Sau khi xuống xe, Cố Tiểu Ngải không cho Lệ Tước Phong dẫn đi nữa, trực tiếp đón xe taxi đến Vân phố.
Vân phố đúng là một con phố phồn hoa nhất.
Lệ Tước Phong đã đặt trước tại nhà hàng kiểu Trung Quốc sa hoa. Đi vào trong, các nữ phục vụ mặc sườn xám cổ vẻ mặt tươi cười chào đón.
Trong nhà ăn treo nhiều tranh thuỷ mặc cùng thư pháp, mười phần đặc sắc.
"Ngài đặt trong phòng, mời đi bên này." Nữ phục vụ cười cười đi lên phía trước.
"Tôi không thích ở trong phòng, có thể đổi đến vị trí bên ngoài được không?" Cố Tiểu Ngải nói, ánh mắt Lệ Tước Phong lập tức nhìn cô bắn ra tia lạnh.....
Cố Tiểu Ngải không khỏi hít sâu một hơi.
Lệ Tước Phong không có phát tác, hai tai bên người đã sớm nắm chặt thành quyền.
Hắn là một người trăng hoa, đương nhiên rõ ràng hiểu được Cố Tiểu Ngải không muốn ăn ở trong phòng là sợ hắn đối với cô như thế nào đó......
Cô luôn làm cho hắn tức giận đến mức muốn đánh người!
Nếu hắn muốn đối với cô thế nào đó thì cô trốn tránh được sao?
"Đương nhiên có thể, mời bên này, vị trí cửa sổ được không?" Nữ phục vụ đáp ứng dẫn bọn họ đến ngồi vào vị trí bên cửa sổ, đưa hai bản menu đến cho hai người.
Cố Tiểu Ngải tùy tiện chỉ một vài món ăn rồi đem trả menu lại.
Sau khi nữ phục vụ đi rồi, hai người ngồi đối mặt nhau, Cố Tiểu Ngải trầm mặc cúi đầu uống nước.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô, thâm thúy, không có chếch đi một giây nào.
Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn như vậy cảm thấy không tự nhiên, lúc hắn rống to thì cô có thể đạm mặc không nói lời nào, nhưng khi hắn im lặng nhìn cô như vậy......
Cô cảm thấy có cái gì đó nặng nề ép tới không thở nổi.
"Anh đặt nhà hàng này khi nào vậy?"
Cố Tiểu Ngải phá vỡ bầu không khí im lặng quỷ dị, ngước mắt lên nhìn vào trong mắt của hắn.
Dọc theo đường đi, cô không thấy hắn lấy điện thoại di động ra.
"Tôi cho thư ký đặt tất cả nhà hàng năm sao ở Vân phố." Lệ Tước Phong làm một bộ dáng thực tự nhiên nói.
"......"
Đặt tất cả các nhà hàng năm sao ở Vân phố sao?!
Sau đó lại chuẩn bị ngồi xe buýt đến ăn?!
Lệ Tước Phong...... rốt cuộc là bị làm sao vậy?!
Một dĩa cá chua ngọt được bưng lên, vài món ăn cũng từ từ được bưng đi lên.
Cố Tiểu Ngải cầm lấy chiếc đũa gắp cá, gắp hai cái không được, Lệ Tước Phong trực tiếp cầm lấy thìa xắn một miếng cá bỏ vào chén cô, lạnh lùng thốt, "Bỏ một chút nước vào cho bớt cay."
"Cái gì?"
Cố Tiểu Ngải ngẩn người.
Lệ Tước Phong cầm lấy ly nước của mình rót vào chén cá của cô, tuy rằng thcuws ăn ở nhà hàng này cũng không cay lắm nhưng món cá chua ngọt này cũng có một ít hạt tiêu.
Nhìn thấy động tác của Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải không rõ mình có tâm tình gì, yên lặng cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng.
Không có vị cay, chỉ có vị chua ngọt.
Thật lâu, Cố Tiểu Ngải nhớ tới một chuyện lại hỏi, "Lynn không phải bạn gái hiện tại của anh sao? Anh không giúp cô ấy kiện ra tòa sao?"
Hắn không giúp Lynn lại làm cho tòa án nhận đơn thưa kiện của cô......
Lệ Tước Phong lạnh lùng ngước mắt liếc cô một cái, "Vì sao tôi phải giúp cô ta?"
"......" Ok, Lệ Tước Phong làm việc không theo lẽ thường.
Cô hỏi cũng như không thôi.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu tiếp tục ăn cá, bỗng nhiên nghe Lệ Tước Phong đối diện lạnh nhạt hỏi một câu, "Lynn là ai?"
"Phốc ——"
Cố Tiểu Ngải phun một miếng cá ra.
Lệ Tước Phong thấy thế lại nhíu mi lại, ý tứ như bảo cô ăn không có tố chất như vậy?!
"Anh không biết Lynn là ai?" Cố Tiểu Ngải không dám tin nhìn hắn, mấy ngày hôm trước mới cùng xuất hiện ở buổi tiệc họp bạn học, hôm nay lại không biết Lynn là ai?!
"Tên khó nghe như vậy làm sao tôi biết."
Lệ Tước Phong nói như điều dĩ nhiên, cầm lấy khăn tay trên bàn lau miệng cho cô.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc, theo bản năng quay đầu đi, làm cho tay hắn dừng giữa không trung.
