Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 342



"Bây giờ, chúng ta đi đâu?" Cố Tiểu Ngải tựa vào lồng ngực kiên cố của hắn hỏi.

"Anh bảo tài xế đưa em về, anh đi ra ngoài một chút." Lệ Tước Phong buông cô ra, khoác vai cô đi đến xe.

Đi ra ngoài một chút?

Anh ấy có tâm sự?

"Lệ Tước Phong."

"Sao?"

Cố Tiểu Ngải dừng bước lại, Lệ Tước Phong cũng dừng lại, cúi mắt nhìn về phía cô, phát ra một chữ gợi cảm.

"Từ lúc em bắt đầu quyết định đi theo anh, em đã nói với chính mình, chúng ta một lần nữa bắt đầu, sẽ không còn có những gánh nặng lúc trước." Cố Tiểu Ngải nhìn hắn nghiêm túc nói từng chữ một.

"......" Lệ Tước Phong rũ mắt xuống, không nói gì.

Hắn hiểu được ý của cô, nhưng ngực hắn từ khi biết hung thủ là Linh Mộc Nại Nại thì liền có cảm giác buồn phiền......

Phải nói từ sau khi biết cô bị nhiễm H1EV23, hắn cũng biết hung thủ là nhằm vào hắn......

Nhằm vào hắn nhưng lại đả thương bạn gái của hắn...... Nhìn cô ngủ, nhìn tay cô cầm máy chụp ảnh run run...... Hắn lại không có biện pháp, vô dụng cực kỳ.

"Lệ Tước Phong, em không trách anh." Cố Tiểu Ngải mỉm cười nói, một đôi mắt mở to cóđộ cong rất đẹp, ánh mắt trong suốt, "Anh hiểu không?"

Cô chưa từng vì H1EV23 mà trách anh......

Bởi vì trên thế giới này, lo lắng cho thân thể cô nhất chính là Lệ Tước Phong, liều mạng thay cô tìm hung thủ...... Cũng là Lệ Tước Phong.

Ở bên cạnh anh ngay cả nửa lời anh cũng không có nhiều lời quá, nhưng cô tinh tường biết, sẽ không còn hình ảnh Lệ Tước Phong khẩn trươngvì cô như vậy.

......

Yết hầu Lệ Tước Phong chuyển động, muốn nói cái gì nhưng không có nói ra, hô hấp khó khăn nhìntrên mặt cô, bỗng dưng Lệ Tước Phongđột nhiên cúi đầu đến hôn môi của cô rất mạnh, rất nhanh rời đi, tiếng nói nặng nề, "Cố Tiểu Ngải, anh yêu em."

Cô không trách móc, cô tha thứ cho hắn...... Cũng giống như là đâm từng nhát từng nhát vào trên người của hắn.

Nếu lúc này cô mắng hắn một chút, đánh hắn một chút, có lẽ hắn còn có thể dễ chịu hơn một chút.

Kết quả...... trái lại bây giờ cô lại an ủi hắn......

"Vậy bây giờ anh còn muốn đi ra ngoài một chút không?" Giọng nói Cố Tiểu Ngải rõ ràng hỏi.

"Chúng ta về nhà." Cái cô này rõ ràng không muốn để cho hắn đi một mình, vậy hắn còn đi cái gì nữa chứ.

"Lệ Tước Phong, cõng em đi." Cố Tiểu Ngải chờ mong.

Lệ Tước Phong không nói hai lời ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, động tác lưu loát, không mang theo nửa phần do dự, Cố Tiểu Ngải hiểu ý mà cười, dễ dàng leo lên lưng anh.

Lưng Lệ Tước Phong rất rộng và thật ấm áp, Cố Tiểu Ngải ở trên lưng anh cảm giác được một độ nóng chân thực.

Cảnh trí ở vùng ngoại thành khá đẹp, tầm nhìn trống trải, không khí tươi mát, ở trong thành phố không được như vậy.

Lệ Tước Phong cõng cô đi về phía trước, ở vùng ngoại thành đường nhỏ chậm rãi đi tới, mấy chiếc xe hơi chậm rãi đi theo phía sau bọn họ, không nhanh không chậm theo sát......

"Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện đâu." Lệ Tước Phong bỗng nhiên nói.

"Dạ, em biết, em tin tưởng anh." Cố Tiểu Ngải không chút nghi ngờ, mấy ngày này áp lực của anh đã rất lớn, cô không muốn anh vì việc cô bị nhiễm H1EV23 mà áy náy tự trách.

Cho dù có một ngày cô chống đỡ không nổi nữa, cũng không muốn anhchống đỡ tiếp nữa.

