Ngượng cái gì mà ngượng!
Sau khi Úc Sâm rống xong, nháy mắt khuôn mặt anh liền đỏ chót, Tư Nam nhìn ánh mắt muốn giết người của Tư Tuyên Dương, lui về sau hai bước, nhỏ giọng ngập ngừng: "Muốn tôi quản em ấy? Cho tôi chín cái mạng tôi cũng không dám...."
Úc Sâm khổ hề hề ngồi xổm xuống, đôi tay gắt gao ôm lấy lan can, ra vẻ thà chết cũng không khuất phục, thấy Tư Tuyên Dương từng bước đi lên cầu thang, trong lòng tức khắc nổi lên cảm giác nguy hiểm quen thuộc.
"Anh nói cho em biết! Tiểu đương gia Trung Hoa nhà em đừng có mà đến đây, em tiến thêm một bước nữa anh sẽ từ chỗ này nhảy xuống!"
Tư Tuyên Dương dở khóc dở cười: "Tiểu đương gia Trung Hoa là cái quỷ gì? Còn đòi nhảy lầu, anh lại diễn tuồng gì thế?"
Úc Sâm ôm lấy lan can không buông tay, mấy ngày này, Tư Tuyên Dương hoàn toàn hấp thụ được giáo huấn không thể uống nhiều thuốc, cuối cùng cũng không còn ép anh uống mấy thứ thuốc đắng ngắt đó nữa.....
Nhưng hắn lại mê thuốc bổ! Hóa thân thành tiểu đương gia thời hiện đại.
Vì nghĩ cho dạ dày, Úc Sâm không thể ăn quá nhiều trong một bữa, nhưng ăn ít thì hiệu quả chẳng khác gì muối bỏ bể, kết quả là, chỉ có thể ăn uống mấy thứ đó.
Hiện tại mỗi bữa cơm của Úc Sâm, không có thứ gì là không bổ máu, Tư Tuyên Dương nhìn những nguyên liệu nấu ăn bổ máu đó, liền thấy nó phảng phất không chỉ là đồ ăn, mà còn là cảnh tượng quỷ dị từng sóng máu cuồn cuộn vui sướng ùa vào thân thể Úc Sâm, vừa lòng vô cùng, một bữa tiếp một bữa, chưa từng gián đoạn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, mấy thứ đó Úc Sâm không thích ăn cái nào cả!
Anh yêu bánh kem đồ ngọt, yêu lẩu cay, yêu uống nước ngọt có ga, yêu hết thảy tất cả đồ ăn vặt, chỉ ghét mấy thứ bổ máu đó, mỗi lần ăn cơm, đều nhạt như nước ốc! Cực kỳ thống khổ!
Đòi mạng!
Nhưng Tư Tuyên Dương giống như bị tẩu hỏa nhập ma, bắt đầu tốn công phí sức tìm mấy thứ nguyên liệu nấu ăn này nọ, đổi công thức nấu cho anh ăn, mặc kệ Úc Sâm có làm nũng, bán manh, sắc dụ, nổi điên, chơi xấu....!Ra sao đều đúng giờ đúng liều đúng lúc mà ép anh uống vào bụng.
Quá tàn nhẫn!
Không có mỹ thực, Úc Sâm cảm thấy con đường sinh hoạt hạnh phúc của mình ngày càng biến thành màu đen, lã chã chực khóc: "Em quan tâm anh diễn tuồng nào làm gì, anh thật sự sẽ nhảy xuống đó."
"Cậu nhảy xuống đi Úc ca, tôi sẽ tiếp được cậu." Tư Nam bên dưới phiến phong điểm hỏa.
[(1) Phiến phong điểm hỏa:
châm ngòi thổi gió; xúi bẩy gây chuyện; châm dầu vào lửa; lửa cháy đổ thêm dầu.]
"......!Hàm phê túng thắt (2)." Úc Sâm trợn mắt không thèm nhìn.
