Đồng Đội Biết Làm Nũng Quá, Làm Sao Đây?

Chương 3: Yêu tinh hòm



Edit: Chuang

- ---(Hình trên là tâm trạng của anh Chiết trong chương này ( ﹁ ﹁) ~→)

Trong một khắc đó, Phương Điền ngỡ như thấy được thần tiên giáng trần.

Cậu rưng rưng nước mắt trông ngóng nhìn người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, chân thành tha thiết gọi một tiếng: "Anh ơi!!"

Đồng đội không thèm để ý đến cậu.

Nhưng Phương Điền không cảm thấy buồn bã chút nào, bởi vì cậu tự thấy mình đã nhìn thấu được trái tim tràn ngập ấm áp, tấm lòng nhiệt tình giúp người bị giấu dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh chàng đồng đội này.

Người ấy chỉ là ăn nói vụng về, không giỏi biểu đạt mà thôi.

Phương Điền vừa cảm động, vừa chạy ngược chạy xuôi liếm láp sạch sẽ tất cả đám hòm ở trong trường học.

Cậu thật sự thích liếm hòm lắm luôn, cậu cảm thấy bản thân mình kiếp trước chính là một con yêu tinh hòm.

Phương Điền sau khi càn quét xong, đầu đội mũ 2, thân mặc giáp 3, tay trái cầm súng trường, tay phải cầm Mini, chiếc balo 3 bị nhét căng cứng. Lúc này đây cậu tự thấy trị số dũng cảm và trị số vũ lực của bản thân đã được đổ đầy, cần phải lập tức tìm người tới đấu một trận súng thật kích thích.

"Anh, tiếp theo chúng ta đi đâu đây!"

Giọng điệu của cậu tràn ngập tự tin và háo hức.

So với dáng vẻ chui rúc vào chân cầu thang đầy thê thảm đáng thương tội nghiệp của ba phút trước cứ như hai người khác nhau một trời một vực.

Sở Tinh Chiết đang phát trực tiếp không biết nghĩ tới điều gì, chợt khịt mũi một cái, nói: "Chờ thu bo."

Thế là Phương Điền liền thành thật đứng trong trường học, đợi khu vực an toàn bị thu hẹp lại.

Trận này vận may của bọn họ cũng coi như khá tốt, liên tiếp ba khu an toàn đều nằm tại vùng lân cận của trường học.

Nhân số trong bản đồ trên góc phải liên tục giảm xuống, Phương Điền chán như con gián mở Scope 4X lên nhìn ra bên ngoài, miệng thì nói: "Sao mà ngay cả một người cũng không có vậy, M4 của mình còn chưa được phát huy tác dụng đâu."

Vừa mới dứt lời, vòng bo thứ tư liền thu lại.

Lần này trường học rốt cuộc cũng nằm ngoài vòng bo.

Sở Tinh Chiết nhấn mở bản đồ lên xem lướt qua, vùng an toàn nằm ở khu vực gần khu phế tích (Ruins) và thành phố ngập nước, cách vị trí hiện tại của bọn họ không quá xa.

"Đi thôi!"

"OK!" Phương Điền sớm không ngồi yên được nữa, nghe thấy cuối cùng đã có thể đi rồi, đứng dậy chạy ngay ra ngoài.

Sở Tinh Chiết lái chiếc xe máy mà hắn đem từ Rozhok qua, Phương Điền ngồi đằng sau hắn, chạy thẳng về hướng khu phế tích.

Phạm vi của vòng bo thứ tư không quá lớn, trên bản đồ cũng chỉ còn lại 15 người.

Lúc tiếp cận khu phế tích, Phương Điền nghe thấy bên trong có tiếng súng, cậu vừa định nhắc nhở một tiếng, Sở Tinh Chiết đã dừng xe.

Chàng trai mặc áo khoác đen nhảy xuống xe, lập tức đi vào khu phế tích. Phương Điền cũng xuống xe theo, nói: "Tôi đi cùng với anh!"

