Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 30: Lâu Đài Cổ Huyết Tộc 2





Tiếng đập cửa cũng không dồn dập, vang lên trong đêm khuya lạnh lẽo, lại hợp với tiếng khóc yếu ớt kéo dài không dứt, khiến lòng người không ngăn được phát lạnh.

Úc Sâm co rúm thân thể, chôn đầu vào cổ Tư Tuyên Dương, lẩm bẩm nói: "Thật lạnh....."
"Anh tránh xa ông ra!" Tư Tuyên Dương thấp giọng rống anh.

Vấn đề không phải tư thế này ái muội hay không ái muội, nếu chân Úc Sâm có thể thành thật chút, có thể dùng từ lưu luyến gắn bó để hình dung.

Tư Tuyên Dương một chút cũng không thấy lạnh, hắn nóng đến cả người muốn bị thiêu cháy.

“Úc Sâm, anh có thể có chút chừng mực được hay không? Anh còn nhớ chỗ này là chỗ nào không?"
Cổ hắn bị tóc Úc Sâm quét đến có chút ngứa, ngón tay đặt bên người run rẩy, tốc độ tim đập vượt xa bình thường.

“Nhưng tôi thật sự cảm thấy lạnh......" Úc Sâm thở dài, cánh tay thoáng nới lỏng chút ít, sau khi cơ bắp không căng chặt như vậy nữa, lại nhịn không được đánh cái rùng mình.

Tư Tuyên Dương cảm thấy không thích hợp, cánh tay bị đè nặng dùng sức ôm lên, tay khác túm anh kéo ra khỏi cổ, trong lòng lộp bộp một thoáng.

—— sắc mặt Úc Sâm mắt thường có thể thấy được mà trắng đi rất nhiều, giờ phút này bình tĩnh lại, Tư Tuyên Dương cũng nhận thấy được nhiệt độ cơ thể anh biến lạnh không ít.

Hắn cảm thụ kỹ càng một chút, tựa hồ độ ấm cả phòng đều đã giảm xuống, chỉ là hắn vừa rồi trong trạng thái khô nóng, căn bản không ý thức được.

“Úc Sâm? Anh không thoải mái chỗ nào?" Tư Tuyên Dương trầm mặt sờ trán anh, lạnh giống ngọc thạch.


“......!Chỉ là có chút lạnh, còn có buồn ngủ, thần kinh giật giật," Úc Sâm nhắm hai mắt ủi ủi vào người hắn, "Đừng lo, hẳn là do thứ ngoài kia."
Tư Tuyên Dương nhìn cửa phòng, khe hở dưới cửa tràn vào một ít khí như sương trắng, tựa khí trong tủ lạnh.

Tiếng đập cửa cùng tiếng khóc còn đang tiếp diễn, Tư Tuyên Dương cẩn thận đặt đầu Úc Sâm lên gối, thấp giọng nói: “Tôi đi xem.”
“Không được đi!” Úc Sâm áp nửa người hắn xuống, "Em rời khỏi thân thể tôi năm giây tôi sẽ lạnh đến chết."
Tư Tuyên Dương trong lòng nhảy dựng: “......!Anh đang nói nhảm cái jj gì thế?"
Hắn không muốn nghe Úc Sâm nói lời như vậy, cho dù là nói giỡn cũng không muốn, đặc biệt là trạng thái thân thể anh như bây giờ.

Trong lòng Tư Tuyên Dương khó có được dâng lên chút sợ hãi, cũng lại một lần nữa vô cùng hối hận vì đã đụng anh bị thương lúc ở quán bar.

“Có phải rất khó chịu hay không?”
“Ừm...!Em tha thứ tôi liền không khó chịu.” Úc Sâm nửa người đè trên người hắn, môi cơ hồ đụng đến vành tai Tư Tuyên Dương, dòng khí khi nói chuyện lạnh u u, lại làm nửa bên mặt của Tư Tuyên Dương phát nóng.

“Em tha thứ cho tôi được không?” Úc Sâm được một tấc lại muốn tiến lên một thước.

“......!Không tha thứ.” Tư Tuyên Dương cứng rắn mở miệng, “Anh khó chịu không quan hệ với chuyện tôi tha thứ hay không, là khí lạnh bay vào kia."
"Hứ, miệng cứng như vậy, thân thể ngược lại rất thành thật, em ôm tôi làm gì?" Úc Sâm cười nhạo một tiếng, “Nhân cơ hội ăn đậu hủ?”
“......!Đệt! Mẹ nó không phải anh lạnh sao!” Tư Tuyên Dương tức đến hộc máu, tay lại không buông ra.

Lúc này, người ngoài cửa tựa hồ là khó chịu khi bị ăn bơ, tiếng đập cửa mềm nhẹ lúc ban đầu, trở nên dần dần mạnh bạo hơn, rồi sau đó, thậm chí có chút giống người điên trực tiếp đập cửa, đánh đến ầm ầm vang lớn.

