Hôm nay Hạ Phong được về sớm, nhưng hắn cũng không biết vì sao lại muốn nhìn thấy Vu Đông ngay lập tức, vì vậy hắn trực tiếp lái xe đến trước cửa đài phát thanh, rồi nghe hoàn chỉnh một bữa phát sóng trực tiếp.
Khi Vu Đông nói xong lời tạm biệt để kết thúc chương trình thì tầm mắt của Hạ Phong đã liên tục chú ý vào cửa ra vào đài phát thanh, mãi cho đến khi nhìn thấy được bóng hình của Vu Đông vừa đeo khăn quàng cổ vào vừa đi ra ngoài.
“Vu Đông!” Hạ Phong xuống xe, mỉm cười vẫy tay với Vu Đông.
Vu Đông vừa nghe tiếng thì mắt nhìn khắp nơi một cách tràn đầy nghi hoặc, đợi đến lúc cô thấy Hạ Phong thì lập tức chạy đến.
“Sao anh lại đến đây?” Vu Đông hỏi.
“Anh cảm thấy đã lâu lắm rồi không đón em đi làm về.” Hạ Phong chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ đã trở nên lộn xộn khi chạy đến đây của Vu Đông.
“Em tự lái xe đi làm về được mà, đâu cần anh phải đến đây đón chứ.” Vu Đông cười nói.
“Nhưng anh muốn vậy!” Có lẽ là do bóng đêm nên giờ phút này Vu Đông cảm thấy ánh mắt của Hạ Phong đặc biệt dịu dàng.
Vu Đông không biết lúc này Hạ Phong muốn tán tỉnh cô hay đây chỉ là một câu nói đơn thuần không có ý nghĩa gì sâu xa nhưng khi cô nghe vậy thì vẫn không được tự nhiên mà cúi đầu, không ngừng đá đá mặt đất.
Cảm xúc của nữ giới rất kỳ lạ, khi mà bạn không thích một người thì bạn có thể to gan đùa giỡn người ta, nhưng khi bạn thật sự rất thích người ta thì lúc đó lại rất dễ dàng lo lắng và thẹn thùng.
Vu Đông biết, bởi vì cô quá mức để ý nên mới bắt đầu lo được lo mất.
Vu Đông cũng đã từng lo lắng, cô càng lúc càng thích Hạ Phong, nhưng nếu sau này kết quả không được như mong muốn thì có lẽ cô sẽ rất khổ sở.
Nhưng mỗi khi suy nghĩ đến đó thì Vu Đông lại không nghĩ tiếp nữa, bởi vì chỉ mới nghĩ đến đó thôi mà cô đã cảm thấy khó chịu rồi.
Bởi vậy Vu Đông bắt đầu nghĩ, cô sẽ xem nó như tất cả các hợp đồng mà cô cần giành được trước đó, cô sẽ dùng hết tất cả sức lực của mình để lấy được nó nhưng cho dù kết quả như thế nào thì cô cũng sẽ không để ý đến nữa.
Em không muốn trở nên bi quan, cũng không muốn mất anh, càng không muốn biến anh trở thành mục tiêu để công lược, em chỉ muốn khi chúng ta ở bên nhau thì cả hai đều vui vẻ.
“Em đang nghĩ cái gì thế hả?” Hạ Phong gõ đầu Vu Đông một cái.
“A...” Vu Đông ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn có ánh sáng lấp lánh, “Em đâu có nghĩ gì.”
“Vậy em cúi đầu làm gì hả?” Hiển nhiên là Hạ Phong không tin.
“Em đang cười trộm.”
Hạ Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua Vu Đông.
Vu Đông nghịch ngợm cười nói: “Anh đến đón em thì em vui vẻ chứ sao. Nhưng em lại không muốn cho anh biết, mất công anh biết được em dễ dỗ như vậy nữa.””Em đó...” Hạ Phong cũng nhịn không được mà nở nụ cười, hắn duỗi tay cầm lấy bàn tay của Vu Đông rồi hỏi, “Em có lạnh không?”
Vu Đông lắc đầu.
“Chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói!” Hạ Phong nói.
Vu Đông sửng sốt một lát nhưng cuối cùng vẫn không từ chối, bởi vì cô biết, chắc là Hạ Phong đang có chuyện muốn nói với cô.
Đường phố lúc rạng sáng rất là yên tĩnh, càng gần trung tâm thành phố thì càng trống trải. Ngẫu nhiên sẽ có một hai chiếc xe taxi chạy ngang qua rồi cố tình chạy chậm lại để thử xem hai người có muốn gọi xe không.
