Đem nước chanh bỏ xuống đến trước mặt bọn họ, Cố Tiểu Ngải xoay người liền chuẩn bị chạy đi, chỉ nghe cô gái ngạc nhiên lên tiếng, "A Phong, tại sao ly nước chanh của anh lại có màu sắc đẹp hơn của em vậy?"
Một loại dự cảm không tốt nổi lên trong lòng Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, muốn ngăn cản đã không kịp, cô gái đã bưng ly nước chanh trước mặt Lệ Tước Phong lên uống một ngụm vào trong miệng, sau đó lông mày nhíu lại, "Phụt——"
Một ngụm nước chanh toàn bộ từ trong miệng cô gái phun ra. Thống khổ ngũ quan đều nhíu lại.
......
Cố Tiểu Ngải im lặng.
Cô cũng không phải chuẩn bị để hại cô bé này, là cô ấy tự mình lấy uống......
"Làm sao vậy?" Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn cô gái, "Uống cái gì cũng vậy, cô có thể uống có tố chất một chút hay không?"
Bề ngoài cô gái thanh thuần lại động một chút là phun đồ uống như phun rượu?!
Nói xong, Lệ Tước Phong lấy ly nước chanh từ tay cô gái, cô gái né tránh tay hắn.
"Không có gì không có gì, vừa mới uống thôi." Cô gái liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái, sau đó mi vừa nhíu vừa nâng ly lên uống hết toàn bộ.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, cô gái này muốn làm cái gì?!
Biết rõ bên trong bỏ muối còn uống hết như vậy?
Uống xong ly nước chanh một cách nghiêm chỉnh, vẻ mặt cô gái thống khổ hướng Cố Tiểu Ngải cười cười như không có việc gì, sau đó dựng thẳng tay lên làm tư thế ok.
......
Cô gái này là người trên trái đất sao?!
Cố Tiểu Ngải không hiểu hai mắt nhìn cô gái, xoay người rời đi, giọng Lệ Tước Phong lạnh nhạt không buông tha truyền tới, "Đi lấy cho tôi bộ quần áo, tôi muốn ra ngoài."
"......"
Được thôi, cô nhẫn nhịn.
Vì cả nhà cậu cùng tòa soạn báo, cô tiếp tục nhẫn nhịn hắn, loại chủ nhân áp bức nữ giúp việc, coi hắn có thể chơi đùa được bao lâu! Nhìn hắn còn có thể ngây thơ bao lâu!
"Em cũng giúp anh đi tìm." Cô gái nói xong từ bàn ăn đứng lên, giọng nói trở nên khàn khàn.
Lệ Tước Phong như là hoàn toàn không có nghe đến giọng nói cô gái thay đổi, chỉ cúi đầu xem báo chí trên tay, mặt anh tuấn không chút thay đổi.
Cô gái cùng Cố Tiểu Ngải đi lên lầu, trên hành lang, cô gái khàn giọng nhìn cô mỉm cười, "Cô không cần cảm thấy có lỗi, tôi không sao."
"......"
Cố Tiểu Ngải không hiểu nhìn về phía cô ta, ánh mắt cô ta thế nào lại nhìn ra thành mình có lỗi? Cũng không phải mình làm ly mước chanh muối cho cô ta uống.
"Gọi tôi là Linh Mộc Nại Nại, tên tiếng Anh là Rulu, cô có thể gọi tôi là Rulu hoặc là Nại Nại cũng được." Cô gái tiếp tục khàn cổ họng nói, mỉm cười hướng cô vươn tay.
Tay Linh Mộc Nại Nại để ngang trước mặt Cố Tiểu Ngải, hoàn toàn ngăn trở đường đi của cô.
Cố Tiểu Ngải đành phải dừng lại, miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười, tự giới thiệu, "Cố Tiểu Ngải."
"Tên rất êm tai...... Tiểu Ngải, Tiểu Ngải." Linh Mộc Nại Nại nhiệt tình bắt tay với cô, "Tôi là người lai Trung-Nhật, gần đây cha tôiđến Trung Quốc hợp tác cùng E.S, tôi liền theo tới chơi đùa."
Linh Mộc Nại Nại nhiệt tình làm cho cô có chút không khó xử, các cô không có quen thân như vậy.
Thấy Tiểu Ngải không quan tâm cô, Linh Mộc Nại Nại cũng hoàn toàn không chịu khuất phục, cười hỏi, "Vừa rồi cô lấy sai ly đúng không, cô muốn đem ly nước chanh muối cho tôi uống phải không?"
"Cái gì?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, đứng ở cửa phòng thay quần áo.
"Tôi biết chuyện cô cùng A Phong, cho nên cô ghen tị hiện tại tôi cùng anh ta ở cùng một chỗ phải không?" Linh Mộc Nại Nại nói với vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên.
......
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn cô.
Đầu của cô gái lai Trung-Nhật này được cấu tạo từ cái gì chứ?
"Tôi là chuẩn bị nước chanh......"