Úc Sâm ôm chặt eo Tư Tuyên Dương, thấp giọng nói: "Đừng đi qua."
Tuy rằng thân thể anh khó chịu, nhưng cảm quan lại tựa hồ tăng cường rất nhiều, bản năng cảm thấy khí thể lạnh băng này có vấn đề, tốt nhất không nên theo tiếng xuống giường.

Anh ôm Tư Tuyên Dương giống như ôm thú bông bự trong nhà trước kia, chóp mũi quanh quẩn hương vị sữa tắm tương đồng với anh, ấm áp, quả thực là thần khí trợ giúp đi vào giấc ngủ.

Ai, không có sớm chú ý tới điểm này, thật là mệt!
Tư Tuyên Dương thở dài, không giãy giụa, nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn sương mù màu trắng dần dần lan tràn đến chân giường, quấn chặt chăn trên người Úc Sâm.

Tiếng đập cửa điên cuồng giằng co gần nửa giờ, mới rốt cuộc không cam lòng từ bỏ, theo đó biến mất, còn có tiếng khóc như quỷ khóc trên hành lang.

Đêm khuya rốt cuộc khôi phục yên lặng, thần kinh căng chặt của Tư Tuyên Dương mới chậm rãi thả lỏng, nặng nề ngủ.

- ------------------------------------
“A a a a a a a ——!”
Một ngày bắt đầu ở lâu đài cổ bằng một tiếng thét thê lương chói tai vào sáng sớm.

Úc Sâm đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác hít thở không thông như chết đuối bỗng chốc thổi quét đến, trái tim đập đến muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trước mắt từng chút hóa đen.

“Không sao không sao......!Thở nhẹ nhàng, chậm rãi hô hấp......” Giọng nói dịu dàng trầm ổn như từ xa bay đến.


Anh cảm thấy đầu được nâng lên, mồ hôi lạnh trên trán được nhẹ nhàng lau đi, Úc Sâm mở miệng dồn dập thở hổn hển, gắt gao nắm chặt góc áo bên người mình, như nắm chặt cọng rơm cuối cùng.

Anh chậm rãi chớp mắt vài cái, giữa bạch quang, hình ảnh mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, Tư Tuyên Dương sầu lo nhìn anh, ngón tay đặt lên khóe mắt anh nhẹ nhàng lau: "Còn khó chịu không?"
Đôi mắt có chút ướt át, Úc Sâm mới phát hiện không biết khi nào mình đã chảy nước mắt, anh nhấp môi khô khốc: "Không sao, đừng lo."
Hậu quả mang vết thương tiến vào thế giới đồng hồ treo tường nghiêm trọng hơn anh nghĩ, không ngờ lúc tỉnh dậy lại là cảm giác này, Úc Sâm thở dài, dưới sự trợ giúp của Tư Tuyên Dương chống thân thể lên, đầu chôn vào vai hắn làm ổ, thanh âm phiền muộn nói: "Đừng đẩy tôi ra, để tôi bình tĩnh một chút."
Lo lắng trong mắt Tư Tuyên Dương không rút đi, cánh tay quàng trên phần lưng của Úc Sâm siết chặt chút.

Hô hấp Úc Sâm dần dần vững vàng, ngoài phòng truyền đến giọng Tư Nam: “Dương Dương Úc ca, các người có thức không? Bên ngoài xảy ra chuyện!”
Tư Tuyên Dương trầm giọng đáp một câu: “Đợi chút ra tới, các anh đi trước đi.”
Tư Nam theo tiếng rời đi.

Úc Sâm chậm rãi chống ngồi dậy, cảm thụ được tim đập dần dần bình thường, dùng sức lau mặt: "Không sao, tôi đi rửa mặt một chút."
“Cẩn thận một chút, đừng té ngã.”
“Yên tâm đi, chỉ số thông minh của tôi không có vấn đề." Úc Sâm vẫy vẫy tay, vào toilet.

.

Ngôn Tình Ngược
Tư Tuyên Dương nhìn bóng dáng anh, thật sâu thở ra một hơi, bộ dạng sắp chết mới rồi của Úc Sâm dọa đến hắn, đây là lần đầu tiên hắn thể nghiệm đến bốn chữ kinh hồn chưa định, cũng là lần đầu tiên hắn vì lo cho an nguy của một người, mà cho đến bây giờ trái tim vẫn còn đập đến phát đau.

Đầu ngón tay rơi xuống góc áo sơ mi nơi vừa mới bị nắm chặt đến nhăn dúm, hốc mắt có chút nóng lên.

***
Úc Sâm đơn giản chỉnh lý xong, cùng Tư Tuyên Dương ra cửa.

Xảy ra chuyện chính là phòng một người, đám người đã tan, chỉ có hai ba người đến chậm giống bọn họ do dự nhìn thoáng qua, sau đó nôn khan hai tiếng, cất bước chạy xuống lầu.

Úc Sâm: “......”
"Anh chờ ở đây, tôi đi xem." Tư Tuyên Dương giữ chặt anh.