......

Con đường nhỏ này uốn lượn rất dài, lá vàng óng ánh từ trên cây rơi xuống, rơi vào trên người hai người.

Bước chân Lệ Tước Phong trầm ổn bước trên đường nhỏ.

Cố Tiểu Ngải tựa trên vai Lệ Tước Phong nhìn con đường phía trước, cơn buồn ngủ lại ập đến,mí mắt trên cùng với mí mắt dưới lại bắt đầu khép vào nhau, Cố Tiểu Ngải cố gắng khắc chế chính mình không ngủ.

Bây giờ cô rất chán ghét ngủ, cô muốn hoạt động, muốn làm chuyện bản thân mình muốn làm......

"Cố Tiểu Ngải, buổi tối anh dẫn em đi xem triển lãm tranhđược không?" Lệ Tước Phong trầm giọng hỏi.

"Được." Cố Tiểu Ngải không cần nghĩ ngợi đáp ứng, "Ngồi lâu ở trong nhà cũng rất không có ý nghĩa."

Đường giống như rất dài......

Tầm mắt nhìn có chút lắc lư, tất cả trước mắt bắt đầu chậm rãi nhòe đi, mí mắt trên lại một lần nữa cụp xuống......

Cố Tiểu Ngải chống cự không được cơn buồn ngủ, ở trên lưng Lệ Tước Phong mà ngủ, một chiếc lá rụng rơi xuống trên mặt cô mà cũng không hề biết, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt càng làm làn da của cô thêm mềm mại trắng nõn, lông mi thật dài che trên mắt, môi khẽ vểnh lên......

"Lệ tổng, Cố tiểu thư đã ngủ rồi." Hai vệ sĩ theo kịp nói, "Để cho Cố tiểu thư lên xe ngủ đi."

Lại ngủ......

Cô hiện tại càng ngày càng thích ngủ, bệnh so với lúc trước cũng càng ngày càng rõ ràng.

"Lấy áo choàng lại đây." Lệ Tước Phong lạnh lùng lên tiếng.

"Dạ, Lệ tổng."

Vệ sĩ vội vàng chạy về trên xe, rất nhanh đã cầm một chiếc áo choàng dài đến đắp lên trên người Cố Tiểu Ngải, Lệ Tước Phong cõng Cố Tiểu Ngải tiếp tục đi về phía trước.

Hai vệ sĩ nhìn hình ảnh của bọn họ, đứng tại chỗ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều trầm mặc.

*************************

Cố Tiểu Ngải tỉnh ngủ khi còn sớm, Lệ Tước Phong không ở bên cạnh, trong phòng trống rỗng chỉ có một mình cô.

Cố Tiểu Ngải từ trên giường ngồi dậy, đến phòng tắm rửa mặt, đem tay mới bị thương băng bó lại, đem băng gạc đầy máu bỏ vào một chiếc túi sau đó mới bỏ vào thùng rác.

Lệ Tước Phong đi ra ngoài làm việc sao?

Cố Tiểu Ngải đi đến thư phòng, không thấy Lệ Tước Phong, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhìn đến bên giá sách.

Giá sách của Lệ Tước Phong bị cô chiếm một nửa để dùng những quyển sách liên quan đến việc học làm đạo diễn, về sau cũng không cần dùng đến nữa.

Không biết vì sao, nhìn Linh Mộc Nại Nại như vậy, cô cảm thấy Linh Mộc Nại Nại không có khả năng dễ dàng giao ra thuốc giải độc.

Cố Tiểu Ngải lấy đến một cái hòm giữ đồ, đem từng quyển từng quyển của bộ sách bỏ vào trong rương.

Giấc mộng của cô...... rất ngắn.

Cô mới học chưa bao lâu, hiện tại lại phải buông bỏ, một người cũng không thể tự gánh vác cuộc sống thì làm sao mà nói đến ước mơ.

Bây giờ nghĩ lại, giúp Linh Mộc Nại Nại quay quảng cáo kia là tác phẩm duy nhất của cô.

Thật nhiều châm chọc......

Là do Linh Mộc Nại Nại phá hủy ước mơ của cô......

......

"Em muốn nuôi một con chó Samoyed màu trắng, lúc em không đóng phim sẽ dẫn nó đến bờ cát chơi đùa, buổi tối, em sẽ ngủ trên một chiếc giường công chúa, nghe tiếng sóng biển mà ngủ...... Sở Thế Tu, tương lai của em có phải đặc biệt hoàn mỹ đúng không?"

