Ghế lô xảy ra chuyện chính là gian đối diện sân khấu, chỉ có một người ở.
Vốn dĩ ngay từ đầu không ai phát hiện ra bất ổn, nhưng mùi máu tươi dày đặc xâm nhập quá nhanh, ở nơi như vậy, mùi này có nghĩa là gì, mọi người ai ai cũng rõ.
Sau khi gõ cửa không có kết quả, có người mở gian ghế lô này ra, tình hình bên trong trong dự kiến, lại ngoài dự kiến.
Người tất nhiên đã chết, nhưng hiện trường lại hết sức thảm thiết.
Gian ghế lô này lớn hơn một chút so với Úc Sâm bọn họ, tận cùng bên trong là giường tựa tường, chân người chết như thể bị xé ra khỏi đầu gối, gân cốt đứt gãy, phần lớn máu tươi trong phòng chính là từ chỗ chân gãy trào ra.
Mà hai cẳng chân bị gãy đặt ở cạnh giường, bàn chân trần trụi, dư lại hơn nửa người cũng đã dịch đến cạnh cửa, kéo theo một đoạn vết máu loang lổ.
Vũng máu cơ hồ lan đến mỗi một ngóc ngách trong ghế lô, trên mặt người nọ lộ ra sợ hãi dữ tợn không kìm được đến phút cuối cùng, còn có liều mạng cầu sinh cố gắng sống sót trong tuyệt vọng, tay phải dùng sức hướng về phía cửa dịch thân, tạo thành bộ dáng khi tử vong của người đó.
Có người nhỏ giọng mở miệng: “Cái dạng này......!Sợ là mất máu đến chết.”
“Tối hôm qua anh có nghe thấy tiếng anh ta kêu cứu không? Tại sao tôi không nghe thấy gì cả?"
“Không nghe thấy, tôi ngủ không được, nhưng cũng chưa từng nghe thấy một tiếng động gì."
“Còn tôi ngay cả anh ta chết ra sao cũng không biết."
“Vậy ai biết, có lẽ chỉ có ma mới biết."
Còn một ít người nhìn thấy Hồng Vũ Hài hơn nữa còn thành công tránh đi vào tối hôm qua, không nói nhiều, cũng không nhắc nhở, ai cũng biết trong thế giới này, nói chung sẽ không có quá nhiều người chết trong một lần, nếu có người không biết lại xui xẻo bị giết bởi bẫy rập của Hồng Vũ Hài, bọn họ có thể tạm sống lâu thêm một chút.
......!
Khi Úc Sâm đẩy cửa ra, cái mũi mẫn cảm liền nghe được mùi máu tươi kia, bàn tay theo bản năng bịt kín miệng mũi, hương vị này hít vào thân thể, dạ dày không an phận lại bắt đầu xao động lên.
Tư Tuyên Dương giữ chặt anh: “Quên đi, anh không ngửi được mùi này, chúng ta sẽ không đi xem, chờ sau khi Tư Nam xem xong sẽ nói cho chúng ta."
Úc Sâm chần chờ một chút, gật đầu đáp ứng: “Được.”
Trên thực tế anh không đáp ứng cũng không được, lấy trạng thái hiện tại, ước chừng không cần nhìn thấy cảnh tượng kia, chỉ cần dính sát vào gian ghế lô kia nghe mùi, là có thể há mồm nôn ra nước chua.
Đứng đợi ở cửa thang lầu trong chốc lát, Tư Nam cùng Lạc Vũ mới ra đến, lắc đầu: "Chắc là chết vì mất máu quá nhiều, các cậu sao không đi xem một chút?"
“Tôi chịu không nổi mùi," Úc Sâm bĩu môi, "Mất máu quá nhiều? Miệng vết thương ở đâu?"
“Chân, hai cái đùi như bị kéo đứt ra, tách khỏi xương bánh chè, giống như cánh gà chúng ta thường ăn, xé xương, vừa kéo vừa xé vừa xoay xoay rồi xé tiếp, là miệng vết thương dạng đó." Tư Nam nói.
“Không cần miêu tả tỉ mỉ như vậy...." Mặt Úc Sâm trắng bệch, nuốt nước bọt, dùng sức đuổi hình ảnh tưởng tượng trong đầu ra ngoài.
“Hẳn là nửa đêm mang Hồng Vũ Hài vào." Tư Tuyên Dương đặt tay lên phía sau lưng Úc Sâm, nhẹ nhàng vỗ giúp anh.
"Hồng Vũ Hài gì? Trên chân anh ta cũng không có mang giày.
" Tư Nam cùng Lạc Vũ nhìn nhau, mặt đầy mờ mịt.
"Người đã chết thì khẳng định giày cũng biến mất, tối hôm qua các cậu không thấy gì?" Úc Sâm kinh ngạc nhìn Tư Tuyên Dương, "Nửa đêm tỉnh lại, thiếu chút nữa mang Hồng Vũ Hài đặt bên cạnh mép giường, may mắn tôi phản ứng nhanh, không trúng chiêu.”
Nghĩ đến tối hôm qua, trong lòng anh khẽ thở phào nhẹ nhõm: cũng may cái dạ dày mảnh mai kia phát bệnh thật sự đúng lúc.
“Chắc đây là hậu quả khi mang vào." Tư Tuyên Dương nói, "Các anh không gặp tính còn may, nhưng phải chú ý vào mấy đêm sắp tới, đừng ngủ đến mơ màng rồi mang vào.”
