Sáng sớm ở biệt thự giữa núi, một mảnh binh hoang mã loạn.
Một khắc sau khi tinh thần ý thức của Úc Sâm trở lại lập tức liền cảm thấy không ổn lắm, rõ ràng là nằm trên giường, giữa bừng tỉnh lại cảm thấy thân thể vô hạn trầm luân, phía dưới là vực sâu không đáy, toàn thân lơ lửng, trước mắt tràn đầy cảnh tượng kỳ quái, ánh sáng thăng lên cùng vòng đen lan tràn, tiếng động chung quanh như bị ngăn cách bằng một tấm kính, mông lung vô pháp hiểu rõ.
Nhưng tình trạng lần này của anh không có hung hiểm như lần trước, trước là bởi vì ở lâu đài cổ bị Lance làm cho nửa sống nửa chết trở về, lúc này là bệnh bao tử, lại còn mang từ bên ngoài vào thế giới đồng hồ treo tường nên bị phóng đại, sau khi trở về, mặc dù dạ dày xác thật sẽ yếu ớt hơn một chút so với dĩ vãng, nhưng sẽ không trí mạng.
Nhưng thảm là thảm ở chỗ lúc Úc Sâm bị mảnh vỡ của gương cắt phải đã mất rất nhiều máu, chút tổn thương này theo cơ thể trực tiếp mang về thế giới hiện thực, lấy một loại bệnh trạng khác ảnh hưởng đến thân thể anh.
Sáng tinh mơ, các bác sĩ y tá bị Tư Tuyên Dương sai người mang ra từ trong nhà tâm tình thấp thỏm trái kiểm phải tra người trên giường, bước đầu chẩn bệnh là sốc khi mất máu, không nghiêm trọng như lần trước, nhưng vẫn phải truyền máu.
C
hỉ là tra xét hồi lâu, đầu tiên không có chút ngoại thương nào trên cơ thể người bệnh, thứ hai cũng chả thấy nội thương gì, tại sao tự nhiên lại sốc mất máu?
Huống hồ, hôm qua người này còn khỏe chán.
Nhưng câu vừa hỏi ra, lập tức nhận được ánh mắt âm trầm thô bạo của nhị thiếu, áp suất không khí trong phòng giảm mạnh, tức khắc im miệng, không dám nói gì nữa.
......
Chờ Úc Sâm tỉnh lại, hỗn hỗn loạn loạn nhìn thấy túi máu sắp cạn treo phía trên, cơn đau nhói nhẹ vốn trì hoãn đã lâu trên mu bàn tay theo dây thần kinh truyền đến đại não, khiến anh nhịn không được rên rỉ thành tiếng: “Ưm......”
“Tỉnh? Tỉnh rồi!” Giọng nói vui sướng của Tư Tuyên Dương truyền vào tai, “Cảm giác thế nào? Bảo bối nhỏ.”
Úc Sâm quay đầu lại, thấy khuôn mặt tiều tụy lo âu của Tư Tuyên Dương, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh đang nằm trên giường, khàn giọng nói: "Tốt rồi, chỉ là có chút choáng, tại sao nhìn em lại......!Thảm hề hề thế? Lại khóc?"
“Khóc cái rắm, ai khóc?” Tư Tuyên Dương xụ mặt, hốc mắt lại không tự chủ được mà bắt đầu phiếm hồng, “Anh đã hôn mê một ngày một đêm, bác sĩ nói là quá suy yếu do thân thể mất nhiều máu.""
“Ừm......!Hiện tại khá hơn nhiều.” Úc Sâm có chút kinh ngạc, anh không nghĩ đến cơn hôn mê này kéo dài lại lâu tới vậy, phỏng chừng Tư Tuyên Dương đã ăn không ngon ngủ không yên trong khoảng thời gian này, và cũng bị tra tấn đến mất sức.
“Mấy giờ rồi?”
Tư Tuyên Dương nhìn điện thoại: “Hơn mười một giờ sáng, em đã sai người làm cháo dưỡng dạ dày cho anh, vẫn luôn giữ nóng, anh tỉnh dậy lúc nào cũng có thể ăn, bây giờ muốn ăn không?"
Úc Sâm uể oải giương mắt nhìn túi máu trên đỉnh đầu, không còn chút sức nào, nhẹ giọng nói: "Đợi truyền xong túi máu này đã, tay rất đau."
Anh rất ghét truyền dịch, có lẽ là vì thể chất, mỗi khi những chất lỏng đó theo ống dẫn, kim tiêm truyền vào trong thân thể, toàn bộ cánh tay vừa đau vừa nhói, phảng phất như chảy vào không phải là chất lỏng, mà là từng cây kim, chen chúc chui vào da thịt anh.
.
đam mỹ hài
Đấy mắt Tư Tuyên Dương hiện lên một tia đau xót, hắn biết Úc Sâm không thích thứ này, bàn tay lạnh lẽo không độ ấm khiến Tư Tuyên Dương lòng như cắt, nhưng hắn không có biện pháp nào tốt hơn.
Bệnh này chỉ có thể trị từ từ.
Nhẹ nhàng lướt qua vệt xanh tím trên mu bàn tay Úc Sâm, Tư Tuyên Dương nhẹ giọng nói: "Được rồi, còn có cả sườn non khoai mỡ mà anh nói, có cả canh thịt bò, năm giờ sáng dì Trương đã dậy để làm ra, bảo đảm ngon miệng, dạ dày của anh....."
