Đồng Đạo

Chương 10



Người dịch: Nguyễn Bá Long

Nhà xuất bản: NXB Văn học

Shared by: CCG -

Sandy McDermott đọc rất chăm chú những bài viết về vụ tìm ra người bạn cũ từ hồi ở trường luật của mình. Sandy và Patrick đã học và chơi với nhau suốt ba năm ở Tulane. Họ giúp việc cho cùng một viên thẩm phán, sau khi tốt nghiệp, và đã có nhiều giờ ngồi với nhau trong cái quán ưa thích của họ ở phố Charles để bàn tính kế hoạch tiến sâu vào thế giới pháp lý. Họ sẽ cùng nhau xây dựng một hãng luật — một hãng nhỏ nhưng hùng mạnh của những luật sư đắt giá với phẩm hạnh hoàn hảo. Họ sẽ trở nên giàu có, và sẽ hiến mười giờ một tháng cho những khách hàng không thể có tiền để trả. Tất cả đều đã được tính toán.

Cuộc đời đã can thiệp vào kế hoạch của họ. Sandy nhận một chân phụ tá công tố viên Liên bang, chủ yếu là bởi đồng lương cao và anh lại mới cưới vợ. Patrick thì mất tăm mất tích trong một cái hãng có tới hai trăm luật sư ở trung tâm New Orleans. Hôn nhân cũng không đến với hắn bởi hắn làm việc tới tám mươi giờ một tuần.

Kế hoạch về một hãng nhỏ hoàn hảo ấy kéo dài cho đến khi họ bước vào tuổi ba mươi. Bất kỳ khi nào có thể, họ lại cố gắng gặp nhau - trong bữa ăn trưa vội vàng hay cùng uống một chút gì đó, dù rằng các cuộc gặp mặt và các cú điện thoại ngày một thưa đi theo năm tháng. Thế rồi, Patrick bỏ đi kiếm một cuộc sống yên ổn hơn ở Biloxi, và họ đã không nói chuyện được với nhau nổi một lần, từ lâu rồi.

Một vụ vớ bở lớn của Sandy trong nghề thày cãi diễn ra khi bạn của một người anh em họ bị thương trên một dàn khoan dầu ở ngoài khơi vùng Vịnh, và trở nên tàn tật. Sandy vay mười nghìn đôla, tiến hành một vụ làm ăn riêng, kiện Exxon và thu được gần ba triệu đôla, trong đó giữ lại một phần ba cho mình. Vậy là anh đã vào cuộc. Không có Patrick, anh gây dựng một hãng luật nhỏ với ba luật sư, chuyên về những thương tật và chết chóc ngoài khơi.

Khi Patrick chết, Sandy đã ngồi xuống bên cuốn lịch và nhận ra rằng đã chín tháng qua mình không hề trò chuyện với bạn. Tất nhiên là Sandy thấy áy náy về chuyện đó, thế nhưng anh lại cũng là người có đầu óc thực tế. Giống như hầu hết những người bạn học khác, đơn giản là họ đã đi theo những con đường riêng của mình.

Anh đã có mặt bên Trudy suốt lễ tang, và chung tay khiêng quan tài ra mộ.

Khi khoản tiền kia biến mất sáu tuần lễ sau đó, và những lời xầm xì bắt đầu, Sandy đã cười phá lên với mình và cầu mong cho bạn may mắn. Chạy đi, Patrick, chạy đi, anh đã nghĩ vậy bao lần trong bốn năm qua, và luôn luôn với một nụ cười.

Văn phòng của Sandy ở ngay phố Poydras, trong một tòa nhà đẹp thời thế kỷ XIX mà anh mua được sau một vụ khiếu kiện. Sandy cho thuê tầng hai và tầng ba, giữ tầng trệt cho bản thân mình và hai cộng sự, ba người giúp việc cùng dăm bảy cô thư ký.

Sandy đang rất bận khi cô thư ký bước vào với bộ mặt bực dọc và nói, “Có một quý cô đến để gặp ông.”