Lệ Tước Phong lạnh lùng trừng mắt cô, lấy khăn tay quăng đến trên bàn.
"Tôi tự mình làm được."
Cố Tiểu Ngải cảm giác được hắn tức giận, cầm lấy khăn tay lau miệng.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong gằn từng chữ từng chữ nói ra, trong mắt phụt ra ánh lửa phẫn nộ hung ác nham hiểm.
Cố Tiểu Ngải nhếch môi, đề phòng nhìn hắn......
Mỗi lần hắn dùng loại khẩu khí này kêu cô, kế tiếp chính là chửi bới cô một chút.
Mắng đến thương tích đầy mình mới bằng lòng bỏ qua......
"Ăn cá đi!"
Lệ Tước Phong khẽ cắn môi, dùng thìa múc hai miếng cá bỏ vào trong chén của cô, lại dùng nước sôi rót vào.
"......"
Không phải hắn muốn mắng cô sao?
Tại sao lại đột nhiên muốn cô ăn cá chứ?!
Quên đi, hôm nay Lệ Tước Phong đã đủ thất thường rồi.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu ăn cá, Lệ Tước Phong không có ăn, chỉ là ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm cô ăn......
"Tỉ lệ thắng kiện là bao nhiêu?" Lệ Tước Phong đột nhiên hỏi.
Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, "Luật sư nói phần thắng không lớn, cảnh sát cũng không điều tra được chứng cớ mấu chốt. Chỉ là khi ra tòa, dư luận sẽ gây áp lực không nhỏ vào Lương gia."
Hơn nữa Lương thị trưởng – cha của Lương Noãn Noãn đang đứng trước thời kỳ mấu chốt nhậm chức ở thành phố trung ương.....
Đây không thể nghi ngờ là sự kiện gièm pha rất lớn.
"Muốn đánh phải đánh thắng một trăm phần trăm." Lệ Tước Phong thấy bộ dáng không tích cực này của cô không khỏi châm biếm một tiếng, cầm lấy di động bấm một số điện thoại, "Lập tức an bài luật sư Tần trở về, bảo ông ta tập trung toàn lực vào vụ kiện của Cố Tiểu Ngải."
......
Sau khi Cố Tiểu Ngải nhìn thấy hắn dùng mệnh lệnh bá đạo nói, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Căn bản không phải cho cô cự tuyệt, Lệ Tước Phong đã cúp điện thoại, nhìn thẳng vào cô.
"Vì sao phải giúp tôi?" Cố Tiểu Ngải nhịn không được hỏi.
Mắt hắn càng thâm thúy, gấp gáp nhìn chằm chằm vào cô giống như cảm giác tỉnh giấc vậy.
"Để cô quay trở về." Lệ Tước Phong đúng lý hợp tình nói.
Tâm không hiểu lại đập loạn.
Nghĩ đến cái trắc nghiệm trên trang web mà mình làm, Cố Tiểu Ngải càng thêm lo lắng.
"......"
Cố Tiểu Ngải biết mình nói nhiều hơn nữa cũng là phí công vô lực, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Ăn cơm xong ra khỏi nhà hàng, Cố Tiểu Ngải đang do dự nói tạm biệt như thế nào, Lệ Tước Phong bỗng nhiên kéo cánh tay của cô đi đến một cửa hiệu giày thể thao......
"Lệ Tước Phong?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên.
"Đi mua giày!" Lệ Tước Phong mãnh liệt bá đạo lên tiếng.
"Tôi không cần mua giày thể thao." Cố Tiểu Ngải không rõ tình hình nhìn hắn, lại nhìn đôi giày mình đang mang.
Giày của cô có vấn đề gì sao?
Hắn có ý kiến gì chứ?
"Bảo cô mua thì mua đi, ầy......" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn muốn nói, hai chữ "dài dòng" nhưng đến bên miệng lại cứng ngắc nuốt trở vào.
......
Hôm nay, rốt cuộc hắn ăn trúng cái gì vậy?
Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn hắn chọn giầy thể thao, di động trong túi xách bỗng nhiên vang lên.
Là điện thoại của Sở Thế Tu.
Cố Tiểu Ngải liếc mắt nhìn Lệ Tước Phong còn đang chọn giày một cái, đi ra khỏi tiệm giày nghe điện thoại, "A Tu?"
"Bây giờ em đang ở đâu?" Sở Thế Tu hỏi.
"A Tu, bây giờ em......"
"Hộ chiếu của em đã làm xong rồi, sau khi chúng ta kết hôn là có thể đi Paris." Sở Thế Tu cười nói, nghĩ ra một tương lai tốt đẹp, "Buổi tối đi tới bờ biển được không? Bỉ Sóng rất nhớ em."
"A Tu......"
"Thật ra là anh nhớ em." Giọng nói Sở Thế Tu như không đành lòng vậy.
Cố Tiểu Ngải khẩn trưởng nắm chặt di động, cố làm ra vẻ thoải mái mà nói, "Dạ, được."
Dường như Sở Thế Tu bên kia có người giúp việc gọi anh ấy, hai người nói tạm biệt liền cúp điện thoại.
Cố Tiểu Ngải vừa quay đầu lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở trong cửa thủy tinh tiệm giày, hai tròng mắt sâu đậm nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, không có nhìn thẳng mắt của hắn, bỏ điện thoại di động vào lại trong túi xách.