Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 64: Chào Mẹ





[Chương 63 trên WordPress á nha.]
Một giấc ngủ trưa này của Úc Sâm kéo dài có chút lâu, trước sáu giờ mới bị Tư Tuyên Dương làm tỉnh.

Không sai, bị làm tỉnh.

Anh không hiểu vì sao Tư Tuyên Dương lại có nhiều tinh lực hơn so với anh như vậy.

Khi tỉnh giấc vì bị người cắn cổ, trong lòng Úc Sâm có một chút phẫn uất, ấn cái đầu lông xù xù của hắn, đem người dùng sức đẩy ra.

Tư Tuyên Dương cọ cọ bên gối đầu của anh, nhẹ hít một hơi, trong giọng nói mang theo một chút u oán kỳ lạ: "Chậc chậc chậc....!Ngủ xong liền đẩy ra, thật là một người đàn ông bạc tình....."
Tuy rằng biết hắn đang làm bộ làm tịch, nhưng dưới tình huống cùng chung chăn gối, Úc Sâm vẫn đỏ mặt, nhớ đến buổi chiều điên cuồng hỗn loạn, quấn chặt chăn xấu hổ dịch hai cái, chợt dừng lại: "Em....!Giúp anh rửa sạch?"
Anh nhớ rõ khi đó choáng choáng mê mê mà bắn xong, lúc sau đại não bị cảm giác mỏi mệt như hồng thủy nuốt hết, một đầu ngón tay cũng không muốn động, cho dù thân thể vẫn dính ướt nóng nực khó chịu, lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ, không quan tâm gì nữa.

Nhưng lúc này tỉnh dậy, lại cảm thấy toàn thân khô mát, áo ngủ cũng đã thay, ổ chăn ấm áp dễ chịu, tản ra hương tươi mát, ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ dần dần biến thành ánh vàng rực rỡ lúc hoàng hôn, tráng lệ lại tĩnh lặng, dường như thời gian đang ngừng chảy tại đây.

Thật muốn ngủ mãi không dậy.

Úc Sâm lại rụt vào trong ổ chăn, chỉ lộ ra đôi mắt mơ màng, hơi nước lăng lăng, chớp chớp dụ dỗ sắc mê tâm khiếu người bên cạnh.

"Vô nghĩa," Tư Tuyên Dương nằm nghiêng, nửa chống đầu nhìn anh, một tay khác duỗi đến mặt của Úc Sâm, xoa xoa bóp bóp vài cái như đang hả giận, nhưng lực độ lại mềm nhẹ, "Anh mẹ nó nói mớ kêu ông đây tắm rửa cho anh."
"Có...!Có chuyện này sao?" Úc Sâm cười gượng, "Ha ha......!Anh không nhớ rõ, nệm chăn cũng đổi ha?"
"Ừm," Ngón tay của Tư Tuyên Dương mò vào chăn, ấn ấn lên cánh môi có chút sưng đỏ của anh, cúi người hôn lên, "Thân thể dính dính sẽ ngủ không ngon, anh lại khá kiều khí (1), lại được cẩn thận nuôi, nuôi đến có chút mỏng manh."
[(1) Kiều khí: Yếu ớt; mỏng manh (ý chí); duyên dáng; thanh nhã; thanh tao; thanh tú.]
"Đánh rắm!"
Úc Sâm bất mãn vì bị tiểu quỷ nhỏ hơn vài tuổi gọi là kiều khí, hung dữ trừng mắt nhìn hắn, lại chưa từng nghĩ, dưới góc nhìn của Tư Tuyên Dương, anh vừa mới ngủ dậy nên sau đuôi mắt còn ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, chóp mũi trắng đến gần như trong suốt đặt trên chăn, ra vẻ hung dữ cũng không giống như đang đe dọa Tư Tuyên Dương, ngược lại như một loại câu dẫn cao cấp, vừa thuần vừa dụ.

Ít nhất cũng câu lấy trái tim của Tư Tuyên Dương đến cuộn tròn, hận không thể xoa nát anh, nuốt vào.

Nhưng lại luyến tiếc.

"Lại trừng? Lại trừng nữa em sẽ khiến người anh em bé nhỏ của anh sảng khoái lần nữa."
Tư Tuyên Dương ánh mắt tối nghĩa mà cười một tiếng, tay tiến vào chăn, nhẹ nhàng vén vạt áo ngủ của Úc Sâm lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bụng nhỏ của anh một vòng.

Phảng phất như có một dòng điện nhỏ chạy qua, lông tơ toàn thân của Úc Sâm đều dựng thẳng lên, thiếu chút nữa một nhảy ba thước cao.