"Yên tâm đi, tôi không phải trách cô, tôi chỉ là nhắc nhở cô, tính tình A Phong không tốt chút nào, nếu như bị anh ấy uống ly nước chanh pha muối của cô thì khảng định cô bị nhiều sẹo trên mặt rồi."
"......"
Cố Tiểu Ngải bị chắn, lấp, bịt không nói nên lời.
Hóa ra, Linh Mộc Nại Nại nghĩ như vậy, thậm chí cô ấy còn ôm ý tưởng cứu mình một mạng vì uống ly nước chanh muối kia.
Tư duy Linh Mộc Nại Nại này...... thực thiện lương.
Xem ra được giáo dục rất tốt.
Thật xin lỗi, cô - Cố Tiểu Ngải sẽ không đi nói câu cám ơn này.
Cố Tiểu Ngải mở cửa phòng thay quần áo đi vào, từ tủ quần áo tùy tiện cầm áo sơmi cùng áo vest.
"Kỳ thật, chúng ta yêu cùng một người chứng minh ánh mắt thưởng thức đàn ông của chúng ta giống nhau, nếu cô ghen tị tôi, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng, không cần đùa giỡn như loại này nữa......"
Linh Mộc Nại Nại hướng cô dựng thẳng ngón trỏ tay phải lên lắc lắc, cười đến thực hồn nhiên đáng yêu, thực thong dong rộng rãi.
......
Cô nói mình yêu Lệ Tước Phong khi nào chứ? Cô lại thừa nhận cô ghen tị bọn họ khi nào?
"Linh Mộc tiểu thư." Cố Tiểu Ngải nhịn không được cắt đứt lời của cô ta đang thao thao bất tuyệt, "Cô cùng Lệ Tước Phong biết nhau bao lâu rồi?"
Ánh mắt thưởng thức đàn ông......
Trên người Lệ Tước Phong rốt cuộc có cái gì để cho các cô thưởng thức?
"Mới biết đêm qua, cha tôi để cho tôi tới tham gia tiệc thay ông ấy." Mặt Linh Mộc Nại Nại đáng yêu thanh thuần nói.
"Đêm qua?"
Mới biết đêm qua liền......
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, lập tức nghĩ lại cảm thấy cũng là điều đương nhiên.
Đơn giản chỉ vì người đàn ông kia là Lệ Tước Phong.
Vừa gặp mặt liền hôn môi thì tính là cái gì, ở trong thế giới Lệ Tước Phong, vừa gặp mặt liền lên giường cũng không phải là chuyện gì lớn lắm.
"Đúng vậy." Vẻ mặt Linh Mộc Nại Nại đều là ngọt ngào tươi cười, "Lúc ấy đặc biệt lãng mạn, trong bữa tiệc tối hôm qua phần lớn là ngôi sao của Trung Quốc, tôi cũng không quen biết, cho nên tôi an vị ở một góc chơi tiền xu......"
Chơi tiền xu?
Cố Tiểu Ngải tùy ý lấy ra một đôi giày da trong tủ giày.
Linh Mộc Nại Nại còn tại mắt mạo đào tâm địa giảng thuật, "A Phong, anh ấy liền đi tới chỗ tôi...... Tất cả mọi người nhìn chúng tôi, anh ấy mời tôi khiêu vũ. Tôi đối với A Phong...... đúng là vừa gặp đã yêu."
Vừa gặp đã yêu?
Hiện tại, tình cảm cũng không cần thời gian sao?
Thuận mắt liền nhận định là tình yêu sao?
"Tiểu Ngải...... cô có vẻ không thích nói chuyện với tôi." Linh Mộc Nại Nại đột nhiên chu miệng lên bất mãn đi đến trước mặt cô, "Tình địch như tôi làm cho cô cảm thấy thực chán ghét vậy sao? Tôi hi vọng chúng ta có thể làm bạn."
......
Không biết vì sao, trong lúc đó Cố Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy Linh Mộc Nại Nại linh hoạt động lòng người này lại rất đáng ghét.
"Thứ nhất, tôi nghĩ không ai sẽ thích tình địch của mình; thứ hai, cô cũng không phải tình địch của tôi; thứ ba, tôi cũng không muốn làm bạn cùng cô; thứ tư, đây là là quan trọng nhất, ly nước chanh bỏ muối kia vốn là chuẩn bị cho Lệ Tước Phong uống."
Cố Tiểu Ngải hướng cô ta trịnh trọng nói chuyện.
Linh Mộc Nại Nại bị cô nói vậy vô cùng sửng sốt, nửa ngày không kịp phản ứng......
Cố Tiểu Ngải cầm quần áo cùng giày da đi ra ngoài, cùng Linh Mộc Nại Nại nói chuyện lổ tai cô thật bị làm ồn ào muốn chết đi......
Trên thế giới này làm sao có thể có cô gái nào muốn cùng tình địch của mình làm bạn hữu chứ?!
Linh Mộc Nại Nại này...... thật là một ngoại lệ.
"Ai, Tiểu Ngải, cô chờ tôi một chút thôi......" Linh Mộc Nại Nại rất nhanh đuổi theo.