Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ???

Chương 7



Editor: Anne

Nghe thấy Hoa Bán Sơ hỏi anh ngôi sao nào trên bầu trời là Thập Ngũ, Thập Lục cười trả lời, ” Có lẽ là ngôi sao sáng nhất, Thập Ngũ tốt như vậy, nhất định sẽ là ngôi sao toả sáng nhất.”

Thập Lục nói xong, im lặng trong chốc lát mới tiếp tục nói, “Tiểu Sơ, em nghĩ anh có nên giải nghệ không, tất cả mọi người đều nói anh đã lớn tuổi rồi, anh nên giải nghệ, nhưng anh nhớ đến Thập Ngũ, anh không muốn từ bỏ như vậy, nhưng hôm này anh đã thấy nhóm ‘ năm muốn tranh đua ’, bỗng nhiên cảm thấy đến lúc rồi, năm đó trong nhóm rất náo nhiệt, cả đám người náo nhiệt trong nhóm cùng nhau thi đấu S5, mà giờ chỉ còn mỗi anh cùng Bán Kí và Bát Lượng, cái nhóm kia đã rất lâu rồi không còn tin tức.”

Hoa Bán Sơ nhìn về phía Thập Lục, cậu không đáp lời anh mà nói sang chuyện khác.

Hoa Bán Sơ: “Hôm nay ở trụ sở sửa mạng, em đi đến quán cà phê Internet lên mạng, gặp được một cô gái đang giúp anh kéo phiếu bầu, cô ấy đi hỏi từng người một, chỉ cần đồng ý bầu phiếu cho anh thì sẽ được tặng nước, còn vì vậy mà bị người ta mắng.”

Thập Lục hơi ngạc nhiên nhìn về phía Hoa Bán Sơ, Hoa Bán Sơ tiếp tục nói, “ Cô ấy nói cô muốn cho anh trúng cử toàn minh tinh, vì như thế anh sẽ biết còn rất nhiều người vẫn luôn thích, ủng hộ anh.”

Mười sáu im lặng không trả lời, Hoa Bán Sơ lại bổ sung một câu, “ Cô ấy nói, không thể phủ nhận một tuyển thủ chuyên nghiệp vì có biểu hiện không tốt trong một trận đấu, anh đến giờ vẫn luôn là người đi Top mạnh nhất LPL.”

Thập Lục thở dài nhẹ đến gần như không phát hiện, “ Thật sự anh rất xấu hổ, vòng bán kết anh chơi không được tốt. Tiểu Sơ, em nói xem anh có nên tiếp tục chơi chuyên nghiệp nữa không?”

Hoa Bán Sơ nhìn bầu trời đầy sao, bình tĩnh nói, “ Từ lâu lắm rồi Thập Ngũ đã từng nói với em, nếu không muốn rời xa anh thì phải trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú, tại vì người ưu tú nhất đến đỉnh điểm sẽ gặp nhau. Em năm nay có thể thì đấu rồi, anh không muốn đánh một trận nghiêm túc với em trên sàn đấu à, Thập Ngũ nếu biết chắc cũng sẽ vui vẻ lắm.”

Thập Lục do dự một chút rồi mới trả lời, “Anh sẽ suy nghĩ thêm.”

Thập Lục ngày thường luôn lạc quan rộng lượng, hiếm khi xoắn xuýt như hôm này nhưng cũng không rối rắm lâu lắm, anh quyết định sẽ suy nghĩ việc giải ngũ sâu, thả rộng lòng mình nhìn về phía Hoa Bán Sơ hỏi, “Tiểu Hoa Sơ, em ở chiến đội GG thế nào?”

Hoa Bán Sơ không hiểu ý của Thập Lục, “Cái gì thế nào?”

Thập Lục: “ Có ở chung vui vẻ với mọi người không? ”

Hoa Bán Sơ trả lời, “Không thân.”