Hạ Phong nắm tay của Vu Đông rồi đi dọc theo đường lớn, hai người cứ đi về phía trước một cách lang thang không mục đích.
“Đã lâu rồi anh không đi dạo như thế này.” Hạ Phong bỗng nhiên nói, “Nơi này thật là yên tĩnh!”
“Anh thích sự yên tĩnh như thế này không?” Vu Đông hỏi.
“Nó làm cho anh có cảm giác bình tĩnh!” Hạ Phong có chút yêu thích sự yên lặng này.
“Nhưng em không thích cho lắm.” Vu Đông ngắm nhìn ánh đèn neon ở phía xa, giọng nói có chút gì đó cô đơn, “Nó làm cho em cảm thấy rất cô độc.”
Không biết vì sao nhưng vào giờ phút này ở trên người Vu Đông có một hơi thở hiu quạnh, phảng phất như một con chim nhạn đang bị lạc đường, nó nỗ lực tìm kiếm con đường về nhà nhưng nó đã phiêu bạt ở bên ngoài quá lâu rồi. Hạ Phong nắm thật chặt tay của Vu Đông, dường như cô đã nhận ra điều gì đó nên quay đầu lại, Hạ Phong nói: “Anh sẽ ở cạnh em.”
“Ừ!” Có lẽ là cảm xúc của quá khứ đã cảm nhiễm Vu Đông, nên giọng nói của cô hơi gượng ép.
“Hôm nay bệnh viện bảo bọn anh đưa lên lịch trực ngày Tết.” Hạ Phong nói sang chuyện khác, “Năm nay anh không phải trực.”
Vu Đông hơi vui vẻ nói: “Vậy thì anh có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Ừ!” Hạ Phong gật đầu rồi nói thử, “Vậy nên... em có thể dẫn anh về nhà chào hỏi ba mẹ vợ không.”
Vu Đông sửng sốt rồi dừng bước chân, trong mắt cô có khiếp sợ, có vui vẻ, có sự khó tin, cô mang vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú vào Hạ Phong.
Vu Đông vội vàng lắc đầu: “Em vẫn luôn đợi anh chủ động nói đến chuyện này.”
Lúc này lại đến phiên Hạ Phong ngơ ngẩn, sau đó Hạ Phong áy náy nói: “Xin lỗi, là do anh không cẩn thận, đáng lẽ anh phải đi từ sớm rồi.”
Vu Đông lại lắc đầu.
“Về sau nếu có chuyện gì mà anh chưa nghĩ ra kịp thì em phải nhắc nhở anh.” Hạ Phong nói.
“Em sợ anh vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng!” Vu Đông nói, dù sao thì lúc ban đầu chúng ta kết hôn cũng không phải là vì yêu nhau nên em chẳng thể nào xác định được tình cảm của anh dành cho em đã đạt đến mức độ nào.
Vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng? Vào giờ phút này Hạ Phong mới phát hiện ra rằng hắn chưa bao giờ dấu diếm được suy nghĩ của mình cả, vì Vu Đông đã sớm phát hiện ra mọi chuyện rồi, chỉ là cô ấy chưa bao giờ chủ động nói ra mà thôi.Đúng vậy, cô ấy luôn luôn là một cô gái rộng rãi, luôn nỗ lực, cố gắng vì thứ mình muốn nhưng lại chưa bao giờ bắt ép hắn phải làm gì.
“Vu Đông, bây giờ em... có điều gì muốn hỏi anh không?” Hạ Phong dùng đôi tay của mình cầm cả hai tay của Vu Đông, hai người mặt đối mặt nhìn chăm chú vào nhau.
Có lẽ là đôi tay đang được nắm chặt đó đã cho Vu Đông đủ dũng khí.
“Anh... đã thích em rồi sao?” Trong mắt Vu Đông có sự thấp thỏm.
Từ khi Vu Đông phát hiện cô thích Hạ Phong thì Vu Đông càng ngày càng không dám hỏi vấn đề này, bởi vì nếu đáp án là 'không' thì Vu Đông sẽ chẳng còn biện pháp nào để có thể ở lại bên cạnh Hạ Phong cả.
Nhưng cô càng sợ hãi hơn nếu phải trở lại những ngày tháng trước khi trọng sinh.
Trọng sinh làm cho Vu Đông trẻ lại nhưng linh hồn của cô vẫn có dấu vết cô độc của mười năm đó. Có đôi lúc con người ta càng trưởng thành thì lại càng yếu ớt!
