Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ???

Chương 18



Editor: Annee

Tiểu Tiểu Kiều cúi đầu ngồi trên xích đu, cậu ta đung đưa cái đu quay, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Dung Kiều Mộc ngồi bên cạnh. Dung Kiều Mộc không chủ động nói gì, anh chỉ cười với Tiểu Tiểu Kiều mỗi khi cậu ta đối mặt với anh.

Tiểu Tiểu Kiều do dự một lúc mới lên tiếng: “Tiểu Kiều đội, sao anh không hỏi em?”

Dung Kiều Mộc nhẹ nhàng đung đưa cái đu quay, giọng nói mang theo ý cười: “Vì anh đoán em muốn anh hỏi em nên anh không hỏi.”

Tiểu Tiểu Kiều biết Tiểu Kiều rất thích trêu chọc mình, mà cậu ta cũng biết Tiểu Kiều đội dành cho mình rất nhiều sự quan tâm.

Tiểu Tiểu Kiều cúi đầu không nhìn Dung Kiều Mộc nữa, cậu ta giật giật vạt áo, “Hoa Bán Sơ không chơi vị trí đường Mid nữa, cậu ấy đi ADC, em nghĩ….. Em muốn chơi thử đường Mid.”

Sau khi Tiểu Tiểu Kiều nói xong, cậu ta vốn nghĩ Tiểu Kiều sẽ thất vọng về mình hoặc hỏi mình tại sao lại muốn làm thế, nhưng không ngờ Dung Kiều Mộc vẫn tán thành nói: “Thế cũng tốt, anh vẫn luôn nghĩ rằng e hợp chơi đường Mid hơn.”

Tiểu Tiểu Kiều hơi ngạc nhiên nhìn anh sau khi nghe những lời của Dung Kiều Mộc.

Tiểu Tiểu Kiều rối bời mà nói, “Nhưng ID của em là Tiểu Tiều Kiều, anh là Support giỏi nhất, là thần tượng của em. Tất cả mọi người đều biết ID này của em là tiếp nối anh, trở thành một Support ưu tú giống anh, anh dạy em nhiều thứ như vậy, vất vả lắm mọi người mới công nhận em là người kế nhiệm của anh, nếu giờ em chuyển qua chơi Mid thì công sức bồi dưỡng nhiều năm của anh và huấn luyện viên dành cho em đều đổ sông đổ bể.”

Dung Kiều Mộc cười với Tiểu Tiểu Kiều, “Làm huấn luyện viên là công việc của Chủ Công, anh ấy dạy các cậu sẽ có lương, em là nhân vật chính trong cuộc mình, không nên để ý đến anh và anh ấy. Mà thời kì hoàng kim của tuyển thủ chỉ trong vài năm thôi, năm đầu là tân binh, hai năm là chuyên nghiệp, ba năm là lão binh rồi. Thi đấu chuyên nghiệp quá vất vả, người kiên trì từ năm này đến năm khác rất ít, phong độ xuống thấp cũng phải giải nghệ bất cứ lúc nào. Thời gian thi đấu chuyên nghiệp rất quý giá, vì thế nếu em không làm những điều em muốn, trong tương lai em sẽ phải hối hận.”

Dung Kiều Mộc nói xong, lại cười: “Còn đối với anh và Chủ Công, em chơi ở vị trí nào không quan trọng, kể cả em chơi không giỏi cũng không quan trọng lắm, chỉ cần em nghiêm túc đối với nghề nghiệp của mình thì em chính là niềm kiêu ngạo của bọn anh.”

Tiểu Tiểu Kiều nhìn Dung Kiều Mộc: “Nhưng anh không hỏi lý do của em à?”

Dung Kiều Mộc thấu hiểu nói: “Là vì Silent nhỉ?”

Silent là người đi Mid của chiến đội GG mùa giải trước và cũng là bạn thân của Tiểu Tiểu Kiều. Cậu ấy là một tuyển thủ rất nỗ lực, chăm chỉ hơn rất nhiều người khác, tuy nhiên so với thiên tài trong số các thiên tài khác thì cậu ấy có phần kém tinh thần một chút.

