“Vết bớt?” Ánh mắt của Úc Sâm lóe lên, hất cằm về phía anh, "Vào trong nói."
Mảnh vỡ thủy tinh vương vãi đầy đất, một số đã vỡ thành xỉ mịn, nếu không cẩn thận sẽ đạp phải.
Úc Sâm vòng qua những mảnh vỡ đó, ngồi lên giường tựa người vào tường, nói: "Sao lại thế này? Cậu nói lại từ đầu đi."
Tư Nam chậm rãi phun ra một hơi, vỗ ngực thuận khí, chậm rãi nhớ lại: “Vào mấy lần khi bốn người chúng ta chia thành hai phòng, mỗi đêm tôi và Lạc Vũ không dám ngủ quá sâu, sợ không kịp phản ứng lúc bước chân vào bẫy, tối hôm qua cũng vậy, tôi nhắm mắt mơ mơ màng màng nửa mơ nửa tỉnh, thật ra vẫn thả một chút lực chú ý để nghe tiếng động xung quanh."
"Ồ, còn có khả năng này sao, thật trâu bò nha Nam ca của tôi." Úc Sâm cười.
“Đó là đương nhiên! Tôi sợ chết," Tư Nam đắc ý lắc đầu, "Nói đến đâu rồi? À, tiếng động! Nửa đêm nơi nơi đều thanh tĩnh, một chút âm thanh tất nhiên sẽ trở nên rất rõ ràng, tôi nằm trên giường, đột nhiên nghe được tiếng bước chân cực kỳ nhỏ, không phải gót giày da cứng, mà là rất nhẹ, giống như loại giày múa mà bọn họ dùng, nếu không phải gỗ lót sàn ghế lô cũ nát, đạp nhẹ lên là kêu kẽo kẹt, phỏng chừng tôi cũng không nghe thấy."
“Sau đó thì sao? Anh mở mắt liền thấy Nguyễn Hân?" Tư Tuyên Dương vừa hỏi, vừa đi đến bên cạnh Úc Sâm, thuận tay phủ thêm áo khoác của Tư Nam lên người anh, "Buổi tối lạnh, trước tạm thời mặc áo của Tư Nam."
Tư Nam chậc một tiếng: “Anh cũng lạnh.”
"Anh phải kể xong câu chuyện trong lạnh lẽo trước đã, đầu lạnh sẽ thanh tỉnh, có thể kể rõ ràng chi tiết." Tư Tuyên Dương bình tĩnh liếc anh.
“......!Gái theo chồng như bát nước đổ đi!” Tư Nam nhắm mắt lắc đầu, tiếp tục nhớ lại, "Tôi nghe được tiếng động, lúc ấy lông tơ liền dựng thẳng lên, mở mắt quả thực thấy Nguyễn Hân, nhưng mà thật sự kỳ quái, cô ta lại trang điểm như lúc ở trên sân khấu, nửa đêm nửa hôm như Bạch Vô Thường, đứng bên mép giường tôi, thiếu chút nữa dọa bay linh hồn nhỏ bé của tôi."
“Kỳ quái, chẳng phải vào bữa tối cô ta đã tẩy trang sao? Nửa đêm lại tô lên, không có khả năng chỉ vì muốn dọa cậu đúng không?" Úc Sâm kéo Tư Tuyên Dương để hắn ngồi bên cạnh anh, treo nửa người lên vai hắn giống như ôm thú bông.
Thật thoải mái, y như chiếc lò sưởi mềm mụp.
Tư Nam trợn mắt với hai người bọn họ: "Không tin cậu thử hỏi Lạc Vũ xem, cậu ấy cũng thấy."
"Quả thật giống như trên sân khấu," Lạc Vũ liên tục gật đầu, "Tô son, vẽ mắt, tối như mực, dù vậy vẫn kém rất xa so với bộ dáng trên bàn ăn, sẽ không nhìn lầm."
Tại sao lại có cảm giác có chút kỳ lạ? Úc Sâm sờ môi, lại hỏi: "Vậy vết bớt cậu nói có nghĩa là gì?"
“A, cái này càng kỳ quái hơn!” Tư Nam hưng phấn đập tường, "Cậu cũng biết, thứ đồng hồ treo tường cho chúng ta trước nay đều tùy thân mang theo, buổi tối cũng không dám đặt xa, trước khi ngủ tôi sẽ đặt chiếc gương dưới gối đầu, lúc ấy Nguyễn Hân cười đến hung thần ác sát, còn vươn tay cào về phía tôi, tôi cái gì cũng không để ý, lập tức rút chiếc gương dưới gối ra, chặn Nguyễn Hân."
Lạc Vũ thở dài: “Lúc ấy chúng tôi cũng không biết gương có ích lợi gì, cũng không biết nó có thể bảo mệnh cho chúng tôi hay không, tôi còn tưởng rằng không sống nổi."
"Khi gương chiếu vào Nguyễn Hân, mặt cô ta hiện hình giống như bị kính chiếu yêu rọi, vết bớt đen xì trồi lên từ dưới phấn trắng, phấn trắng và lớp trang điểm chậm rãi biến mất, một chút cũng không thể che lấp, xấu ẻi, gương cũng bị cô ta hất văng vào lúc đó." Tư Nam nói.