“Cô ta có hẹn không ?” Sandy hỏi và đưa mắt nhìn tấm lịch công việc trong ngày, trong tuần và trong tháng đặt ở mép bàn.

“Không. Cô ta nói là chuyện gấp. Cô ta không chịu đi. Chuỵện về Patrick Lanigan.”

Anh nhìn cô thư ký với vẻ dò hỏi. “Cô ta tự giới thiệu là một luật sư,” cô thư ký nói tiếp.

“Cô ta từ đâu tới ?”

“Braxin.”

“Braxin à ?”

“Vâng.”

“Trông có giống người Braxin không ?"

“Tôi đoán là đúng.”

“Đưa cô ta vào.”

Sandy đón nàng ở cửa và chào hỏi nồng nhiệt. Eva nói tên nàng là Leah, và không gì thêm.

“Tôi không nghe được tên họ của cô,” Sandy nói, mặt vẫn tươi cười.

‘Tôi không dùng họ,” nàng đáp. “Chưa thì đúng hơn.”

Hẳn là một điều riêng có ở Braxin, Sandy nghĩ. Giống như Pelé, tay cầu thủ bóng đá. Chỉ có độc tên mà không có họ.

Sandy đưa nàng tới chiếc ghế ở góc phòng và gọi cà phê. Nàng hơi cúi người, từ từ ngồi xuống. Anh liếc nhanh cặp chân nàng. Nàng ăn mặc bình thường, không có gì gây chú ý. Anh ngồi đối diện nàng, ngang qua chiếc bàn dùng uống cà phê, và chú ý tới cặp mắt nàng - một cặp mắt đẹp, phớt nâu, nhưng đầy vẻ mệt mỏi. Mái tóc đen dài của nàng buông xuống quá vai.

Patrick luôn có con mắt sành sỏi. Trudy thì không xứng đôi, nhưng cô nàng này thì chắc hẳn có thể làm người đi đường phải dừng lại.

“Tôi tới đây thay mặt cho Patrick,” nàng nói, thoáng chút ngập ngừng.

“Anh ta bảo cô đến ư ?" Sandy hỏi.

“Vâng, đúng thế.”

Nàng nói chậm rãi, lời lẽ mềm mại và giọng rất nhẹ.

“Cô đã học ở Mỹ à ?” Anh hỏi.

“Vâng. Tôi có bằng luật của trường Georgetown. "

Điều đó giải thích cho thứ tiếng Anh kiểu Mỹ gần như hoàn hảo của nàng.

“Và cô hành nghề ở đây chứ ?”

“Trong một hãng luật ở Rio. Công việc của tôi là thương mại quốc tế.”

Nàng vẫn chưa nở nụ cười nào và điều đó làm cho Sandy phiền lòng. Một người khách từ xa đến. Mà khách lại là một cô gái xinh đẹp, có đầu óc, và một cặp chân tuyệt vời. Anh muốn nàng được thư giãn với bầu không khí nồng ấm trong văn phòng của mình. Dù sao chăng nữa thì đây cũng là New Orleans.

“Đó là nơi cô đã gặp Patrick à ?”

“Vâng, ở Rio.”

“Cô có liên lạc với anh ta kể từ... ”

“Không. Kể từ khi anh ấy bị người ta bắt ” Thiếu chút nữa thì nàng đã nói thêm rằng nàng lo lắng đến tuyệt vọng về hắn, nhưng có lẽ nói vậy không phải là thích hợp. Nàng không muốn bộc lộ nhiều ở đây; không bộc lộ gì về mối quan hệ của nàng với Patrick. Sandy McDermott có thể là đáng tin cậy, nhưng phải chuyển thông tin cho anh ta với nhũng liều lượng thích hợp.

Một thoáng tạm ngừng trong khi cả hai người đều nhìn đi chỗ khác, và linh tính mách bảo Sandy rằng còn nhiều chương nữa mà anh ta sẽ không bao giờ đọc dược trong câu chuyện này. Thế nhưng, à phải, những câu hỏi ! Hắn ta đã đánh cắp số tiền đó bằng cách nào? Làm sao hắn tới được Braxin ? Hắn đã quen biết với cô nàng như thế nào ? Và cái câu hỏi lớn: Chỗ tiền đó đang ở đâu ?