Úc Sâm giật mình, mở mắt ra ngắt lời hắn: "Tư Tuyên Dương đừng nói là em thức suốt một ngày một đêm?”
Tư Tuyên Dương yên lặng nhìn chăm chú anh: “Anh không tỉnh, em không dám ngủ.”
“Tại sao em lại làm vậy!" Úc Sâm giận dỗi, "Chẳng phải anh đã nói trước là đừng lo lắng rồi sao, em nhìn tơ máu trong mắt em xem! có phải cơm cũng chưa ăn đúng không!? Em đừng nói ngay cả nước cũng chưa uống đi! Cứ canh như vậy!?"
“Anh đừng giận, anh đừng giận," Tư Tuyên Dương nhíu mày định đè anh lại nhưng lập tức lại rút tay về, ngữ khí bình tĩnh, “Lộn xộn cái gì? Bác sĩ nói hiện tại anh không thể vận động mạnh, nếu không rất dễ choáng."
"Anh chỉ dịch hai cái, sao có thể tính là vận động mạnh....." Úc Sâm bất lực thở dài, "Anh đang nói chuyện với em đó, em đừng giả vờ như không nghe thấy!"
“Em nghe mà,” Tư Tuyên Dương cẩn thận nhìn số máu còn dư trong túi, sau khi phân phó hộ lý nhân viên vào rút kim, mới chậm rì rì đáp anh, "Chỉ không ngủ một đêm thôi mà, lát nữa ăn cơm, em sẽ ngủ cùng lúc với anh, hung dữ như vậy làm gì?"
Úc Sâm: “......”
Trăm triệu lần không nghĩ đến sẽ có một ngày bạo long Tư Tuyên Dương nói anh hung dữ.
......
Bệnh trạng lần trở về này, cảm giác duy nhất của Úc Sâm chính là —— choáng.
Trạng thái thiếu máu giằng co một thời gian thật dài, phí rất nhiều tâm huyết của Tư Tuyên Dương, anh mới dần dần từ trên giường không dậy nỗi, được nuôi đến có thể đơn giản làm được một ít vận động rèn luyện.
Tư Nam nhớ mong an nguy của Úc Sâm, nhưng trước khi anh tiến vào thế giới đồng hồ treo tường đã bị vây trong đại trạch Tư gia, sau khi tỉnh lại, tất nhiên cũng tỉnh cùng với Lạc Vũ ở đại trạch Tư gia.
Phí trăm phương nghìn kế, rốt cuộc cũng trốn thoát khỏi ma trảo của ba mẹ, hai người lén lút trở về biệt thự giữa núi.
Ai biết chờ họ lại là vẻ mặt lạnh lùng vô cùng ghét bỏ của Tư Tuyên Dương.
Tư Nam tức khắc dỗi rồi: “Nói đi tình nghĩa anh em nay còn đâu! Không ngờ em lại đuổi anh đi! Tư Tuyên Dương em đừng quên, đầu sỏ gây tội hại anh chạy trốn khắp nơi là ai! Thiên lý hay đâu! Lương tâm đâu!”
“Chậc!” Tư Tuyên Dương hung dữ liếc xéo anh, "Còn quan tâm thiên lý lương tâm, nếu dẫn mẹ lại đây, em sẽ băm nát anh thành từng đoạn, ném vào biển cho cá mập ăn, anh ở trong bụng cầu thiên lý lương tâm đi.”
Tư Nam tức giận tận trời, đang định bộc phát, vừa nghe lời này của hắn, mồi lửa lại bị gió dập tắt, nghĩ lại thân thể yếu đuối mỏng manh hiện tại của Úc Sâm, thật sự chịu không nổi nghiêm hình tra tấn của mẹ bọn họ.
“Vậy nếu không......!Anh tìm nơi ở khác?"
“Không được! Cậu không thể đi!”
Tư Tuyên Dương còn chưa đáp, trên lầu liền truyền đến tiếng tru thê thảm, Úc Sâm chùm chăn mỏng, từ căn phòng lầu hai nhìn xuống, dính vào lan can không để ý hình tượng khóc gào: "Cậu không thể đi không thể đi! Nam Nam cậu cứu tôi đi! Em trai cậu sắp tra tấn tôi đến chết! Cậu mau quản hắn dùm!"
Tư thế thái độ kia, nhìn rất có thiên phú một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Tư Nam cả kinh, nghe ra ý khác trong tiếng gào của bạn tốt, trong đầu lập tức liên tưởng, tức khắc nổi giận trừng mắt với Tư Tuyên Dương, lớn tiếng trách cứ: "Dương Dương em có còn là người hay không! Úc ca đã bệnh thành như vậy, tại sao lúc ấy ấy không tiết chế một chút!?
Tư Tuyên Dương: “???”
Úc Sâm: “!!! Đệt!”
“Mấy ngày nay cậu liên tưởng đến thứ phế liệu màu vàng gì thế!? Ý tôi là cậu bảo hắn đừng cho tôi ăn táo đỏ gan heo tiết vịt mộc nhĩ mỗi ngày ——! Mỗi loại đều là thứ tôi ghét! Ông đây ăn đến muốn nôn ——!”
Tác giả có điều muốn nói:
Bệnh của Úc ca vào thế giới tiếp theo cực kỳ rõ ràng —— thiếu máu! Xem tui dịu dàng với hắn nhiều ra sao..