Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 239



Cố Tiểu Ngải không có nghĩ nhiều vội vàng đè lại khăn tắm trên người, tim đập cực kì nhanh, phát hiện khăn tắm trên người căn bản không có dấu hiệu rơi xuống mới trừng mắt nhìn Lệ Tước Phong.

Khóe môi Lệ Tước Phong tà khí nâng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Lừa cô thôi."

"......"

Cố Tiểu Ngải nhất thời bị tức đến nỗi không nói được lời nào.

Hung hăng liếc mắt hắn một cái, Cố Tiểu Ngải đi đến phòng thay quần áo.

Tên chết tiệt! Thực nên đi xuống địa ngục đi!

Nhìn chăm chú vào bóng lưng Cố Tiểu Ngải rời đi, Lệ Tước Phong nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua, đi vào làm spa cũng chưa tới 15 phút, cô ta đã đi ra nhanh như vậy?

Thực bị người khác khi dễ sao?

Đi đến phòng thay quần áo, Cố Tiểu Ngải đóng cửa lại ngồi dựa vào ghế, nặng nề mà hô hấp......

Cái gì mà tụ họp bạn bè chứ, đều là cái trò tệ nhất.

Một cái buổi tụ họp đều làm cô ứng phó đủ mệt rồi, Lệ Tước Phong còn xuất hiện nơi này......

Cô thực sợ hắn một chút nữa ở thời điểm tiệc tối, tâm huyết dâng trào công bố cô đã làm tình phụ của hắn, hắn làm loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên......

Mở ngăn tủ ra, Cố Tiểu Ngải chuẩn bị thay quần áo, không cần ánh sáng cũng đủ biết, quần áo của cô căn bản mất rồi......

Trong lòng xẹt qua một loại dự cảm chẳng lành, Cố Tiểu Ngải mở cửa phòng thay quần áo, đã không thể mở được nữa, không biết cửa bị cái gì rồi.

Ai muốn trêu đùa cô như vậy chứ?!

Theo bản năng muốn lấy di động gọi điện thoại, Cố Tiểu Ngải nhớ tới vừa mới đưa di động cho Lynn mượn rồi.

Là Lynn đùa giỡn cô, hay là mấy nữ sinh hợp nhau đến đùa giỡn cô?!

Ok.

Nghiêm trọng rồi, không ăn bữa tối thì cô còn có thể chết tại phòng thay quần áo này sao.

Chẳng lẽ đem cô nhốt tại nơi này thì các cô ta có thể vui vẻ sao?

Cô chọc giận ai sao?!

Thật kỳ lạ.

Cố Tiểu Ngải buồn bực đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa sổ ra liếc mắt nhìn xuống một cái, người trên đường nhỏ xíu như con kiến.

Đúng rồi, đây là đang ở tầng hai mươi, cô nhảy xuống cũng tan xương nát thịt.

Cố Tiểu Ngải nhìn mọi nơi, muốn tìm công cụ nào đó có thể mở cửa được không, thực hiển nhiên, các cô ấy đều dọn dẹp phòng thay quần áo sạch sẽ, trừ bỏ một cái ghế cùng ngăn tủ cái gì cũng đều không có......

Mà ghế dựa kia, vẫn là cố định ở trên sàn nhà, ngoại trừ để cho người ta ngồi thì không có cái công năng thứ hai nào cả!

Chờ đến giờ bữa tối, Sở Thế Tu nhất định sẽ tìm cô.

Không hề làm chuyện phí công, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể ngồi xuống chờ đợi thời gian trôi qua.

" xích ——"

Bỗng nhiên, cửa phát ra một chút động tĩnh, một làn khói trắng theo khe cửa tràn vào.

Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, lấy tay bịt mũi miệng lại.

Sau một lúc lâu, vẫn là không ngửi được cái mùi gì khác thường, Cố Tiểu Ngải mới đánh bạo đi tới, lấy tay dò xét đến màn khí kia......

Lạnh như băng.

Khí lạnh sao?

Thế này Cố Tiểu Ngải mới phát hiện nhiệt độ trong phòng thay quần áo nho nhỏ này chợt hạ xuống, cô lạnh đến run run.

Không kịp nghĩ nhiều, Cố Tiểu Ngải vọt tới trước điều hòa điều chỉnh tăng độ nóng lên......

Cô nghĩ chỉ là cái trò đùa dai mà thôi, chẳng lẽ còn có người muốn cô chết tại đây sao?

"Có ai không?" Cố Tiểu Ngải la lớn, "Cứu mạng! Có người nào hay không?! Tôi bị nhốt ở phòng thay quần áo 235!"

Có rất nhiều phòng thay quần áo họp thành một phòng thay quần áo lớn.

Nếu có người đang thay quần áo cách vách, ít nhất có thể nghe được tiếng của cô......

"Có ai không?!" Cố Tiểu Ngải la lớn, đi đến bên cửa sổ muốn mở cửa sổ khuếch tán bật điều hòa, nhưng cửa sổ dường như bị dính chặt, căn bản mở không ra......

Cố Tiểu Ngải hoàn toàn khẩn trương lên, khí lạnh ở cửa rất lạnh, cô ngay cả tới gần cũng không dám.

Cô chỉnh điều hòa đến cao nhất cũng chống đỡ không được bao lâu......

Đột nhiên.

Ngọn đèn trên điều hòa biến mất, đèn điện trần nhà cũng tắt, phòng thay quần áo chỉ còn lại một mảnh tối đen, chỉ có ngoài cửa sổ lộ ra một chút ánh sáng mà thôi......

Đến cả điện cũng đều cắt đi?

Cố Tiểu Ngải hoảng sợ tới cực độ, cô rốt cuộc là kết tội với ai, lại có thể muốn đưa cô vào chỗ chết.