Silent cũng từng là đội viên của đội huấn luyện thanh thiếu niên của chiến đội GG, rất nhiều người nói cậu ấy không hợp với chén cơm này nhưng cậu ấy không muốn chịu thua, cậu ấy dùng sự chăm chỉ mà nhiều người không thể sánh được, cuối cùng cũng đạt tới mức yêu cầu của LPL.

Rất nhiều ý kiến nói rằng Silent chỉ may mắn thôi, mùa giải hạng hai cậu ấy thi đấu khá tốt, đúng lúc Mid của đội một Bạch Mặc giải nghệ, chiến đội cũng không mua được tuyển thủ tốt hơn, vì thế Silent được chuyển đến đội một. Thật đáng tiếc, những gì mở ra trước mặt Silent không phải là tương lai tương sáng mà là một thế giới tàn khốc, một thế giới chỉ thuộc về các thiên tài.

Trong số năm tuyển thủ của chiến đội GG, Silent là người yếu nhất, từ khi cậu bắt đầu trở thành tuyển thủ chính thức của đội một, những lời chửi rủa, chế giễu và ghê tởm vẫn luôn bám theo cậu ấy.

Chiến đội thắng đậm, Silent nằm thắng; chiến đội thắng hiểm, Silent ôm đùi lớn; chiến đội thua, Silent kéo chân.

Silent muốn thắng hơn bất kỳ ai, Silent cũng muốn khẳng định mình hơn ai hết, nhưng mà LPL là thế giới thuộc về các thiên tài, chỉ có thiên tài trong các thiên tài mới có thể trở thành ngôi sao sáng nhất. Cậu ấy chỉ có thể cố gắng không ngừng nghỉ nhưng những thiên tài ở LPL cũng kiều mạng cố gắng như thế, ưu điểm hơn người duy nhất của cậu ấy đã mất đi, cậu ấy không còn nhìn thấy hi vọng, trước mắt cậu ấy chỉ còn bóng tối vô tận.

Sau đó Silent mắc chứng “Chướng ngại tâm lý”, mỗi khi cậu ấy ngồi xuống trước máy tính, tìm sẽ đập nhanh, toát mồ hôi, tinh thần gần như sụp đổ. Chiến đội GG tìm bác sĩ tâm lý cho Silent, mọi người ở bên cậu ấy, cổ vũ nhưng bệnh vẫn không chuyển biến tốt đẹp. Sau khi hết giải đấu mùa xuân, cuối cùng Silent vẫn lựa chọn giải nghệ, vẫn rất không cam lòng nhưng không thể không rời đi.

Dưới Weibo giải thích lý do Silent giải nghệ, bình luận hot nhất viết: Cậu thật ra rất giỏi, chỉ là không có thiên phú, không phù hợp thi đấu chuyên nghiệp.

Bình luận hot kia không mang ác ý nhưng lại là một lưỡi dao sắc bén nhất làm tổn thương người ta.

Mọi việc đều có thể đạt được nhờ cố gắng, chỉ có thiên phú là trời ban.

Tiểu Tiểu Kiều còn nhớ rõ Silent đã từng tâm sự suốt đêm với cậu trước khi rời khỏi chiến đội, Silent nói người ngoài nhìn vào thấy LPL phồng hoa như gấm, chỉ có người dấn thân vào mới biết giới này khốc liệt nhường nào. Nỗ lực có thể cho tuyển thủ chuyên nghiệp tăng trưởng năng lực bản thân nhưng thiên phú mới quyết định được giới hạn cao nhất của một tuyển thủ. Cậu ấy thật sự thấy được giới hạn của bản thân là một nóc nhà cao chót vót nhưng giới hạn của các thiên tài kia lại cao ngất chạm đến tầng mây.

Những người đó có thiên phú cao hơn cậu ấy rất nhiều lần nhưng họ lại đều liều mạng cố gắng như cậu, giữa những lời chửi rủa chế giễu trên mạng, hiện thực tàn khốc mới khiến cho con người ta phải tuyệt vọng.

Tiểu Tiểu Kiều hướng về nơi xa, nhớ lại mà nói: “Tiểu Kiều đội, em còn nhớ Silent khi mới đến chiến đội chúng ta, cậu ấy kéo theo hai vali hành lý cực kì to như là dọn nhà đến, khi đó cậu ấy rất hăng hái, cậu ấy còn nói, cậu ấy đến là để đạt được quán quân thế giới, skin quán quân cậu ấy đã nghĩ ra rồi, cậu ấy muốn Orianna – Quý cô dây cót mặc váy đỏ, màu sắc của chiến đội chúng ta, màu đỏ của Trung Quốc.