Đang định đi theo sau, chợt nghe chàng trai lạnh lùng nói: "Không cần."

Phương Điền bĩu môi, nản lòng nói: "Được thôi." Cậu thật sự rất muốn kề vai chiến đấu với đồng đội, nhưng đồng đội hình như sợ cậu gây phiền phức, bộ dáng có hơi ghét bỏ cậu.

Dường như nghe ra được sự tủi thân trong ngữ khí của Phương Điền, Sở Tinh Chiết hơi khựng, nói thêm một câu: "Camp* cho tôi."

[Gốc là 架枪,mình tra gg ra mỗi tiếng anh thôi, ai biết tiếng việt của nó là gì thì cmt cho mình biết nhaa]

Phương Điền phấn chấn trở lại, trả lời ok, tìm ngay một vị trí đắc địa, khẩn trương quan sát tứ phía giúp đồng đội.

Đến khi Sở Tinh Chiết giải quyết xong người trong khu phế tích, xoay người liền nhìn thấy Phương Điền đang nằm sấp trên một sườn dốc nhỏ bên ngoài khu phế tích, cái đầu nhô ra, cơ thể xoay tới xoay lui nhích trái nhích phải.

Khóe miệng hắn lại có xu thế nhếch lên.

"Qua đây."

Phương Điền nghe được tiếng đồng đội gọi mình, đứng dậy chạy bịch bịch về hướng chàng trai, mừng rỡ nói: "Chết hết rồi hả? Anh lợi hại thật á!"

Sở Tinh Chiết không nói gì, Phương Điền tự thấy đã hiểu được tính tình của đồng đội, cũng không để ý.

Cậu nhìn đồng đội vừa xả súng xong, trên mặt đất toàn là hòm, bản thân hắn còn chưa liếm đã kêu cậu chạy qua, cậu cực kì cảm động, vừa gom đồ vừa nói: "Anh à, anh muốn Scope 6X không? 98K anh có cần không? Bên em có nhiều đạn 556 lắm, anh có lấy không?" (khúc này đang nịnh nọt nên xưng em hen, bình thường sẽ xưng tôi)

Nghe được đồng đội nói: "Không cần." Sau đó, cậu hạnh phúc ra mặt mà tự mình đổi lấy Scope 6X, 98K, còn chân thành nói ngọt: "Anh, anh thật là tốt, anh là đồng đội tốt nhất mà em từng gặp á."

Sở Tinh Chiết nghe câu khen ngợi chân thành thật lòng này của cậu, nhướng mày một cái, thản nhiên chấp nhận.

Nhưng mấy fans trong phòng livestream của hắn đều suýt nữa cười chết.

- -Đây là câu nói buồn cười nhất mà tôi được nghe trong suốt mười tám năm á.

- -Đây là bé đáng yêu ngây thơ từ đâu đến vậy, nói tian ngôn mật ngữ* gì vậy ta.

(*Câu gốc là: 甜言蜜语 /tiányánmìyǔ/ lời ngon tiếng ngọt, lời đường mật; 甜 đồng âm với 填 (tên bé), ghi vậy có thể hiểu theo nghĩa gốc hoặc hiểu là Điền ngôn mật ngữ)

- -Cậu ấy nói nghiêm túc ghê, ngay cả tui cũng sắp tin luôn rồi á.

- -Lầu trên này, tui lập tức gửi video "Sở Thần duo*" 5GB của tui qua cho bà, để bà tỉnh táo một chút.

[*duo = tổ đội 2 người]

Trong lúc Phương Điền ở trong đống hòm bới móc chọn lựa, bỏ này lấy kia, vòng bo đã thu hẹp thêm hai lần, khu vực an toàn theo đó mà không ngừng thu nhỏ, trên bản đồ hiện chỉ còn 6 người.

