “Là bảo bối có thể khiến ta trở thành bá vương Tây Sở!”

“Có bảo vật như vậy, có thể cho huynh đệ này mở rộng tầm mắt một phen không?”

Tên thiếu gia béo phì Chu Đạm kia thần thần bí bí nói vật đó ở trong mật thất của Tấn Sơn Vương, hắn có cách lấy ra, hẹn là đến canh hai có thể cho nàng mở rộng tầm mắt. Sợ khiến người nghi ngờ nên Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không dám thúc giục, sau khi hai người chia ra, nàng ở trong phòng tiếp khách, đứng ngồi không yên. Nàng ở trong phòng đi đi lại lại, cũng không còn cách nào xoay xở. Nửa đêm, Bát Bảo mang thương tích đầy mình đi đến trước mặt nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn thấy cảnh đó, trái tim cũng lạnh đi, hỏi: “Người kia có lai lịch gì mà võ công lại cao như vậy?”

“Thuộc hạ hổ thẹn, không điều tra được thân phận đối thủ.”

Thượng Quan Mẫn Hoa cảm giác sâu sắc rằng người kia sẽ là mầm họa, nàng nói: “Tìm Chu Đạm, lập tức động thủ!”

“Tiểu thư, chờ Đại sư gia phái cứu viện đến đã.” Bát Bảo giữ chặt nàng, không cho nàng mạo hiểm lần này. Vương phủ của Tấn Sơn Vương này sao có thể là chốn bình thường được. Trong đây cơ quan vô số, kẻ cố tình đột nhập không chết cũng bị thương, đây cũng chính là lí do vì sao lão hồ ly đã phái ra vô số cao thủ hòng cướp bản đồ bố trí quân phòng ngự lại phải tay trắng mà về.

Nhất thời, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ hận tại sao mình lại đầu thai làm thân con gái chứ, trên người chẳng có tí võ công nào. Đến thời gian hẹn trước, Chu Đạm ăn mặc chỉnh tề, trang sức leng keng, chạy đến đây. Mặt mày hớn hở, mồ hôi như phủ lên mặt một lớp dầu trơn bóng khiến cho người xem không nói được gì chỉ đứng tại chỗ run rẩy.

“Huynh đện tốt, ta hôm nay dựa theo lời của ngươi, chạy đến đòi nhân thủ.” Chu Đạm thuật lại một lượt rằng Tấn Sơn Vương khen hắn, khích lệ hắn thế nào, tiện đà cười nói: “Phụ thân chưa bao giờ khen ta, huynh đệ, ngươi nhất định phải ở lại đây lâu một chút nha.”

Thượng Quan Mẫn Hoa nóng vội muốn lấy được cái bản đồ kia, nhưng vẫn phải kiềm chế nói chuyện mềm mỏng với hắn. Thế nhưng Chu Đạm lại giống như đã thay đổi thành một người khác, ngậm chặt miệng không hề nhắc lại chuyện kia. Nàng đành phải chỉ rõ ra: “Thịnh Lâm ca không phải nói là sẽ lấy bảo vật đến cho ta mở rộng tầm mắt sao?”

Chu Đạm gật đầu: “Suýt nữa thì quên mất.” Nói xong, hắn lấy ra một viên dạ minh châu Nam Hải cực to đựng trong túi Càn Khôn bằng gấm thêu, đúng là bảo vật khó tìm, nhưng lại chẳng phải thứ mà Thượng Quan Mẫn Hoa chờ mong.

Lòng nàng cũng hơi nguội lạnh, hỏi thử: “Hôm nay nghe Thịnh Lâm huynh nói, còn tưởng rằng có thứ gì liên quan đến quân quyền chứ. Chu Xương kia đánh một trận ở Trú Mã Thanh kia, lăn lộn trong quân cũng như cá gặp nước, thanh danh cực kì tốt. Thịnh Lâm huynh, nếu như huynh không để ý vào thì chỉ sợ có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp nữa đâu.”

“Làm sao ta không muốn chứ?” Chu Đạm ngượng ngùng thu viên minh châu lại, giận dữ nói: “Huynh đệ, ta cũng không gạt ngươi, trong phủ vốn có một vật, chắc chắn có thể khiến ta nổi danh bốn phương, chỉ có điều nó đã sớm bị mang đi rồi, nếu ta gặp gỡ huynh đệ sớm hơn, có lẽ còn có thể cho ngươi chiêm ngưỡng một hai.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.