Anh không dấu vết dịch về phía sau một đoạn, cẩn thận trừng mắt nhìn Tư Tuyên Dương, chợt nghĩ đến gì đó, lại nhanh chóng híp mắt thành một cái khe, không dám trừng quá lớn, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, trong lòng vô cùng buồn bực.

"Tại sao thể lực của em lại tốt như vậy? Em không mệt sao? Không khoa học, anh xem trên mạng không có nói như này....."
Tư Tuyên Dương cười nhạo một tiếng: "Trên mạng? Anh xem trên diễn đàn gì?"
Úc Sâm nhìn chằm chằm hắn không đáp.

Tư Tuyên Dương cười đến vẻ mặt cao thâm khó đoán, lại hỏi: "Vậy anh trên mạng có thấy qua một câu nói không?"
"Câu nào?"
Cúi người xuống, Tư Tuyên Dương dán môi bên tai Úc Sâm, nhiệt độ nóng đến trái tim, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười không dấu được, khiến nửa người Úc Sâm đều tê dại:
- - "Chỉ có trâu mệt chết, không có ruộng cày hư."
Trong đầu giống như sấm dậy đất bằng, "oanh" một tiếng nổ vang.

Úc Sâm mặt ửng đỏ, tim đập lỡ một nhịp.

Dù sao anh sống qua hai mươi mấy năm, câu này đương nhiên nghe qua, nhưng bị em trai đè lên người sau khi xong chuyện ấy ấy, quả thực rất có lực đánh vào.

"Em tỏ vẻ già dặn như vậy làm gì," Sau khi làm Úc Sâm đã biết, tên nhóc này rõ ràng là lần đầu tiên, "Khụ khụ......!Em thấy câu này khi nào?"
"Mới nãy, lúc anh mệt đến xỉu." Tư Tuyên Dương vẻ mặt thành khẩn.

"......!Đánh rắm! Anh lúc đó là ngủ trưa! Em đừng vũ nhục anh! Cái gì mà mệt đến xỉu! Em nói lại lần nữa xem!" Úc Sâm đưa hai tay ra véo cổ hắn.

"Được được được.....!Em sai rồi anh trai! Là ngủ là ngủ......." Tư Tuyên Dương lè lưỡi cười to.

Thật sự chỉ là ngủ thôi, nhưng lại ngủ hơi sâu.

Chất lượng giấc ngủ ngày thường của Úc Sâm không tốt lắm, ngủ rất nông, nhưng lần này lại không phản ứng với động tĩnh bên ngoài, cho nên Tư Tuyên Dương cũng không gọi anh, lúc ôm anh đi tắm, đồng thời để người giúp việc đổi khăn trải giường và chăn, còn bởi vì không an tâm, gọi bác sĩ vào xem, kiểm tra một phen, xác nhận chỉ là ngủ do mệt mỏi thôi, mới có thể an tâm.

Chỉ là ánh mắt lưu lại trên hai người của bác sĩ có chút quỷ dị và phức tạp, nếu không lầm, ánh mắt dừng trên dấu hôn ở cổ của Úc Sâm còn lẫn thêm một tia thương tiếc và thương yêu, Tư Tuyên Dương nhìn đến mệt tâm.

"Đừng lộn xộn, cẩn thận choáng đầu," Tư Tuyên Dương bắt lấy tay của Úc Sâm, cắn một phát lên đoạn da thịt non nát trắng nõn đến độ lộ ra mạch máu xanh tím, mặc kệ anh co lại, gắt gao nắm lấy, "Ăn thôi, bác sĩ nói, anh được ăn ít nhưng phải ăn nhiều bữa, chiều nay lại chưa ăn chút gì, thân thể sẽ khó chịu."
"Làm gì có vụ chưa ăn gì?" Úc Sâm không phục, một hai phải chiếm lại đất diễn, đôi mắt khiêu khích liếc Tư Tuyên Dương.

"Hôn mê lâu như vậy, tỉnh cũng chưa từng tỉnh qua, ăn cái gì? Em vẫn luôn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ em không biết?"
Úc Sâm hừ hừ hai tiếng, ngửa đầu lên chợt ôm lấy cổ hắn, cười đến tà khí trương dương.

"Ăn em!"
"Ồ!" Tư Tuyên Dương phụt cười, ôm eo anh, kéo người ra khỏi ổ chăn, "Vậy không được, em nhiều lắm chỉ được tính là thức ăn tinh thần, không thể ăn no thật sự."
"Ai da, da mặt em cũng không mỏng chẳng kém gì anh, còn thức ăn tinh thần, có xấu hổ không?"
"Từ bỏ!"
Tư Tuyên Dương cười đến híp mắt nhếch miệng, gạo nấu thành cơm, tâm tình tốt vô cùng, đặt thảm lông dê lên phía trên chăn, quấn người, trực tiếp ôm ngang Úc Sâm.

