Căn hộ đó được đặt tên Camille, và nó chiếm một phần ba tầng thượng của sòng bạc Biloxi Nugget, một sòng bạc mới nhất, lòe loẹt nhất, lớn nhất và thành công nhất trong số tất cả các sòng bạc kiểu Las Vegas đang mọc lên như nấm dọc vùng bờ biển này. Đám tay chơi ở Las Vegas cho là hay hớm lắm khi đặt tên những căn hộ và những phòng tiệc lớn của sòng bạc Nugget bằng tên của những cơn bão tồi tệ nhất đã từng tàn phá nơi đây. Với một người khách bình thường từ ngoài phố bước vào và đơn giản là muốn có một căn hộ rộng rãi, nó được cho thuê với giá 750 đôla/ngày. Sandy đã đồng ý trả cái giá đó. Còn với một tay cờ bạc từ xa bay đến, căn hộ này sẽ được mời dùng không phải trả tiền. Thế nhưng, Sandy thì đâu còn đầu óc nào mà nghĩ tới chuyện cờ bạc. Thân chủ của anh ta, đang ở cách xa đó không đến hai dặm, đã chấp thuận khoản chi phí này. Căn hộ Camille có hai phòng ngủ, bếp, phòng làm việc, và hai phòng khách - để có thể tiếp được những nhóm khách riêng biệt. Nó cũng được trang bị bốn đường điện thoại đến, một máy fax, và một đầu video. Phụ tá của Sandy đã mang từ New Orleans tới một máy tính cá nhân và các thiết bị kỹ thuật, cùng tập hồ sơ thứ nhất về Aricia.
Người khách đầu tiên đến văn phòng luật tạm thời của Sandy McDermott là J.Murray Riddleton, tay luật sư đã hoàn toàn thất bại trong vụ ly hôn của Trudy. Ông ta hiền lành đưa ra một đề nghị giải quyết về vấn đề tài sản cùng quyền thăm viếng con cái. Họ vừa thảo ]uận vừa ăn trưa. Các điều kiện đầu hàng là do Patrick ấn định. Và bởi lẽ giờ đây đang nắm quyền chủ động, Sandy bới lông tìm vết từng chi tiết nhỏ nhất. “Dự thảo ban đầu thế này là tốt đấy,” anh nhắc đi nhắc lại trong khi dùng một cây bút đỏ để đánh dấu chỗ này chỗ kia. Nhưng trước thảm bại này, Riddleton cũng vẫn là một tay nhà nghề. Ông ta tranh cãi từng điểm một, cằn nhằn về những điểm sửa đổi, thế nhưng cả hai đều hiểu rằng giải pháp mà ông ta đưa ra sẽ phải được sửa đổi để cho hợp với ý muốn của Patrick. Cái kết quả xét nghiệm ADN kia và những tấm ảnh khỏa thân có tác dụng quyết định tối thượng.
Người khách thứ hai là Talbot Mims, cố vấn pháp lý của Northern Case Mutual, một tay phô trương và cũng khá linh lợi. Ông ta đến trên chiếc xe van đầy đủ tiện nghi, với những chiếc ghế và phần nội thất bên trong xe là đồ da, cùng một chiếc bàn làm việc nhỏ, hai điện thoại, một máy fax, một máy nhắn tin, một bộ video để Mims có thể xem lại những buổi cung khai trước tòa, một cái máy tính cá nhân loại xách tay và một chiếc loại đặt bàn, và cả một chiếc xôpha để có thể chợp mắt chút đỉnh, dẫu rằng là chỉ sau những ngày vất vả nhất trước tòa, tất cả những thứ đó được hoàn thiện với một tay lái xe có tốc độ nhanh nhất. Đoàn tùy tùng của ông ta bao gồm một thư ký và một trợ lý, cả hai đều có điện thoại di động, và một tay phụ tá nữa miễn cưỡng phải cùng đi để ngừa trường hợp có những chi tiêu quá mức.
Cả bốn nhanh chóng có mặt tại căn hộ Camille, và Sandy đón tiếp họ trong khi vẫn chỉ mặc quần jeans và mời khách bằng thứ nước giải khát có ga lấy từ cái quầy bar nhỏ trong phòng. Tất cả đều từ chối. Cô thư ký và tay trợ lý ngay tức thì thấy có những vấn đề cần phải bàn luận qua những chiếc điện thoại di động của họ. Sandy đưa Mims và tay phụ tá không rõ tên còn lại vào một phòng khách.
“Tôi sẽ vào thẳng vấn đề,” Sandy nói. “Các ông có biết một người tên là Jack Stephano không nhỉ ?”