[(2) Hàm phê: phê bình kẻ ngốc, ám chỉ người vô cùng ngốc; Túng thắt: hiểu sương sương là kém cỏi.]
Tư Tuyên Dương trừng mắt cảnh cáo với Tư Nam, đi đến trước mặt Úc Sâm duỗi tay về phía anh: "Đừng ngồi xổm như thế, sẽ choáng đầu đó."
Lời nói cực kỳ thuyết phục!
Cẩn thận ngẫm lại, Úc Sâm vâng theo tôn chỉ trời đất bao la, thân thể của mình lớn nhất, giận dỗi liếc hắn từ dưới lên trên, làm bộ làm tịch chỉnh lại quần áo, bĩnh tĩnh đứng lên.
Nhưng anh đã quên rằng ở rất nhiều thời điểm, giả vờ và lật xe (3) chỉ cách nhau một đường thẳng.
[(3) Lật xe: là xĩu up xĩu down xĩu lên xĩu xuống á.]
Nháy mắt đứng lên, hai chân chợt dâng lên cảm giác tê mỏi, giống như có điện chạy qua.
Cùng lúc đó, trước mắt chợt tối sầm, một trận trời đất quay cuồng, đầu xiêu xiêu vẹo vẹo nhào về phía ngực của Tư Tuyên Dương.
Sau đó trong dự kiến được người ôm vào lòng, nằm giữa vòng tay, chóp mũi ngửi được mùi tươi mát quen thuộc.
"Ai da, lại bắt đầu nhào vào trong ngực câu dẫn em?" Tư Tuyên Dương chế nhạo thổi khí bên tai anh, tâm tình rất tốt nhìn vành tai trắng đến gần như trong suốt dần dần ửng hồng.
"......!Câu dẫn cái quỷ gì, là do chân bị tê," Úc Sâm nhắm hai mắt hoãn thần, nghiến răng nghiến lợi dựa vào lòng Tư Tuyên Dương, không có sức đẩy người ra nên đành chịu, giọng nói cũng mềm như làm nũng, "Đầu choáng...."
"Vậy lát nữa muốn ăn cơm dinh dưỡng hay không?"
"......!Ăn!"
Úc Sâm cắn lên cổ Tư Tuyên Dương tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng đầu còn choáng, nên lực cắn này vừa tê lại vừa ngứa, đầu lưỡi lơ đãng đảo qua làn da, giống như đang tán tỉnh, khiến Tư Tuyên Dương chậm rãi siết chặt cánh tay đang ôm anh.
"Ui -- tại sao em lại có cảm giác em đang nuôi một bé mèo chưa cai sữa?" Tư Tuyên Dương ôm lấy eo Úc Sâm, thân thể không động, để anh dựa vào đợi cơn choáng dịu đi, dịu dàng nói: "Vào nhà nghỉ ngơi một lát nha, em ôm anh, khỏi cần đi."
"Không......" Úc Sâm buồn bã ỉu xìu phun ra, "Anh muốn nói chuyện phiếm với Tư Nam, chúng anh lâu rồi không gặp nhau."
"Nói chuyện với anh ta vui ở chỗ nào?"
"Tại sao lại không vui," Úc Sâm nhỏ giọng cười, "Trước đây em tin tưởng không nghi ngờ về quan hệ người yêu giữa anh với cậu ấy, nương theo chuyện này, không phải Tư Nam chính là bạn trai cũ của anh sao?"
Vừa dứt lời, Úc Sâm liền cảm thấy hô hấp của người mình đang dựa vào đình trệ hai giây, trong lòng dần thấy có chút không ổn.
Cho dù quan hệ giữa anh với Tư Nam căn bản không thể tiến xa hơn hai chữ tình bạn, thật sự rất trong sáng, nhưng không biết có phải do đoạn thời gian hiểu lầm kia đã gây ra một bóng ma quá lớn với Tư Tuyên Dương hay không, dẫn đến việc hiện tại loáng thoáng có một chút ghen tuông với Tư Nam, nhưng mà Úc Sâm lại thích lấy chuyện này ra trêu hắn, trêu tới trêu lui không những không mất đi sự nhạy cảm, ngược lại càng thêm để ý.