Lạc Vũ một bên bổ sung: "Sau khi Nguyễn Hân bị gương chiếu vào, nhìn qua rất hoảng loạn, chưa kịp làm gì chúng tôi, đã bụm mặt chạy mất."
"Nghe đến đây, cô ta hẳn là rất để ý đến tì vết trên mặt." Úc Sâm lẩm bẩm tự nói, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, không khỏi rùng mình, thất thanh nói: "Nhưng tối hôm qua lúc chúng ta nhìn thấy Nguyễn Hân, trên mặt không có bớt!"
“Nói như vậy......!Hai lần nhìn thấy Nguyễn Hân, rất có thể là không cùng một người?” Tư Tuyên Dương nhíu chặt mày.
“Woa —— khả năng này rất lớn! Lúc tôi kể cũng không phát hiện ra điều đó!" Tư Nam cả kinh nói, “Vậy nhiệm vụ giết chết cô gái Hồng Vũ Hài trên tờ giấy kia, cụ thể là chỉ ai? Hay phải giết cả hai người?"
"Cô gái Hồng Vũ Hài sao, chắc hẳn là chỉ Nguyễn Hân mang đôi giày khiêu vũ màu đỏ trên sân khấu kia."
Úc Sâm đột nhiên nhớ tới tối hôm qua lúc nhìn thấy Nguyễn Hân ở nhà ăn, chân cô hình như không quá linh hoạt, anh từng nghĩ rằng chắc hẳn cô bị thương vào đoạn kết trên sân khấu, dù sao cũng là diễn viên vũ đạo, chân có vấn đề, làm sao có thể múa đến kinh diễm như thế?
Nhưng hiện tại ngẫm lại, có lẽ cũng không phải bị thương trên sân khấu, mà là có hai Nguyễn Hân.
—— một Nguyễn Hân chân bị thương, nhưng trên mặt không có bớt, và một Nguyễn Hân chân bình thường, vũ đạo xuất chúng, nhưng lại có vết bớt đáng sợ trên mặt.
Cứ như vậy, lập tức có thể giải thích được vì sao khí thế khí chất của Nguyễn Hân trên sân khấu lại khác xa so với Nguyễn Hân dưới sân khấu, còn phấn trắng có thể che khuất màu da kia, khả năng cũng không phải trang điểm, mà là ngụy trang.
Sau khi Úc Sâm nói ra suy đoán của mình, trong cổ họng lại bỗng nhiên bắt đầu ngứa ngáy khiến anh trở tay không kịp, nháy mắt che miệng ho đến tê tâm phế liệt, rất có tư thế sắp ho ra lục phủ ngũ tạng.
“Khụ khụ khụ!! Khụ khụ khụ!! Khụ khụ ——!! Khụ khụ khụ......!Mẹ nó!”
Động tác kịch liệt có lẽ ảnh hưởng đến dạ dày, khi ho ra tiếng một lần nữa, dạ dày phảng phất như thắt chặt đến khuấy vào nhau, ngay cả vòng tròn cơ mỏng bên ngoài cũng không thể khống chế mà co rút, đau đớn ngập đầu chợt đánh úp đến.
“Ọe ——!”
Anh lại lần nữa phun máu.
“Úc ca!” “Úc ca!”
“Úc Sâm ——!”
Tư Tuyên Dương dùng sức ôm chặt người anh, sắc mặt trắng bệch, bảy phách đều bị dọa bay: "Úc Sâm? Úc Sâm? Anh trai (1)? Đã nói anh đừng động não hao tinh lực! Anh mở mắt ra đi, đừng làm em sợ....."
[(1) Anh trai ở đây là ca ca á.]
“Em đừng lắc anh....!Để anh....!Nghỉ chút." Tay dính máu của Úc Sâm bẹp lên mặt Tư Tuyên Dương, nhẹ hều, lực độ như đang nhõng nhẽo.
Tư Tuyên Dương tức khắc một cử động nhỏ cũng không dám, cứng đờ ôm lấy người mềm mại trong ngực, sốt ruột hoảng loạn bực bội trong lòng sắp nhấn chìm hắn.
Trong khi đó, Úc Sâm sắc mặt trắng bệch dựa vào vai hắn, ngoại trừ khóe miệng còn vương một chút máu khiến người hãi hùng khiếp vía, biểu tình ngược lại có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Qua một hồi lâu, Tư Nam thật cẩn thận mở miệng: "Dương Dương, em đưa Úc ca lên giường đi, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút, các em ngủ trong phòng này đến sáng đi, anh và Lạc Vũ sang cách vách."
“Đừng......” Úc Sâm vô lực mở mắt, “Tôi không muốn đột tử giống như cô gái đổi phòng trước kia, não của các cậu, quả thực không khác gì cá vàng....."
Tư Nam bừng tỉnh, ảo não nói: “Trời ạ, tôi sốt ruột quá, quên mất...."
“Em nhớ rõ! Anh đừng nhọc lòng,” Tư Tuyên Dương nhìn chằm chằm vào sắc mặt của anh, “Cảm giác tốt hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn chút rồi,"Úc Sâm cọ cọ lên người Tư Tuyên Dương, "Em đỡ anh là được"
“A đúng rồi,” Anh lại nói, “Em vừa gọi anh là gì? Anh trai? Anh không nghe lầm đúng chứ?".