Mims nghĩ nhanh. “Không.”
“Tôi cũng nghĩ vậv. Ông ta là một thám tử siêu hạng ở D. C. Ông ta được thuê bởi Aricia, Northern Case Mutual và Monarch-Sierra để tìm kiếm Patrick.”
"Thế ư?"
"Xin hãy xem đây,” Sandy nói với một nụ cười trong khi đưa ra bộ ảnh màu rút ra từ một hồ sơ. Mims trải những tấm ảnh ra mặt bàn — những vết bỏng khủng khiếp của Patrick được phơi bày lồ lộ.
“Đây là những hình được đăng trên các báo phải không ?" Ông ta hỏi.
“Một số trong đó.”
“Phải rồi, tôi nghĩ là ông cho phổ biến những tấm ảnh này khi ông kiện FBI.”
“FBI không gây ra những vết thương này cho thân chủ của tôi, ông Mims ạ.”
“A, ra vậy." Mims buông những tấm ảnh xuống và chờ nghe Sandy.
“Không phải là FBI đã tìm ra Patrick.”
“Vậy thì tại sao ông lại kiện họ ?”
“Gây tác động tới công chúng, cốt để tranh thủ sự thông cảm dành cho thân chủ của tôi.”
“Không ăn thua đâu.”
“Có thể là với ông, nhưng mà ông không phải là thành viên trong hội thẩm đoàn, có phải không? Dù sao chăng nữa thì những vết thương này cũng là hậu quả của một cuộc tra tấn kéo dài, được tiến hành bởi những kẻ làm việc cho Stephano, người này lại làm việc cho một số khách hàng mà trong đó có Northern Case Mutual, một công ty cổ phần hữu hạn có tiếng là có trách nhiệm với các cổ đông và có phần vốn cố định do các cổ đông đóng góp là sáu tỉ đôla.”
Talbot Mims là một người có đầu óc thực tiễn. Ông ta buộc phải như vậy. Với ba trăm hồ sơ đang phải theo dõi trong văn phòng của ông ta và muời tám Hãng bảo hiểm lớn là các khách hàng, ông ta không có thời giờ để dằng dai. “Có hai câu hỏi,” ông ta nói. “Thứ nhất là ông có thể chứng minh điều đó không ?”
“Có. FBI có thể xác nhận điều đó.”
“Thứ hai. Ông muốn gì ?”
“Tôi muốn một quan chức cấp cao của Northern Case Mutual có mặt tại đây, trong căn phòng này, vào ngày mai, một ai đó với thẩm quyền tuyệt đối.”
“Họ là những nhân vật hết sức bận bịu đấy.”
“Tất cả chúng ta đều bận bịu. Tôi không đe dọa một vụ kiện, nhưng hãy nghĩ xem chuyện đó có thể gây lúng túng đến mức nào.”
“Với tôi thì có vẻ như ông đang đe dọa.”
“Tùy ý ông hiểu thế nào cũng được.”
“Mấy giờ ngày mai ?”
“Bốn giờ chiều.”
“Chúng tôi sẽ tới đây,” Mims nói, với cái bắt tay. Thế rồi, ông ta vội vàng đi ngay, đám thuộc hạ chạy gằn theo sau.
Nhóm phụ tá của chính Sandy đến vào tầm giữa buổi chiều. Một cô thư ký lo vụ trả lời điện thoại, mà vào lúc đó thì cứ mười phút lại có một cú phone. Sandy đã đặt những cú điện thoại gọi tới Cutter, T.L.Parrish, cảnh sát trưởng Sweeney, tới Mark Birck ở Miami, tới Thẩm phán Huskey, tới một số luật sư ở Biloxi, và tới Maurice Mast, công tố viên Liên bang của khu vực miền Tây Mississippi. Về việc riêng, anh cũng đã gọi hai lần cho vợ để biết tình hình gia đình.
Anh đã nói chuyện hai lần với Hal Ladd trên điện thoại, nhưng mới chỉ gặp ông ta lần đầu tiên tại căn hộ Camille. Ladd đại diện cho Monarch-Sierra. Ông ta đến có một mình, điều làm cho Sandy hơi ngạc nhiên bởi lẽ các luật sư của các Hãng bảo hiểm luôn luôn đi thành cặp. Cho dù là nhiệm vụ trước mắt là thế nào, cứ phải có hai người bọn họ trước khi có thể bắt đầu công việc. Cả hai cùng nghe, cùng nhìn, cùng ghi chép, và điều quan trọng nhất là cùng tính tiền khách hàng cho cùng một công việc đó. Cũng không có gì là ngạc nhiên lắm khi Sandy còn biết có hai Hãng lớn ở New Orleans chấp nhận phương cách bộ ba trong các vấn đề pháp lý liên quan tới bảo hiểm.