“Nhìn anh này!” Hạ Phong dùng đôi tay nâng mặt Vu Đông lên, trong mắt của Vu Đông có ánh đèn neon nơi xa nhưng nhiều hơn cả là ảnh ngược của hắn.
“Anh thích em!” Hạ Phong nói một cách nghiêm túc, “Anh thừa nhận rằng mình đã từng mê mang, từng hiểu ra, thậm chí là đã từng sầu lo. Nhưng em là một cô gái... khó làm cho người ta không thích mình.”
“Em chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi, là độ tuổi đẹp nhất của đời người nhưng không biết vì sao anh luôn nhịn không được mà đau lòng cho em. Đặc biệt khi em ở một mình trong nhà, bật tất cả đèn lên rồi ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, em cuộn tròn thân thể mình lại rồi tự ôm lấy chính mình.”
Ánh sáng trong mắt Vu Đông đã hóa thành nước mắt ướt tràn mi, phảng phất như một linh hồn cô độc đang phiêu bạt cuối cùng cũng đã tìm được bến cảng ấm áp.
“Em đừng khóc nữa!” Hạ Phong hơi hoảng loạn, hắn dùng tay lau đi nước mắt của Vu Đông nhưng càng lau thì nước mắt lại càng nhiều hơn. Hạ Phong không còn cách khác nên đành kéo Vu Đông vào trong ngực mình.
Vốn Vu Đông chỉ đang rơi nước mắt nhè nhẹ nhưng từ lúc được Hạ Phong ôm chầm lấy thì cô đã dựa vào đầu vai của Hạ Phong mà khóc òa lên như một đứa trẻ, tiếng khóc này có lẽ là vì tình yêu, vì sự cô độc và vì mười năm đợi chờ.
Thế giới này luôn có một số ít người luôn giữ vững niềm tin của mình về tình yêu, về khát vọng với một nửa kia của mình. Họ luôn tin tưởng rằng trên thế giới này, ở một nơi nào đó vẫn có một người cũng đang tìm kiếm họ.
Vì thế cứ như vậy, một năm rồi lại một năm, họ chờ đợi, tìm kiếm, thanh xuân cứ như vậy mà từ từ biến mất nhưng họ vẫn chưa tìm được hạnh phúc của chính mình. Vì vậy ở giữa xã hội, họ mang theo sự phê bình, cô độc mà bước đi.
“Được rồi, em khóc đi!” Cuối cùng thì Hạ Phong cũng từ bỏ việc dỗ dành Vu Đông nín khóc.
Thực ra Hạ Phong cũng không biết vì sao Vu Đông lại bỗng nhiên khóc lên, nhưng vào giờ phút này, hắn chỉ nghĩ đến việc ôm cô, ở bên cạnh an ủi cô mà thôi.Không biết đã qua bao lâu, Vu Đông cảm giác cô phảng phất lại trở về cái ngày mới trọng sinh ấy, cô khóc đến mức muốn ngất luôn.
Xả một hơi xong thì Vu Đông hơi ngượng ngùng mà lau lau mặt mình, hốc mắt cô đỏ rực giống như một con thỏ đang xấu hổ vậy.
“Mặt em sưng hết lên rồi kìa!” Trong mắt Hạ Phong tràn đầy sự sủng ái.
“Cho dù sưng lên thì vẫn xinh đẹp!” Giọng nói của Vu Đông vẫn còn hơi nức nở.
“Được rồi, em là cô gái xinh đẹp nhất!” Hạ Phong phảng phất như bất đắc dĩ lắm, hắn dắt tay Vu Đông lần nữa rồi nói, “Chúng ta về thôi!”
“Đợi một chút!” Vu Đông giữ chặt Hạ Phong rồi nói, “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ?” Hạ Phong nhìn Vu Đông rồi dừng chân lại.
“Chắc là anh biết em thích anh đúng không!” Vu Đông đỏ mặt nhưng vẫn kiên định nói, “Em cũng thích anh, em muốn nói cho anh biết điều đó.”
Từ những biểu hiện vừa rồi của Vu Đông thì Hạ Phong sao có thể không biết là Vu Đông thích hắn chứ. Nhưng câu 'thích' này từ trong miệng Vu Đông nói ra lại khiến lòng Hạ Phong nổi lên sự rung động.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Phong khẽ hôn Vu Đông, nhưng đây lại là lần tâm linh hắn khát vọng nhất, nó phảng phất muốn xuyên thấu qua đôi môi non mềm, đầu lưỡi triền miên này mà đi thẳng tới chỗ sâu nhất trong tâm linh của đối phương.