Tiểu Tiểu Kiều dụi mắt nhẹ nhàng: “Tiểu Liều đội, em muốn chơi Mid, nếu ngày nào đó chiến đội chúng ta đạt được vô địch thế giới, em sẽ chọn skin Orianna, phải mặc váy đỏ – màu chủ đạo của chiến đội ta, màu đỏ của Trung Quốc.”

Dung Kiều Mộc đứng dậy, anh đi đến trước mặt Tiểu Tiểu Kiều, nhẹ nhàng kéo cậu bé nhỏ gầy vào lòng.

Dung Kiều Mộc xoa đầu Tiểu Tiểu Kiều, dịu dàng nói: “Vậy em đi  chơi Mid đi, đi lấy giải vô địch thế giới, giấc mơ là để hoàn thành mà.”

Tiểu Tiểu Kiều ôm Dung Kiều Mộc gật đầu, đột nhiên nín khóc mà bật cười: “Tiểu Kiều đội, chiến đội chúng ta còn chưa tập hợp đủ năm tuyển thủ nè, chiến hạm ngân hà rớt rồi.”

Dung Kiều Mộc cũng cười: “Anh biết, sẽ có các đồng đội mới thôi, còn nếu thực sự không có thì huấn luyện viên bọn em sẽ lên thay.”

Tiểu Tiểu Kiều tò mò hỏi: “Huấn luyện viên biết chơi Support ạ?”

Dung Kiều Mộc trả lời: “Anh ấy chơi Support khá ổn, nhìn thấy phải giật mình căm hận.”

Huấn luyện viên trưởng chiến đội GG Văn Hạo Du không hề biết Support của anh đang dìm hàng mình trước mặt đội viên của anh. Sau khi ăn tối cùng Tứ Nguyệt, hai người cùng đến phòng làm việc xem thi đấu, Úy Lam và Tương Ngôn đang đi tìm tuyển thủ Mid của các chiến đội khác để mua người, Chủ Công và Tứ Nguyệt phụ trách tìm kiếm người mới tiềm năng trong giải đấu LDL, tránh cho thương hải di châu*, được lợi lại là SSR.

Văn Hạo Du xem thi đấu trên máy tính, thật ra có mấy đội ở LDL chơi không tệ, cũng có mấy đội chơi khá kém, trận đấu Chủ Công đang xem này là một trận gà mổ lẫn nhau, anh không nỡ nhìn thẳng cầm chuột định click đóng video, đúng lúc này cửa phòng huấn luyện mở ra, Úy Lam đi trước, sau anh ta là cựu đội trưởng chiến đội GG Dung Kiều Mộc.

Văn Hạo Du nhìn thấy Dung Kiều Mộc liền đứng lên luôn, anh vòng qua bàn làm việc đi đến bên ngoài, kéo ghế ý bảo Dung Kiều Mộc ngồi xuống. So với Văn Hạo Du chu đáo thế, Tứ Nguyệt bình tĩnh hơn nhiều, Tứ Nguyệt gật đầu với Dung Kiều Mộc rồi tiếp tục xem thi đấu.

Dung Kiều Mộc để bọc giấy đựng thuốc Đông y lên bàn làm việc của Chủ Công rồi dặn dò: “Các anh nhớ phải uống, đây là bảo vệ mắt, rót nước sôi, đậy nắp tầm ba mươi phút.”

Úy Lam vừa lẩm bẩm Tiểu Kiều tốt nhất vừa hí ha hí hửng tự đi lấy bọc giấy, Văn Hạo Du nhìn thấy đánh phát vào móng vuốt của Úy Lam khiến tay hắn phải thu lại.

Văn Hạo Du đẩy bọc giấy vào trong bàn làm việc, anh dựa vào bàn hỏi Dung Kiều Mộc đang ngồi: “Sao em lại đến đây thế?”

Dung Kiều Mộc: “Được người nhờ vả.”

Văn Hạo Du cười với Dung Kiều Mộc, anh đối xử với Support của mình cực kì dịu dàng, nửa đùa nửa thật hỏi: “Vị đại thần nào mà em phải đi một lần thế?”