“Đi đi.” Úc Sâm biết nghe lời phải mà đáp ứng.

Nếu là trước kia, anh sẽ giãy giụa đối với hiện tượng Tư Tuyên Dương đối đãi với anh như nhược kê, nhưng lần này giãy giụa không được, trạng thái thân thể hiện tại ngay cả anh cũng không rõ, vạn nhất nhìn thứ ghê tởm gì đó, phun lục phủ ngũ tạng ra hết làm sao bây giờ.

Nhìn cánh cửa tràn ra máu kia, liền biết hiện trường tử vong có bao nhiêu thảm thiết.

Máu? Úc Sâm nhăn mày: “Dương Dương, đừng dính đến máu, Vampire khẳng định tương đối mẫn cảm với mùi máu, chúng ta cẩn thận chút cho thỏa đáng.

Tư Tuyên Dương lên tiếng, cẩn thận tránh đi vết máu ở cửa, liếc mắt nhìn phòng nghỉ, tức khắc nhăn chặt mày.

—— bên trong quả thực là hiện trường phanh thây đại hình.

Thân thể bị cắt thành mấy chục khúc, tứ tán rơi, ruột tim phổi cùng một ít nội tạng vương vãi khắp nơi, một ít thịt linh tinh, nghiêm túc nhìn một lúc lâu mới nhận ra được đó là nơi tổ chức bộ phận của thân thể.


Tư Tuyên Dương nghiêng đầu nhìn vật thể nhỏ trắng đen đỏ xen nhau vài giây, mới nhận ra đó là tròng mắt bị cắt một nửa.

Toàn phòng màu đỏ, mùi máu tươi dày đặc đến thật xa cũng có thể ngửi được.

Úc Sâm gọi hắn: “Khả quan không?"
Tư Tuyên Dương xoa xoa mũi, tránh đi vết máu lan tràn, trở lại đường cũ về bên người anh: "Đi thôi, đi xuống ăn cơm."
“Tình huống trong phòng như thế nào?” Úc Sâm hỏi.

“Người đã chết.”
“Tôi đương nhiên biết là người chết!" Máu kia đều tràn ra đến, ai không biết là người chết? Úc Sâm trợn mắt, “Chết kiểu gì?"
Khẳng định không phải Vampire, bằng không tại sao lại lãng phí nhiều máu như vậy.

Tư Tuyên Dương do dự một chút, nhìn sắc mặt của anh, mới nói: “Phanh thây.”
Úc Sâm ngẩn người: “......!Ồ.”
Anh nhớ tới khí trắng tối hôm qua: “Có thể là do xuống giường nên bị khí trắng phanh thây?"
Tư Tuyên Dương trầm ngâm: “Có khả năng.”
“Chậc, xem đi, nếu không phải tôi ôm lấy em, kết cục của em cũng giống người nọ."
Tư Tuyên Dương nhìn vẻ mặt đắc ý dào dạt của người bên cạnh, khó có được mà không đáp trả lại.

......!
Khi ăn cơm với Tư Nam bọn họ bàn bạc, mới biết không chỉ bọn họ nghe được tiếng khóc và tiếng đập cửa, mà là mỗi một gian phòng đều bị, bọn họ nghe thấy tiếng đập cửa cũng chính là tiếng đập cửa phòng mình.

Gã đàn ông ăn cơm ở bàn dài bắt đầu hùng hùng hổ hổ: "Cửa nơi này không có mắt mèo, ông đây vốn dĩ muốn hé cửa nhìn xem ai khóc, sương trắng kia trực tiếp khiến chân tôi bị thương! Mẹ nó! Nếu không phải ông đây nhịn đau chạy trốn nhanh, bằng không hình dáng liền sẽ giống như người xui xẻo trên lầu kia!"
Úc Sâm nhìn chỗ mắt cá chân gã, thật sự có một miệng vết thương to, hẳn là không sâu, máu đã ngừng chảy.

Đang lúc xuất thần, Tư Tuyên Dương nhẹ nhàng gõ mâm của anh: “Tại sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị?"
Úc Sâm cúi đầu nhìn thịt bò còn máu trong mâm, có chút chán ghét nhíu mày: “Quá sống.”
Anh luôn luôn không thích loại máu me đầm đìa chín ba phần này.

Tư Tuyên Dương không nói nhiều, lưu loát đem đồ chín duy nhất trong mâm của Úc Sâm để lại, cái khác đều bỏ vào mâm của mình, lại đem cà rốt, ốc sên hấp, spaghetti cuộn cùng một ít đồ ăn kèm khác trong mâm của mình bỏ vào mâm Úc Sâm.

"Ít nhiều gì cũng ăn chút, đừng yếu ớt như vậy."
Úc Sâm tức khắc cười đến hoa hòe lộng lẫy: “Tư tiên sinh, ngoài miệng nói đừng yếu ớt như vậy, nhưng hành vi này của em chính là trần trụi dung túng cho tôi yếu ớt đó!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.