“Vậy tôi được giúp gì cô đây?” Sandy hỏi.

“Tôi muốn thuê ông, cho Patrick.”

“Sẵn sàng.”

“Lòng tin là điều cần thiết.”

“Luôn là thế.”

“Chuyện này khác.”

Đúng thế. Khác ở chỗ nó liên quan tới chín mưdi triệu đôla.

" Tôi bảo đảm với cô rằng bất kỳ điều gì cô và Patrick nói với tôi sẽ được giữ kín tuyệt đối,” Sandy nói với cái cười trấn an và nàng cũng cố đáp lại bằng một nụ cười rất nhẹ.

“Có thể ông sẽ bị bức bách để tiết lộ những bí mật của khách hàng,” nàng nói.

“Tôi không lo ngại về điều đó. Tôi có thể tự bảo vệ mình.”

“Ông có thể bị đe dọa.”

“Trước đây tôi đã từng bị đe dọa.”

“Ông có thể bị theo dõi.”

“Bởi ai vậy ?”

“Những kẻ rất tàn bạo.”

“Ai cơ ?”

“Những kẻ săn lùng Patrick.”

“Tôi nghĩ là họ đã bắt được anh ấy rồi."

“Đúng, nhưng tiền thì chưa.”

‘Tôi hiểu.” Vậy là tiền vẫn ở đâu đó: không có gì đáng ngạc nhiên, về điều này thì Sandy, cũng như bất kỳ ai khác, đều hiểu rằng Patrick không thể nào tiêu hết số tiền đó trong vẻn vẹn có bốn năm trời. Nhưng mà còn lại bao nhiêu ?

“Tiền đang ở đâu ?” Sandy uớm hỏi, không hề chờ đợi một câu trả lời.

“Ông không thể hỏi câu hỏi đó được ?”

“Thì tôi đã vừa hỏi.”

Leah mỉm cười, và nhanh chóng tiếp tục. “Chúng ta hãy dàn xếp một số chi tiết. Tiền phải trả cho ông là bao nhiêu ?”

“Định thuê tôi vào việc gì ?”

“Biện hộ cho Patrick.”

“Về những tội gì ? Theo như báo chí, sẽ phải mất cả một sư đoàn các luật sư để làm việc đó”.

“Một trăm nghìn đôla ?”

“Đủ cho những bước khởi đầu. Tôi sẽ phải làm cả về mảng dân sự lẫn hình sự phải không?”

“Tất cả.”

“Chỉ mình tôi sao ?”

“Phải. Anh ấy không muốn một luật sư nào khác.”

“Tôi rất xúc động,” Sandy nói một cách thật lòng. Có đến hàng tá luật sư mà lúc này Patrick có thể nghĩ đến, những luật sư có tiếng tăm hơn và nhiều kinh nghiệm về các án tử hình hơn, những luật sư quen biết lớn ở vùng bờ biển, những luật sư trong các hãng lớn hơn với nguồn tài lực hùng hậu hơn, và hẳn là không nghi ngờ gì, còn cả những luật sư từng là bạn bè gần gũi hơn so với Sandy trong tám năm qua.

“Được, tôi nhận lời,” Sandy quả quyết. “Patrick là bạn cũ, cô biết đấy.”

“Tôi biết.”

Cô ta biết đến mức nào ? Sandy thầm nghĩ. Phải chăng nàng không chỉ là một luật sư?

“Tôi muốn chuyển tiền đến trong ngày hôm nay,” nàng nói. “Nếu như ông có thể cho tôi những chỉ dẫn về việc này.”

‘Tất nhiên. Tôi sẽ chuẩn bị một hợp đồng cho các dịch vụ pháp lý.”

“Còn một vài vấn đề khác mà Patrick lo ngại. Một là về dư luận. Anh ấy muốn ông không nói gì với báo chí hết. Không bao giờ. Không một lời. Không họp báo gì cả trừ phi chính anh ấy tán thành. Thậm chí không cả cái câu không bình luận nữa.”