Đường phố yên tĩnh, những thân cây khô khốc, những bóng đèn đường mờ nhạt, đôi tình nhân đang ôm hôn nhau chính là phong cảnh cuối cùng của con đường này vào lúc nửa đêm.
Tình yêu của người khác thì rất dễ dàng nhận ra bởi vì bạn không biết đối phương có đang yêu thật hay không.
Nhưng tình yêu của mình thì lại rất khó tìm thấy bởi vì bạn biết rõ bạn có yêu đối phương hay không.
Thế gian có biết bao nhiêu đôi tình nhân, vì tình yêu mà kết hôn để trở thành vợ chồng thì sẽ có bấy nhiêu đôi tình nhân vì lạc mất nhau mà cuối cùng lại ở bên cạnh người khác.
Con người là sinh vật đơn giản nhất nhưng cũng phức tạp nhất, dễ dàng chấp nhận nhưng lại vô cùng kiên trì trên thế giới này, và luôn tràn ngập sự mâu thuẫn đến tột cùng.
Cho dù bạn thuộc loại người nào thì tôi cũng hy vọng bạn đã từng có được, hoặc có thể có được loại hạnh phúc như vậy!
@@
Trên đường trở về nhà thì Vu Đông lại ngủ rồi, có lẽ bởi vì đã khóc đến mệt mỏi.
Hạ Phong vừa nhìn chăm chú con đường phía trước vừa nghĩ đến bộ dạng khóc thút thít của Vu Đông.
Vu Đông phảng phất có được một câu chuyện xưa không thuộc về tuổi tác của mình, và cũng không đến từ việc thất tình hay suy sụp.
Mà đó là một loại khí chất do năm tháng cô đọng lại.
Anh không biết có thứ gì đã từng làm tổn thương em nhưng từ nay về sau anh sẽ luôn bảo vệ em.
Hạ Phong nhẹ nhàng ôm Vu Đông ra khỏi chiếc ghế phụ của xe, độ chênh lệch nhiệt độ làm Vu Đông tự giác rụt vào lồng ngực của Hạ Phong. Hạ Phong thuận thế ôm chặt cô hơn một chút. Hắn bước chân nhẹ nhàng rồi chậm rãi đi đến thang máy.
Lúc đi đến cửa nhà thì Hạ Phong phát hiện hắn không thể mở cửa được nhưng lại không muốn đặt Vu Đông xuống mặt đất nên bất đắc dĩ cuối cùng hắn chỉ có thể đánh thức Vu Đông.
“Vu Đông.” Hạ Phong nhẹ giọng hô.
“Ư ~” Vu Đông mơ mơ màng màng mở to mắt hỏi, “Về đến nhà rồi sao?”
“Đến rồi, em xuống rồi dựa vào người anh, anh mở cửa ra trước đã.” Hạ Phong nói.
Vu Đông tìm tìm kiếm kiếm một hồi thì móc ra chiếc chìa khóa từ túi áo lông vũ, nói: “Để em mở cửa!”
Hạ Phong ôm Vu Đông bước vào phòng ngủ của cô rồi kéo chăn ra, để Vu Đông vào rồi lại đắp lên.
Hắn xoay người lại thì thấy Vu Đông đang trợn tròn mắt nhìn mình nên cười trấn an, nói: “Em ngủ đi, không thì mệt mỏi bây giờ!”
“Hạ Phong, bỗng nhiên hôm nay em đã có lòng trung thành với nơi này.” Vu Đông nói.
Bàn tay đang sửa sang lại chăn của Hạ Phong lập tức cứng đờ, được một lúc thì hắn bắt đầu đau lòng, thì ra từ đó cho đến nay em vẫn không có cảm giác an toàn như vậy sao, là sai lầm của anh.
“Vậy lòng trung thành này có thể duy trì được bao lâu?” Hạ Phong cười nói.
“Ừm... Em hy vọng là rất lâu, lâu đến lúc cả hai chúng ta đều không thể bước đi được nữa.” Vu Đông nghĩ nghĩ nói.
“Lúc đó chỉ sợ em phải nắm tay anh.” Hạ Phong cười nói.
“Cũng phải ha, dù sao thì anh già hơn em nhiều quá!” Vu Đông cười nói.
“Vậy anh đây phải cảm ơn em trước rồi!”
Vu Đông nghe xong thì cười hì hì.
“Chúc ngủ ngon!” Hạ Phong khẽ hôn lên trán Vu Đông.
Xin lỗi, đến bây giờ anh mới nói cho em biết, anh thích em!