Lần này vận may của họ không tốt lắm, khu an toàn không nằm ở khu phế tích cũng không nằm ở thành phố ngập nước, bo cuối lui đến bờ bên kia sông.

Phương Điền nhìn khu an toàn cách cả một dòng sông, buồn rầu nói: "Phải bơi qua hả? Đối diện có người thì làm sao đây."

Sở Tinh Chiết thong dong uống cạn hai lon nước tăng lực, mới mở miệng: "Cậu qua trước, tôi camp cho."

Lúc này cách thời gian thu bo còn lại 10 giây, Phương Điền nghe ngữ khí bình tĩnh của đồng đội, bỗng nhiên cảm thấy yên tâm, cậu đáp lại một tiếng "ừ", liền bơi về phía bờ bên kia sông.

Đợi sau khi Phương Điền đến được bờ đối diện, Sở Tinh Chiết mới đồng thời buông súng bơi qua.

Nước sông không sâu, chỉ có chỗ lòng sông mới có thể lặn xuống được.

Ngay khi Sở Tinh Chiết bơi qua khỏi lòng sông, chậm rãi trồi lên trên, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng đạn bay sượt qua không khí.

Có người đang bắn lén hắn.

Thành phố vẫn còn người.

Phương Điền tức khắc trở nên căng thẳng, theo bản năng chạy về hướng Sở Tinh Chiết.

Sở Tinh Chiết nhíu mày, nhắc nhở cậu: "Camp cho kĩ vào."

Nhưng trên thực tế, Phương Điền căn bản không biết camp là thế nào, cậu cầm 98K gắn Scope 6X ngắm theo hướng tiếng súng, thế nhưng ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

"Có bom khói không." Sở Tinh Chiết lại hỏi.

Phương Điền đâu có biết phải nhặt mấy loại đồ như bom khói, chỉ có thể nhỏ giọng đáp: "Ba lô đầy quá, không có nhặt."

Sở Tinh Chiết:...

Mắt thấy sắp lên đến bờ, nước ở rìa bờ sông lại rất nông, vừa không thể đứng lên cũng vừa không thể lặn xuống, chỉ có thể chầm chậm đi bộ lên, dưới tình huống bị rình rập, người ở dưới sông chẳng khác nào cái bia ngắm.

Người trong thành phố cầm khẩu SKS bắn lén, ba phát súng hạ gục Sở Tinh Chiết, chuẩn bị bắn phát dứt điểm.

Thấy thanh máu của Sở Tinh Chiết càng lúc càng ít, Phương Điền lo sốt cả vó, xông ra định đỡ hắn.

Xung quanh không có lấy một vật che chắn, cậu còn đần độn chắn ở sau lưng Sở Tinh Chiết.

Sở Tinh Chiết cũng không biết làm sao, hắn chưa từng gặp người nào ngốc như thế này, không bom khói không vật cản mà muốn cứu người, cả hai liền dắt tay nhau thành cái bia ngắm sống, không dám động đậy mặc cho người ta đánh.

Không bao lâu, một cột khói xanh bay lên, hai người song song biến thành hòm.

Sở Tinh Chiết:...

Trước khi thoát trận, Sở Tinh Chiết nghe Phương Điền dè dặt từng li từng tí hỏi một câu: "Trận sau tôi còn có thể mời anh không?"

Sở Tinh Chiết không trả lời, hắn chưa bao giờ ghép đôi với cùng một người lạ hai lần. nhưng khi nhận được lời mời tổ đội của Phương Điền, hắn lại tiện tay chọn đồng ý.

Phương Điền vừa nhảy vào đội, đã lập tức kêu lên: "Anh!", giọng nói vừa ngọt vừa giòn, rất dễ mến.

Tim Sở Tinh Chiết không hiểu sao nảy lên.

Hắn thuận miệng "Ừ" một tiếng, xem như đáp lại.

Trận này bọn họ đổi sang bản đồ Sanhok.