“Không có vấn đề gì.”

“Ông không được viết sách về chuyện này sau khi vụ việc chấm dứt.”

Sandy thực sự cười phá lên, nhưng nàng không thấy có gì đáng cười. “Tôi không nghĩ đến chuyện đó.”

“Anh ấy muốn điều đó được ghi vào hợp đồng.”

Sandy bặt tiếng cười và ghi lại vào sổ. “Còn gì nữa không ?”

“Còn, ông có thể tính tới việc văn phòng và nhà ở của ông bị nghe trộm. Ông cần thuê một chuyên gia về theo dõi để bảo vệ cho ông. Patrick sẵn sàng trả tiền cho việc này.”

“Xong."

“Và tốt nhất là chúng ta sẽ không gặp lại nhau ở đây nữa. Có những người đang muốn tìm kiếm tôi, bởi vì họ nghĩ là tôi có thể dẫn họ tới chỗ tiền kia. Do vậy, chúng ta sẽ gặp nhau ở những nơi khác.”

Không có gì để Sandy có thể nói về chuyện này. Anh muốn giúp đỡ, muốn che chở, muốn hỏi nàng xem nàng sẽ đi đâu và ẩn trốn thế nào, thế nhưng có vẻ như mọi việc đều hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Leah.

Nàng nhìn đồng hồ. “Có một chuyến bay đi Miami sau ba giờ nữa. Tôi có hai vé hạng nhất. Chúng ta có thể nói chuyện trên máy bay.”

“Chà, tôi phải đi đâu vậy ?”

“Ông sẽ bay tiếp đi San Juan, để gặp Patrick. Tôi đã dàn xếp.”

“Còn cô ?”

“Tôi sẽ đi một hướng khác.”

Sandy gọi thêm cà phê và bánh ngọt trong khi họ chờ đợi hoàn tất những chỉ dẫn chuyển tiền. Thư ký đã hủy mọi cuộc hẹn và mọi sự xuất hiện trước tòa của Sandy trong ba ngày tới. Vợ anh đã mang túi hành lý của anh đến văn phòng.

Một phụ tá chở họ ra sân bay, và trên đường Sandy chợt nhận ra rằng nàng không hề có hành lý gì ngoài một chiếc túi da màu nâu đã cũ nhưng còn rất đẹp.

“Cô đang ngụ tại đâu ?” Sandy hỏi trong lúc họ uống côca trong phòng ăn ở sân bay.

“Chỗ này chỗ kia,” nàng đáp, mắt nhìn ra cửa sổ.

"Tôi sẽ liên hệ với cô như thế nào ?”

“Chúng ta sẽ tính chuyện đó sau.”

Họ ngồi cạnh nhau ở hàng ghế thứ ba trong khoang hạng nhất, và trong hai mươi phút đầu tiên sau khi cất cánh, nàng không hề nói gì, mắt dán vào một tờ tạp chí thời trang còn Sandy thì cố gắng đọc một tập lời khai dày cộp. Anh muốn nói chuyện, muốn xổ ra hàng chuỗi câu hỏi, những câu hỏi mà tất cả những người khác đều sẽ thốt ra.

Thế nhưng, như có cả một bức tường chắn giữa họ, một bức tường khá dày và không hề liên quan tới giới tính hay sự quen biết. Nàng có những câu trả lời, nhưng hoàn toàn muốn giữ kín và Sandy phải cố hết sức để có được sự lạnh lùng như của nàng.

Lạc rang muối và bánh quy mặn được đưa tới. Họ từ chối ly sâmbanh kèm theo mà chỉ lấy mấy chai nước.

" Vậy cô đã biết Patrick bao lâu rồi ?” Sandy dè dặt lên tiếng.

“Ông hỏi làm gì vậy ?”