Tư Nam nghĩ đến hình ảnh đẫm máu ban nãy, thân thể run rẩy, liên tục gật đầu.
......!
Hôm nay nhạc viện ca vũ kịch khác với đêm qua, nhiều thêm một ít người.
Nói là người, nhưng mặc cho ai nhìn, cũng sẽ không cảm thấy bọn họ là một đám người sống.
Cách ăn mặc của họ giống như vũ công của đoàn ca múa kịch trước đây, hầu hết nam nữ đều còn trẻ, đầu tóc được cố định bằng keo xịt, vóc người mảnh khảnh, dáng đẹp.
Nhưng cả người lại bao phủ bởi một luồng tử khí xám xịt, sắc mặt đen xanh, hành vi cử chỉ cứng ngắc lại cổ quái, trong mắt lộ ra âm khí lạnh lẽo, khiến người nhìn da đầu tê dại, trong lòng sợ hãi.
.
ngôn tình hay
Úc Sâm lướt một vòng nhìn giày của bọn họ, không màu đen thì chính là trắng, không có một đôi màu đỏ.
Bọn họ theo những người này vào hậu trường, ngoại trừ dãy phòng nghỉ ngơi, còn có một gian nhà ăn tạm bợ, diện tích lớn nhất, đặt một ít thức ăn và mấy chiếc bàn dài lớn như tiệc đứng, tất cả mọi người đều ăn trong một gian này.
Bao gồm cả những vũ công khác người.
Ngồi cùng bàn cơm với một đám người chết, chỉ cần ngẫm lại cũng đủ khiếp hoảng, rất nhiều người thấy tư thế này, dứt khoát cầm đồ ăn ra ngoài ngồi xổm, cũng tốt hơn nhai sáp dưới ánh mắt âm hiểm.
Úc Sâm dạo một vòng tiệc đứng, nhìn thấy một chút nước trái cây ít đường, sữa chua, bắp luộc, đồ lạnh chiếm đa số, anh lấy một ít, đứng ngoài hành lang ăn cùng Tư Tuyên Dương, trong lòng không hiểu sao dâng lên dự cảm không tốt.
—— bữa sáng nên phong phú để có thể nuốt vào dạ dày đúng không?
Trong đầu ‘phi phi phi’ vài cái, nghĩ hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy, nhưng dự cảm của người thường thường sẽ kỳ diệu vậy đó.
Vào giữa trưa, đồ ăn trên quầy tiệc đứng đã thay đổi hoàn toàn, rau luộc, cá sống cắt lát, thịt gà trắng ởn không mùi không vị, canh cháo màu sắc quỷ dị, nửa quả chuối đen ở giữa.....!
Anh thậm chí không cần ăn, chỉ cần nhìn, là có thể cảm giác được cái dạ dày còn diễn nhiều hơn so với bản thân anh bắt đầu khàn giọng kháng nghị.
"Nơi này chính là nơi chôn thân của anh đó thần linh ơi....." Úc Sâm trợn mắt, ngã lên người Tư Tuyên Dương.
“Đừng nóng vội, để em đi xem có gì cho anh ăn hay không." Tư Tuyên Dương vỗ vỗ eo anh, để anh đứng lại tại chỗ, một mình đi tìm.
Không chỉ mình anh, những người khác cũng ăn đến xanh xao mặt mày, một ít cá sống miễn cưỡng nuốt được bị lấy hơn nửa, nhưng không có mù tạc với nước tương, dù ăn cũng không thể ăn hết vài miếng, vẫn chưa no.
Úc Sâm đại khái có thể đoán được, đây không phải cố ý chỉnh anh, mà là giả thiết thế giới của người ta là vậy, vũ công muốn ăn đồ ăn bảo trì vóc dáng, lại thêm một chút buff không cho người chơi được tốt cùng duy trì bộ dáng của nơi chết chóc, tự nhiên liền thành dạng này.
Nhưng dạ dày anh bị hư không đúng lúc, ăn mấy thứ này không đến vài ngày, chắc anh sẽ đau đến chết.
Thở ngắn than dài che lại bụng, Úc Sâm đứng cạnh cửa hồi lâu, Tư Tuyên Dương mới trở về bên cạnh anh, đưa một thứ gì đó: "Anh ăn cái này."
“Cái gì......” Úc Sâm theo bản năng tiếp nhận, cúi đầu nhìn, tức khắc ngẩn ngơ.
Hai miếng ức gà trắng ngần kẹp vài miếng rau xanh lá, vài lát chuốt tiêu nhan sắc bình thường, cá phi lê nấu kỹ, bên ngoài còn bọc một lớp nhão như bột củ sen.
Kỳ kỳ quái quái, nhưng không giải thích được là không xấu, trông như đã cố gắng để phối hợp.
Úc Sâm ngẩng đầu nhìn Tư Tuyên Dương, người sau nhìn chằm chằm sandwich hỗn tạp trong tay hắn, hiển nhiên bản thân cũng không quá vừa lòng, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Kẹp quá nhiều thứ, nói không chừng sẽ không dễ tiêu hóa, tăng thêm gánh nặng dạ dày, nhưng nếu quá đơn giản, có lẽ anh lại không muốn ăn, đến lúc đó coi chừng còn đau hơn."
Tư Nam ở bên cạnh thở dài, đột nhiên cảm thấy giới thiệu Úc Sâm cho Tư Tuyên Dương, kỳ thực là hại em trai nhà mình —— bởi vì Úc ca thật sự rất khó nuôi sống!.