Úc Sâm nhanh nhẹn đứng thẳng người, nhìn bé rồng hung dữ trầm mặc không nói trước mặt, đôi mắt vốn thanh triệt giờ phút này lại hiện lên một ít thâm trầm và lệ khí khiến anh cảm thấy cực kỳ không ổn, anh bất giác run lên, xoay người muốn chạy xuống lầu.
Ai ngờ phía sau lại xuất hiện một lực mạnh mẽ không dung tránh thoát, bất ngờ kéo anh về sau, mạnh mẽ ôm ngang.
"Đệt --!"
Úc Sâm gào lên, theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm cổ Tư Tuyên Dương, đầu váng mắt hoa véo hắn: "Lại nổi điên rồi? Một hai phải triễn lãm thành quả sau khi tập gym của em vào lúc này sao?"
"Có anh bên cạnh, em rất khó để kiềm chế," Tư Tuyên Dương vững vàng ôm anh, nghĩ nghĩ, lại sâu sắc tự phân tích chính mình, "Trên thực tế, em cũng cảm thấy bản thân mình là một người có tính cách rất dễ nổi điên, anh thì suốt ngày đốt lửa, lại còn cẩn thận nhóm lửa tự thiêu."
Không sai! Em chính là một tên hung dữ quái lực! Úc Sâm trợn mắt trắng trong lòng, cực kỳ không hiểu vì sao chiều cao rõ ràng không chênh lệch bao nhiêu, Tư Tuyên Dương nhìn qua cũng gầy, cũng không phải một tên cơ bắp bự con, tại sao lại có thể dễ dàng ôm công chúa như vậy!? Không tốn nhiều sức, giống như ôm cây cải trắng!
Hay là không phải do chênh lệch sức lực quá lớn, mà là do hắn phùng má giả làm người mập, giả vờ?
Giả vờ như thật!
"Anh nhóm lửa tự thiêu là sao? Anh trai đây hiện tại vẫn còn là bệnh nhân, em muốn làm gì anh?"
Đã ôm thì ôm đi, còn giả vờ nhẹ nhàng như vậy làm gì, Úc Sâm cũng an tâm thanh thản ôm lại hắn, hảo chỉnh dĩ hạ (4) nhìn hắn, ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
[(4) Hảo chỉnh dĩ hạ: dù bận vẫn nhàn.]
Anh cũng không tin, tốt xấu gì cũng là cân nặng của một người đàn ông trưởng thành, thực sự có thể nhẹ như vậy? Huống hồ bản thân anh với tố chất thân thể một ngày choáng nhẹ, ba ngày choáng nặng, người này sao dám lăn lộn anh?
"Anh nghĩ em sẽ làm gì anh?" Tư Tuyên Dương hỏi ngược lại, đáy mắt xẹt qua một tia ám quang nguy hiểm, cong môi: "Đương nhiên là hoàn toàn chặt đứt những ý nghĩ về bạn trai cũ của anh, gạo nấu thành cơm -- lên giường!"
Úc Sâm: "!!!"
Một bậc cảnh báo trong phút chốc kéo vang!!!
Anh ôm chặt cổ Tư Tuyên Dương, giọng nói cũng trở nên đanh thép: "Không được! Vận động khi cao khi thấp....!Cường độ quá lớn! Anh sẽ mệt chết!"
Tư Tuyên Dương dừng lại, rũ mắt cười đến ý vị thâm trường: "Yên tâm, sẽ không mệt anh."
Tác giả có điều muốn nói:
Tư Tuyên Dương có chuyện muốn nói: giải thích hai điểm, mạnh mẽ, giả không được; loại chuyện phải vận động khi cao khi thấp, không phải lúc nào 1 cũng là người làm..