Bản đồ rừng mưa Sanhok có diện tích nhỏ, khoảng cách thời gian giữa các vòng tròn bo ngắn. Ngoài ra còn có khu nghỉ dưỡng (Paradise Resort) và Bootcamp là những nơi có vật tư cực kì phong phú, nhiều nhà cửa cũng như vật che chắn, là điểm nhảy dù phổ biến, thích hợp cho việc đấu súng.

Hai người cùng nhảy xuống khu nghỉ dưỡng.

Sở Tinh Chiết tiếp đất nhanh gọn, vừa chạm đất đã nhanh như chớp nhặt lấy khẩu QBZ, ghìm tâm nhắm chuẩn, tạch tạch mấy phát bắn rớt vài kẻ địch còn đang lơ lửng giữa không trung chưa kịp tiếp đất.

Phương Điền nhìn thấy mấy kẻ địch đang bung dù bay chầm chậm phất phơ bên cạnh mình đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Cậu nuốt nước miếng. Thầm nghĩ, nếu như Break không phải chung đội với mình, chú chim bị bắn rụng cánh lúc nãy còn không phải là mình à.

Lần này Phương Điền đã học khôn, trong khi Sở Tinh Chiết đấu súng với người xung quanh, cậu cẩn thận lẩn tránh kẻ địch, ngồi xổm xuống di chuyển qua từng căn phòng, dốc lòng thu gom thật nhiều bom khói, lựu đạn phân mảnh và bom lửa.

Sở Tinh Chiết dẫn theo Phương Điền, đánh thẳng một đường từ khu nghỉ dưỡng tới bo cuối.

Góc trên bên trái màn hình hiển thị vẫn còn 4 người, đồng thời phát hiện ra hai kẻ kia không phải cùng một đội, hai người đều cảm thấy,

Trận này thắng chắc rồi.

Phương Điền chuẩn bị xong xuôi, trong đầu cũng đã diễn tập khung cảnh ăn gà đến cả tám trăm lần luôn rồi!

"165 phía sau tảng đá, có một người." Sở Tinh Chiết báo tọa độ xong thì ngồi yên bất động.

Phương Điền nói ngay: "Để tôi ném một cái bom lửa qua đó!"

Lúc này hai người đang ngồi trên một đài quan sát, tầm nhìn cao, vị trí cũng khá ổn áp, chỗ ẩn náu của kẻ địch không nằm trong vòng bo, chỉ cần chờ khi bo thu nhỏ lại, tên đó ắt phải tự thò đầu ra.

Sở Tinh Chiết vừa định bảo không cần đâu.

Chợt nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ giòn tan vang lên bên tai.

Tim hắn bỗng chốc ngừng đập.

Phương Điền trước giờ chưa từng ném bom lửa, căn bản không biết loại này còn có hai lựa chọn ném cao với ném thấp, cậu chọn đại ném thấp, bom lửa liền bị thả xuống ngay dưới chân, cả một cái đài quan sát trong nháy mắt chìm vào ánh lửa bập bùng.

Hai người đứng giữa biển lửa, máu tuột lia lịa như tuột quần.

Dù Sở Tinh Chiết có cố bình tĩnh đến mấy cũng không nhịn được mắng một tiếng, "** má!"

Hắn xoay người nhảy ngay ra bên ngoài, Phương Điền cũng bị thao tác của chính mình dọa sợ mất mật, cậu vừa xin lỗi vừa theo Sở Tinh Chiết nhảy ra ngoài.

Hai người nhảy từ đài quan sát xuống, lập tức chạy đến gốc cây gần nhất, còn chưa kịp nấp ra phía sau cây, Sở Tinh Chiết đã bị kẻ địch trốn sau tảng đá ở phía xa xa bắn cho gục xuống, trên người hắn vẫn còn dính lửa, sau khi bị bắn gục máu cũng tuột xuống cực nhanh.

Nhân lúc kẻ địch còn đang thay đạn, hắn cố sức bò ra sau gốc cây.