"Con gái của cha từ nhỏ đã lập chí làm đạo diễn, là một cô gái có ước mơ lớn, tương lai nhất định có tiền đồ......"

"Chờ việc này qua đi, con gái ông vốn không có gì trọng trách muốn chọn, phải theo đuổi ước mơ đã chọn."

"Cái loại công việc này vừa khổ lại mệt còn có thể trở thành giấc mộng sao?!"

......

Cô không sợ khổ, không sợ mệt...... Nhưng cô đã không có cách nào để tiếp tục ước mơ của mình.

Có lẽ, từ lúc bắt đầu cô đã không có khả năng làm đạo diễn.

Đem sách một quyển rồi một quyển đến, 《Sáng tác kịch bản》, 《Quay  phim căn bản 》, 《kỹ thuật và kỹ xảo quay phim》, 《Sai lầm khi biên tập》......

Nước mắt rơi xuống, rơi vào trang bìa.

Cố Tiểu Ngải mở ra quyển tập mình đã học trên lớp, sau đó làm sổ ghi chép, cô viết tràn đầy, ghi một số cái khác nữa, cô rất chăm chỉ, cô thật sự muốn hoàn thành lý tưởng của chính mình, nghĩ đến một ngày nào đó sẽ làm ra một tác phẩm thuộc về mình......

Hiện tại, cái gì cũng không thể thực hiện.

Cố Tiểu Ngải để nước mắt tuỳ ý rơi, thời điểm Lệ Tước Phong không ở đây, cô mới dám làm càn khóc như vậy......

Đem những cuốn sách của mình sửa sang lại, Cố Tiểu Ngải ôm lấy hòm giữ đồ đi đến thư phòng.

"Phanh ——"

Hòm giữ đồ đột nhiên từ trong tay rơi xuống, tất cả sách của cô đều rơi xuống đất.

Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn hai tay mình đột nhiên mất đi khí lực, khóc không thành tiếng, nước mắt liều mạng rơi xuống.

Cô mới hai mươi hai tuổi, vì sao phảiphá huỷ cô nhanh như vậy......

Để cho cô lập tức chết đi còn tốt hơn là để cho cô chịu đựng cuộc sống mười năm thống khổ......

Cố Tiểu Ngải suy sụp ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cố gắng nâng hai tay của mình lên, tay lại chỉ có thể rũ xuống bên người, làm sao cũng không có khí lực, dùng sức như thế nào cũng không thể nâng tay lên......

Sợ hãi......

Sợ hãi vô cùng, lúc hai tay mất đi khí lực thì Cố Tiểu Ngải mới cảm thấy sợ hãi vô cùng......

Cố Tiểu Ngải cả người khóc run run lên, bả vai run rẩy đến co rúm lại, căn bản không thể khống chế chính mình.

Một hồi lâu, tay mới chậm rãi khôi phục khí lực, Cố Tiểu Ngải đem từng quyển từng quyển sách một bỏ lại vào trong hòm, nước mắt càng không ngừng trào ra hốc mắt......

"Cố tiểu thư, Cố tiểu thư?!"

Tiếng của bảo mẫu đột nhiên truyền đến.

Cố Tiểu Ngải khẩn trương lau nước mắt, đứng lên đi đến cạnhcửa thư phòngdựa vào, cổ họng nghẹn ngào nói, "Tôi ở thư phòng, làm sao vậy?"

Bảo mẫu tiến lên muốn mở cửa, phát hiện mở không được nên liền đứng ở bên ngoài nói, "Lệ tiên sinh bảo cô xuống ăn một chút gì đó."

"Anh ấy ở nhà sao?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, cô nghĩ Lệ Tước Phong đã đi ra ngoài làm việcrồi.

"Vâng, Lệ tiên sinh vẫn ở nhà."

"Được, tôi lập tức xuống ngay." Cố Tiểu Ngải đáp, nghe được tiếng bước chân bảo mẫu rời đi, Cố Tiểu Ngải mới bình tĩnh lại, tiến lên đem hòm giữ đồ thu dọn lại.

Rửa mặt xong, Cố Tiểu Ngải đi xuống dưới lầu, trong phòng ăn truyền đến một mùi hương......

"Bảo mẫu lại nấu thuốc bổ à?" Cố Tiểu Ngải ngửi thấy mùi này liền biết bảo mẫu lại nấu thuốc bổ.

Cố Tiểu Ngải bước vào nhà ăn, chỉ thấy Lệ Tước Phong đang bưng một bát thuốc bổ đi ra bỏ lên trên bàn ăn, trên ngón tay thon dài rõ ràng đã bị phỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.