Thảm lông dê mềm mại tinh mịn, quấn đến một ngọn gió cũng không vào được, cánh tay hữu lực vững chắc ôm chặt, mặt của Úc Sâm dán lên cổ Tư Tuyên Dương, nhiệt độ cơ thể ấm áp từ trên mặt chạy thẳng vào tim, thoải mái đến muốn thiên hoang địa lão nằm trong lòng ngực này, động một tý cũng không muốn.

"Em thật sự không mệt?" Ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngừng, tay của Úc Sâm không thể lấy ra khỏi thảm được, liền dùng mặt cọ cọ hắn, "Nếu không thì thả anh xuống, sức lực đi đứng của anh còn rất nhiều, hơn nữa không phải bác sĩ cũng bảo anh phải vận động nhiều sao."
"Bác sĩ bảo anh khi nào dinh dưỡng và thể lực dư thừa mới vận động," Tư Tuyên Dương không biến sắc ôm anh ra khỏi phòng.

"Hơn nữa về sau anh sẽ vận động rất nhiều, không thì chốc lát nữa...."
"Cùng với em," Hắn trì hoãn một bước chân, sợ Úc Sâm không hiểu, trực tiếp nói trắng ra, "Vận động ở trên giường."
"......!Em thay đổi rồi, lưu manh!"
Úc Sâm làm ổ trong ngực hắn lẩm bẩm lầm bầm, được người ôm xuống lầu mới nhìn thấy Tư Nam sắc mặt cạn lời bị thồn cơm chó, kinh ngạc hỏi: "Cậu còn chưa đi?"
Tư Nam nổi giận: "Tôi đi đâu bây giờ! Cậu nói thử xem tôi đi đâu bây giờ! Đây mẹ nó cũng là nhà của tôi! Hai người các cậu đừng có nói chuyện yêu đương liền quên anh ruột với bạn tốt được không! Lúc tôi yêu đương, có trọng sắc khinh hữu sao!? Cẩu nam nam vô lương tâm, phí cả buổi chiều của tôi....."
Lạc Vũ ở đại trạch Tư gia lâu như vậy, chuyện trong nhà và trường học vì không có thời gian xử lý nên chất chồng một đống không ít, giữa trưa đến đây trong chốc lát, liền tạm thời về nhà một chuyến, để lại Tư Nam ở chỗ này."
Tư Nam vốn định cùng hai người thương lượng cách ứng phó với ba mẹ bên kia, lại không nghĩ đến lúc này, nói chưa được vài câu, hai người đã đóng chặt cửa phòng không ra.

Nhẫn nại không gõ cửa, lúc Tư Tuyên Dương gọi bác sĩ vào phòng, anh còn lo lắng một hồi, sợ thân thể của Úc Sâm lại xảy ra vấn đề, kết quả đợi đám người ra hỏi rõ, mới biết lo lắng quả thực là không cần thiết.

Để anh thê thảm thống khổ tại nơi đây, hai người này lại đi khoái hoạt vui sướng lăn giường!
Còn lăn đến gọi bác sĩ tới cửa!
Ban ngày tuyên dâm lại kịch liệt như vậy sao!
Còn nữa!
Cũng không phải làm từ pha lê! Chẳng lẽ lắc hai cái là nát sao!?
"Đừng kích động đừng kích động," Úc Sâm nhìn anh tức giận thổi râu trừng mắt, tức khắc vui vẻ, "Đừng để cho niềm vui của chúng tôi thành lập trên thống khổ của cậu."
"......!Hôm nay chính là ngày chúng ta tuyệt giao......"
Úc Sâm được Tư Tuyên Dương đặt lên sô pha, thoải mái nằm chờ bữa tối, lại chậm rì rì khoác áo ngủ bằng nhung vào.

Lúc này chợt vang lên tiếng chuông cửa.

Tư Tuyên Dương nhìn chằm chằm viên nút cuối cùng đang gài, quay đầu đã thấy dì Trương đang mở cửa, hỏi: "Ai đến? Vân Đình?"

Dì Trương nhìn camera, ấn nút khóa mở cửa, trả lời: "Không phải Vân tiểu thư, là xe của Tư tiên sinh và Tư thái thái."
Tư Nam cả kinh nhảy dựng lên: "......!Nguy hiểm!!!"
Úc Sâm kinh ngạc nhướng mày: Đến nhanh như vậy? Đến bắt Tư Nam? Hai bác này cũng nhàn....!Vừa nhàn lại bát quái!
"Dương Dương! Lần này em phải giúp anh!" Tư Nam luống cuống tay chân, sợ đến đổi giọng.