Phương Điền đã rất tự trách bản thân từ sau sai lầm trước đó, mắt thấy máu của Sở Tinh Chiết sắp cạn tới đáy, cậu nôn nóng muốn chết, cũng không quan tâm chính mình cũng đang thiếu máu mà muốn chạy qua cứu hắn.

Màn hình của Sở Tinh Chiết đã tối dần xuống theo lượng máu gần chạm đáy, hắn cảm thấy cảnh tượng lúc này sao mà quen thuộc đến lạ.

Hắn nhìn Phương Điền luống ca luống cuống chạy ào đến chỗ hắn, còn luôn miệng kêu lên: "Tới kịp, tới kịp mà! Tôi lập tức cứu anh đây!"

Phương Điền vì quá căng thẳng, thậm chí chạy qua khỏi hắn, rồi lại lật đật chạy lui về. Cậu ngồi xuống đằng sau Sở Tinh Chiết, chuẩn bị đỡ Sở Tinh Chiết đứng dậy.

Ngay lúc này, thanh máu của Sở Tinh Chiết sắp không nhìn thấy nữa, tim Phương Điền đập loạn xạ, trong lúc luống cuống không cẩn thận nhấp chuột trái.

Cậu ở trong màn hình ngồi xổm đằng sau đồng đội đang quỳ bò, đấm thẳng một đấm vào đồng đội cạn máu.

[Bạn đã tiêu diệt Break bằng Nắm đấm]

[BẮN LÀM QUEN*]

*] (*cụm này trong tiếng anh là Friendly fire, ý là tấn công vào lực lượng/đồng đội của mình, bình thường hay dịch là 'quân ta bắn quân mình', nhưng toi tra gg thấy bản PUBG VN ngta để là 'bắn làm quen' nên để vậy luôn o_o)

Phương Điền tức khắc cứng đờ người, tay cậu còn cầm con chuột, vẻ mặt ngu ngơ không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của đồng đội từ tai nghe truyền tới, hắn nói.

"Bộ cậu là thằng ngu hả."

Giọng nói bình tĩnh kiềm chế vốn có của Sở Tinh Chiết đã vỡ tan tành nát bét, trong giọng điệu tràn đầy sự phẫn nộ đến cùng cực.

Trong lúc Phương Điền bị Sở Tinh Chiết dọa cho ngây người, cậu cũng bị kẻ địch sớm ẩn nấp ở gần đó bắn chết.

Lại một lần nữa, hai người cùng nhau biến thành hòm.

Đến khi quay lại sảnh chờ, Phương Điền cũng không dám phát ra tiếng, cậu đã ý thức được thao tác thần thánh khi nãy của mình khiến người ta lên tăng xông đến cỡ nào.

Không khí yên tĩnh một hồi lâu, nghĩ đến giọng nói đầy vẻ nén giận vừa nãy của đồng đội, cậu không dám đụng chạm đến hắn nữa, chỉ có thể hạ mình dè dặt nhỏ giọng nói: "À thì...tôi, tôi có chút việc, nên là không chơi tiếp được đâu anh trai à, để lần sau rồi chúng ta lại chơi cùng nhé."

Nói xong cậu chuẩn bị lẳng lặng chuồn êm.

Ngay chính lúc này cậu nghe đồng đội cười khẩy một tiếng.

Giọng Sở Tinh Chiết tựa như bị ngâm trong băng, toát ra hơi lạnh khiến người ta rùng mình.

"Thua xong là muốn chạy à?"

"Ha, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ."

Hắn dùng ngữ khí có hơi đáng sợ, âm trầm nói với Phương Điền.

"Ngoan ngoãn chuẩn bị cho ông đây."

Tim Phương Điền đập thình thịch.

Cậu cảm thấy đồng đội hình như có chỗ nào đó sai sai.

- ----------

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Tinh Chiết: giải trừ phong ấn.

=)))))

- ----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.