Thập Lục:……

Thập Lục giơ tay ôm Hoa Bán Sơ, lấy thân phận tiền bối mà giảng đạo lý cho cậu, “Tiểu Hoa Sơ, em phải cùng các đồng đội của mình giữ gìn mối quan hệ chứ, mọi người đều phải thi đấu cùng nhau.”

Hoa Bán Sơ không bày tỏ ý kiến gì, “ Chỉ là đồng đội mà thôi, em cũng không kéo chân chiến đội, quan hệ có tốt hay không cũng không quan trọng.”

Thập Lục nhìn Hoa Bán Sơ như là em ruột mình, anh béo có tính cách cực tốt cũng bắt đầu nghiêm túc, “Tiểu Sơ, Thập Ngũ không còn nữa, chúng ta đều đau lòng, nhưng em không thể vì sợ mất đi mà từ chối các mối quan hệ bạn bè.”

Hoa Bán Sơ cũng không muốn cùng Thập Lục nói về chuyện này, cậu đứng lên nói đơn giản, ” Em đi đây.”

Thập Lục nhìn theo bóng dáng cậu, tâm trạng hơi xúc động, bé con từng thích bám theo anh và Thập Ngũ đi chơi, bất tri bất giác đã trưởng thành rồi, từ sau khi Thập Ngũ mắc bệnh ra đi, Hoa Bán Sơ đã không còn chơi vị trí ADC nữa vì Thập Ngũ là người chơi trợ thủ, Thập Ngũ không còn, Hoa Bán Sơ cũng không chơi ADC, cậu vĩnh viễn lưu trong trí nhớ đường Bot hai người cùng chơi.

Nỗi nhớ của Hoa Bán Sơ với Thập Ngũ chưa từng nguôi ngoai.

Thập Lục gọi theo Hoa Bán Sơ đang đi chưa xa lắm, “Tiểu Sơ.”

Hoa Bán Sơ quay người, không nói một lời nhìn anh.

Thập Lục mở miệng nói, “ Em mới 18 tuổi, con đường tương lại còn dài, sẽ có lúc gặp lại, sẽ có lúc chia xa, mà giờ em đóng chặt bản thân, làm sao mà được.”

Hoa Bán Sơ xoay người xua tay, “ Em sẽ không uống canh gà* độc của anh đâu.”

Thập Lục:……

Anh chàng béo 200 cân lâu lắm mới nghiêm túc một lần lại bị Hoa Bán Sơ từ chối một cách vô tình.

Thập Lục nhìn theo Hoa Bán Sơ đi xa, đứng lên vỗ vỗ bụi ở sau mông, xoay người trở về căn cứ chiến đội mình, trong màn đêm chiến đội SSS đèn đuốc sáng trưng, A Sầu dẫn đầu chiến đội ra ngoài tìm anh.

A Sầu nhìn thấy Thập Lục, nhiệt tình vẫy tay, “Mập mạp, về nhanh lên, chiến động đã đặt sẵn tôm hùm đất  đang chờ cậu trả tiền này.”

Thập Lục: ” Cậu cút đi!”

A Sầu: “Mau về nha, baba yêu cậu.”

Thập Lục:……

Thập Lục ghét bỏ đi đến bên A Sầu, đi được vài bước lại không nhịn nổi quay qua nhìn về phía căn cứ chiến đội GG. Hoa Bán Sơ giờ chắc đã đi đến cửa căn cứ, đứa nhỏ này lúc không ở bên anh trông thật lạnh lùng.

Thập Lục thở dài trong lòng nhắc đi nhắc lại: Tiểu Sơ à, sẽ có một ngày đồng đội trở thành người thân cận nhất đối với em, mang ID có cùng kí hiệu, cố gắng hết mình vì mộng tưởng chúng, cùng nhau đối mặt với thất bại, cùng nhau chào đón thắng lợi, trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời tuyển thủ là đồng bạn chứ không chỉ là đồng sự.

—————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.