Dung Kiều Mộc: “Marico.”

Marico trong lời Dung Kiều Mộc đúng là một đại thần, hắn là Support mạnh nhất khu thi đấu châu Âu năm đó, mặc dù bị Văn Hạo Du và Dung Kiều Mộc trong trận chung kết thế giới dạy làm người nhưng không ngăn cản được cuộc đời truyền kỳ của hắn. Không chỉ vậy, hắn và Văn Hạo Du, Dung Kiều Mộc có quan hệ rất tốt, mọi người sau khi giải nghệ vẫn còn liên lạc với nhau, chỉ là trình độ tiếng Anh của Văn Hạo Du như cấp Đồng, đẳng cấp Thách Đấu như Dung Kiều Mộc và Marico vẫn nói chuyện được nhiều hơn.

Dung Kiều Mộc nói tiếp: “Marico đang làm huấn luyện viên, huấn luyện cho khu vực liên kết châu Âu.”

Úy Lam chen vào nói: “Tôi cũng nghe nói chuyện này rồi, tôi nghe nói rất nhiều chiến đội mạnh ở châu Âu đưa ra lương cao để thuê hắn nhưng hắn vẫn lựa chọn khu vực liên kết châu Âu, hắn nói phải làm tốt trụ cột chiến đội thì khu vực thi đấu châu Âu mới có tương lai.”

Uý Lam nói xong lại bình luận thêm câu: “Mặc dù năm đó bị các cậu đánh rất thảm nhưng trong lòng tôi, hắn vẫn thánh thiện và cao quý như cũ.”

Văn Hạo Du và Dung Kiều Mộc không ai thèm phản ứng lại Uý Lam, Văn Hạo Du lại hỏi Dung Kiều Mộc: “Hắn tìm em làm gì thế?”

Dung Kiều Mộc trả lời: “Đội hắn có một tuyển thủ Support, tuyển thủ kia vừa vặn ở trong nước, Marico muốn tuyển thủ kia đến chiến đội chúng ta thử huấn luyện, đó là người Trung Quốc.”

Tứ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Dung Kiều Mộc,: “Cứ tính Support đi, cậu giúp tôi hỏi bọn hắn một chút xem có Mid tốt không, giá cả dễ thương lượng.”

Uý Lam bên cạnh cũng nói chen vào: “Thí nghiệm huấn luyện Support làm gì, Tiểu Tiểu Kiều không mạnh à, Tiểu Tiểu Kiều không ngon à?”

Văn Hạo Du phụ hoạ: “Chiến đội chúng ta không thiếu Support.”

Dung Kiều Mộc cười híp mắt: “Giờ thì thiếu rồi.”

Văn Hạo Du, Uý Lam và Tứ Nguyệt cùng nhìn về phía Dung Kiều Mộc, Dung Kiều Mộc vẫn cười híp mắt như trước, mơ hồ mang bóng dáng sấm sét bao trùm chiến đội năm đó.

Dung Kiều Mộc nói: “Nãy vừa đến, tôi gặp Tiểu Tiểu Kiều, cậu ấy nói rằng muốn chuyển sang chơi Mid.”

Uý Lam: …

Uý Lam: “Tôi trong group quản lý kêu cha gọi mẹ xin ADC, không xin được ADC phải đổi xin Mid, giờ thì không còn Support luôn?”

Uý Lam sống không còn luyến tiếc nói: “Nếu giờ tôi lại nhắn vào group là chiến đội mình muốn đổi thành Support, bọn họ sẽ bảo chiến đội chúng ta đang tấu hài nhỉ.”

Dung Kiều Mộc an ủi: “Không đâu, chiến đội là nhà chung, bọn họ không dám nói, họ chỉ thấy anh là trò cười thôi.”

Uý Lam: “Cậu thật biết cách an ủi, tôi cảm ơn cậu rất nhiều.”

Dung Kiều Mộc nói Uý Lam không cần cảm ơn, anh nói xong mới nhìn về phía Văn Hạo Du.

Dung Kiều Mộc giơ lên một cái USB, cười hỏi: “Thế giờ chúng ta nói chuyện về Support trước nhỉ?”

Đáp án chương 20: malphite

——————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.