Ladd là một người có vẻ nghiêm túc ở vào cuối tuổi bốn mươi, và có tiếng là không cần đến sự trợ giúp của một luật sư nào khác, ông ta lịch sự lấy một chai côca côla và ngồi vào đúng cái ghế mà Talbot Mims đã ngồi trước đó.
Sandy hỏi ông ta cùng một câu hỏi. “Ông có biết một người tên là Jack Stephano không?”
Ông ta đáp không, và Sandy điểm lại những nét chính. Tiếp đó, anh ta trải những tấm ảnh chụp các vết thương của Patrick lên mặt bàn, và họ trao đổi về những tấm ảnh đó trong một vài phút. Những vết bỏng này không phải là do FBI gây ra, Sandy giải thích. Ladd đã hiểu vấn đề. Làm đại diện cho các Hãng bảo hiểm trong nhiều năm, đã từ lâu ông ta không còn ngạc nhiên với những độ sâu mà người ta có thể chìm xuống. Dẫu rằng vậy, điều này cũng gây choáng váng. “Giả thiết rằng ông có thể chứng minh được điều này,” Ladd nói, “Tôi tin chắc là thân chủ của tôi sẽ muốn giữ im mọi chuyện.”
“Chúng tôi sẵn sàng sửa lại vụ kiện của mình, bỏ FBI ra, và đưa vào danh sách bị cáo tên của thân chủ của ông, Northern Case Mutual, Aricia, Stephano và bất kỳ ai khác phải chịu trách nhiệm về cuộc tra tấn này. Đó là trường hợp một công dân Mỹ bị các bị cáo cũng là người Mỹ cố tình gây thương tích và thương tật. Vụ này sẽ có giá nhiều triệu. Chúng tôi sẽ ra trước tòa ngay ở Biloxi này.”
Chuyện sẽ không như vậy nếu Ladd có thể làm được điều gì đó. Ông ta đồng ý gọi ngay lập tức cho Monarch-Sierra và đòi tay luật sư chính của Hãng gác mọi việc để bay ngay tới Biloxi. Ông ta bực bội với việc khách hàng của mình đã tài trợ cho cuộc tìm kiếm đó mà không báo cho ông ta biết tí gì. “Nếu đúng như vậy," ông ta nói, “tôi sẽ không bao giờ đại diện cho họ nữa.”
‘"Hãy tin tôi. Đúng như vậy đấy.”
oOo
Vào lúc gần tối thì Paulo bị bịt mắt, khóa tay và được dẫn ra khỏi ngôi nhà. Không có mũi súng nào dí vào ông, không có lời đe dọa nào hết. Không hề có một tiếng nói nào cả. Ông ngồi trên băng sau của một chiếc xe nhỏ, có một mình, và được chở đi trong khoảng một giờ hơn. Chiếc đài trong xe phát ra những bản nhạc cổ điển.
Khi xe dừng lại, hai cánh cửa trước mở ra, và Paulo đuợc đỡ ra khỏi xe. “Hãy theo tôi,” một giọng nói vang lên bên tai ông, và một bàn tay to lớn nắm lấy khuỷu tay ông. Mặt đường dưới chân ông là đường đất. Họ đi khoảng một trăm mét thì dừng lại. Giọng nói kia lại cất lên, “Ông đang ở trên một con đường cách Rio hai mươi kilômét. Về phía bên trái ông, cách ba trăm mét, là một trang trại có điện thoại. Hãy đến đó để yêu cầu được giúp đỡ. Tôi có súng. Nếu như ông quay lại, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải giết ông.”
“Tôi sẽ không quay lại,” Paulo nói, toàn thân ông run lên.
“Tốt. Trước tiên, tôi sẽ mở khóa tay cho ông, sau đó tôi sẽ cởi băng bịt mắt.”
Chiếc khóa tay được tháo ra. “Bây giờ, tôi sẽ cởi băng bịt mắt. Đi nhanh về phía trước.”
Chiếc băng bịt mắt được gỡ ra, Paulo hơi cúi đầu và bắt đầu chạy chầm chậm. Không có tiếng động nào phía sau ông. Ông cũng không dám ngoái đầu lại. Từ cái trang trại kia, ông gọi điện cho cảnh sát, rồi sau đó, gọi cho con trai mình.