“Xin lỗi. Nhưng mà cô có thể nói chút gì với tôi về những chuyện đã xảy ra với Patrick trong bốn năm qua không ? Dù sao thì tôi cũng là một người bạn cũ. Và hiện là luật sư của anh ấy. Cô không thể cho tôi là tò mò được.”

“Ông sẽ phải hỏi anh ấy thôi,” nàng nói, với một chút ngọt ngào, và quay trở lại với tờ tạp chí. Sandy thì cố ngồi nhấm nháp mấy hạt lạc.

Nàng chờ cho đến khi họ sắp hạ cánh xuống Miami mới lên tiếng. Nàng nói nhanh, và rõ ràng là đã có sự chuẩn bị chu đáo. “Tôi sẽ không gặp lại ông trong ít ngày tới. Tôi phải liên tục di chuyển vì có những người muốn bám theo tôi. Patrick sẽ đưa ra cho ông những yêu cầu và trong lúc này anh ấy và tôi sẽ liên hệ với nhau thông qua ông. Hãy để ý đến những gì bất thường. Một người lạ trên điện thoại. Một chiếc xe ở phía sau. Ai đó lảng vảng quanh văn phòng ông. Một khi ông được xác nhận là luật sư của anh ấy, ông sẽ thu hút những người đang tìm kiếm tôi.”

“Họ là ai ?”

“Patrick sẽ cho ông biết.”

“Cô giữ tiền phải không ?”

“Tôi không thể trả lời câu hỏi đó.”

Sandy nhìn những đám mây đang đến gần hơn dưới cánh máy bay. Tất nhiên là khoản tiền đó đã sinh sôi. Patrick không phải là một thằng ngốc. Hắn ta hẳn đã cất tiền trong một nhà băng ngoại quốc nào đó, nơi mà những bàn tay chuyên nghiệp sẽ xử lý nó. Có khả năng phải có lời ít ra là mười hai phần trăm một năm.

Không còn trao đổi gì nữa cho tới lúc máy bay hạ cánh. Họ nhanh chóng đi vào để Sandy còn kịp chuyến bay San Juan. Nàng bắt chặt tay anh và nói, “Bảo với Patrick là tôi khỏe.”

“Anh ấy sẽ hỏi cô đang ở đâu.”

“Châu Âu.”

Anh nhìn theo bóng nàng mất hút vào trong đám đông hành khách và thầm ghen với người bạn cũ. Ngần ấy tiền. Và một cô gái đẹp, đầy quyến rũ, lại có học.

Tiếng loa gọi lên máy bay làm Sandy bừng tỉnh. Anh ta lắc lắc cái đầu và tự hỏi làm sao mà mình lại đâm ghen ti với một người hiện đang đứng trước cái khả năng phải nằm tù trong mười năm tới để đợi đến lượt bị hành quyết và cả trăm luật sư đói khát đang nôn nóng muốn lột da hắn để tìm kiếm số tiền kia.

Ghen mới chả tị ! Anh ngồi vào ghế, lại hạng nhất, và bắt đầu cảm thấy mức độ nghiêm trọng của việc đại diện cho Patrick.

Eva ngồi tăcxi quay lại cái khách sạn sang trọng ở South Beach, nơi nàng đã ngủ đêm qua. Nàng sẽ ở đó trong vài ngày, tùy thuộc vào chuyện xảy ra ở Biloxi. Patrick đã bảo nàng phải luôn di chuyển, và không ở lại một nơi nào quá bốn ngày. Nàng đã thuê phòng dưới cái tên Leah Pires, và lúc này đã có một thẻ tín dụng loại sang được cấp cho nàng với cái tên đó. Địa chỉ của nàng là ở São Paulơ.

Nàng nhanh chóng thay đồ và đi ra bãi biển. Đã là tầm giữa chiều, bãi đông nghịt và điều đó rất phù hợp với nàng. Những bãi biển của nàng ở Rio cũng đông, nhưng luôn luôn có bạn bè ở đâu đó. Giờ đây, nàng là một ngưòi lạ, một cô gái đẹp vô danh trong bộ đồ tắm nhỏ xíu đang tắm nắng. Nàng những muốn trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.