Lệ Tước Phong? Lynn?

Không có khả năng là Lệ Tước Phong, hắn muốn giết cô hoàn toàn không cần phiền toái như vậy......

Là Lynn sao?

Cục diện này không thể nhất thời có thể bố trí được, không có khả năng là Lynn nhìn thấy Lệ Tước Phong nhìn mình mới bày cục diện này, thời gian căn bản không kịp......

Lynn sớm có dự mưu sao?

Trong lúc nhất thời, trong óc rất nhanh bị bấn loạn không thể phân tích được gì, Cố Tiểu Ngải hiểu được hiện tại việc duy nhất mà mình có thể làm được là hô to cứu mạng, cầu xin giải thoát.

Khí lạnh từ cửa phun ra vẫn lan tràn ở phòng thay quần áo.

"Cứu mạng?! Có ai không?! Cứu mạng! Cứu mạng!"

Cố Tiểu Ngải hét khàn cả giọng.

Chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt vào phòng thay quần áo, khí lạnh đang không ngừng tràn vào, trên người Cố Tiểu Ngải chỉ bọc áo tắm dài, cả người càng ngày càng lạnh, nếu cô không làm chút gì nhất định sẽ đông chết ở trong này.

Cố Tiểu Ngải sờ soạng đi đến ghế dựa bị gắn cố định trên sàn nhà, nâng một chân lên dùng hết toàn lực đá vào......

Ghế dựa cách cửa rất gần, khí lạnh càng thêm nghiêm trọng.

Thân thể Cố Tiểu Ngải không nhịn được bắt đầu đánh rùng mình, vẫn chưa từ bỏ ý định đá ghế, lấy tay dùng sức vặn vẹo ghế dựa......

Không biết qua bao lâu, ghế dựa rốt cục bị cô đá mở ra khỏi sàn nhà.

Cố Tiểu Ngải mệt thở hồng hộc, chuyển ghế dựa sờ soạng đi hướng bên cửa sổ, trên sàn nhà tất cả đều là nước đọng lại, Cố Tiểu Ngải bị ngã xuống đụng nước lạnh như băng......

Té xuống làm cô vừa đau lại vừa lạnh.

"Cứu mạng! Có ai không?! Bên ngoài có ai không?!"

Vẫn không có bất luận kẻ nào đáp lại.

Cố Tiểu Ngải cắn chặt răng đứng lên, đi đến bên cửa sổ cố hết sức giơ ghế lên ném vào cửa sổ, quăng ba lần cửa sổ thủy tinh mới vỡ.

Cố Tiểu Ngải cố gắng đập vỡ của thủy tinh, chỉ thấy mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống ban công tầng dưới, người đi trên đường căn bản không có nghe được động tĩnh......

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Cố Tiểu Ngải la lớn, ở độ cao hai mươi tầng, tiếng la của cô truyền xuống đều bị tiếng còi xe át đi.

Thấy thế, Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Cô không thể chết ở trong này được.

Ba còn ở nhà chờ cô, cô không thể chết được......

Cố Tiểu Ngải cố gắng hít không khí ở ngoài cửa sổ, một lần nữa giơ ghế lên quăng vào cửa sổ, sử dụng toàn bộ khí lực cuối cùng mà ném ghế vào.

"Loảng xoảng  ——"

Một tiếng vang thật lớn.

Cửa không chút sứt mẻ.

Ghế dựa lại gãy mất......

Nước mắt vẫn rơi xuống.

Cố Tiểu Ngải ngồi xổm xuống quỳ trên mặt đất, trong bóng đêm sờ soạng mấy thanh gãy của ghế, hai tay bị khí lạnh đông cứng khiến cô lạnh run, cầm mấy thanh gỗ trên nền lên.

Cố Tiểu Ngải cố gắng đứng lên, thân thể đã không có một chút khí lực nào nữa, đầu gối giống như băng dính chặt trên mặt đất......

Nước mắt rơi xuống mãnh liệt.

Từng đợt khí lạnh ngoài cửa phun vào......

Cố Tiểu Ngải cố gắng dùng tia ý chí cuối cùng, một tay chống trên mặt đất cố hết sức đứng lên, từng bước chậm rãi đi đến bên cửa sổ, thò cánh tay trắng nõn ra ngoài cửa sổ, cánh tay bị mảnh vỡ thủy tinh cắt chảy mãu cũng không còn cảm giác nữa......

Cố Tiểu Ngải lấy một thanh gỗ ném ra ngoài cửa sổ.

Đèn trên đường lộ sáng ngời.

Một thanh gỗ rơi xuống trên mặt đất, rốt cục có người đi đường thấy kỳ quái ngẩng đầu nhìn xung quanh......

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Cố Tiểu Ngải muốn cầu cứu, mới phát hiện giọng của mình đã muốn đông cứng lại, đừng nói là người đi đường mà ngay cả chính cô đều nghe không được mình nói cái gì......

Thân thể bắt đầu càng ngày càng đóng băng.

Cố Tiểu Ngải hiểu được, cho dù có người đi đường hảo tâm đi lên coi, chính cô cũng chống đỡ không lâu......

Khí lạnh này thật sự rất lạnh, phòng thay quần áo quá nhỏ, cho dù khí lạnh có thông ra được ngoài cửa sổ cô cũng không thể chịu đựng được......

Cố Tiểu Ngải lùi ra sau cửa sổ, dựa vào trên tường ngồi xuống, tay chân run lên.

Ý thức đang biến mất từng chút một, suy nghĩ cũng giống như bị đông cứng......

Tóc dài đều bị đóng băng kết dính lại, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt khốn đốn, đầu tựa vào trên tường từ từ nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.