"Anh không muốn lại nghe hai người họ lải nhải lẩm bẩm, niệm đến lỗ tai anh sắp hóa kén! Ba mẹ luôn chịu thua em, lúc này em nói mấy câu, chọc giận họ để bọn họ trở về.....!Hơn nữa Úc ca còn ở đây! Nhanh chóng khiến họ quay về, bọn họ cũng không biết chuyện của em với Úc ca!"
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến giọng: "Không biết chuyện gì hả?"
Tư Nam nghe thấy giọng nói, lập tức như trái cà tím bị đánh, héo queo.

Úc Sâm quay đầu nhìn qua, trong lòng có chút kinh ngạc.

Anh nghe Tư Nam bọn họ miêu tả, vốn tưởng rằng mẹ Tư là người có tính tình đanh đá cá tính, diện mạo cũng sắc bén, có chứa một chút công kích, là một phu nhân nhà giàu sấm rền gió cuốn.

Lại không nghĩ rằng người lớn lên lại có chút......!Ngây thơ.

Tuy rằng khẳng định được tuổi của cô (2), nhưng chợt vừa thấy, lại giống như ba mươi, thậm chí nói cô hai mươi mấy tuổi có lẽ cũng sẽ có người tin.

[(2) thấy miêu tả là hơi trẻ nên để xưng hô bà nghe kỳ quá, nên tui để cô nhá.]
Bảo dưỡng tốt là một phương diện, quan trọng là khí chất và dáng vẻ cô, một chút cũng không phu nhân, ngược lại mang theo chút khí chất thân thiết tốt bụng của thiếu nữ.

Úc Sâm nhất thời không biết nên giao lưu với cô như thế nào.

Trong lúc anh cứng họng, Thư Ngọc Khanh đã ngồi xuống sô pha đơn, hận sắc không rèn thành thép liếc mắt nhìn con trai lớn nhà mình: "Con nói xem con trốn có ích gì? Ngoại trừ chỗ của em trai, con nghĩ con còn đi chỗ nào khác sao? Mỗi lần đều vậy, muốn bắt được con cũng không khó."
Tư Nam vẻ mặt đau khổ không nói gì, Tư Tuyên Dương chào hỏi: "Mẹ, chỉ có mình mẹ đến? Ba đâu?"
"Anh ấy vẫn chưa xong hạng mục ở Châu Âu, đã đi rồi, lần này nếu không phải vì anh con, anh ấy cũng không lo lắng vô cùng như vậy mà chạy về." Thư Ngọc Khanh xua tay với hắn, thăm dò nhìn về nhà bếp: "Mẹ còn chưa ăn tối, sắp chết đói, các con ăn gì chưa? Dì Trương dì nấu xong chưa? Làm thêm cho tôi cơm hải sâm, lại thêm trứng cá muối hấp cách thủy!"
"Ai! Được rồi bà chủ!"
Còn ở lại ăn tối? Tư Nam mặt như thiếu ăn, co lại bên cạnh Úc Sâm lảm nhảm: "Ba tôi cũng không biết có thật sự đi coi hạng mục không, ông với mẹ đều hoài nghi tôi với Lạc Vũ nhận con nuôi ở nước ngoài, hiện tại tôi cảm thấy ông chắc là đi kiểm chứng vụ này."
"Vậy cậu nhận nuôi thiệt hả?" Úc Sâm cũng nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên không có! Tôi với Lạc Vũ mới quen biết bao lâu!" Tư Nam đối với sự nghi ngờ của bạn tốt quả thực không thể đau lòng hơn.

"Ríu rít nói cái gì đó?"
Mắt phượng của Thư Ngọc Khanh sâu kín nhìn qua, ánh mắt dừng trên người của Úc Sâm, chậm rãi nhìn đến áo ngủ trên người anh, lại chăm chú nhìn vết đỏ hư hư thực thực như dấu hôn trên cổ anh, tiếp tục chuyển mắt đến khoảng cách tiếp xúc bằng không giữa tay anh và Tư Nam, mà xung quanh lại không thấy bóng dáng của Lạc Vũ, năng lực liên tưởng nhất mạch tương truyền tức khắc sôi trào, nháy mắt hiểu sai, kinh hoàng ẩn trong mắt.

"Cậu cậu cậu.....!Cậu lại là ai?"
Yên tĩnh vài giây, Thư Ngọc Khanh thậm chí nghe được trái tim của mình thịch thịch thịch đập liên hoàn.

Tư Nam đoạt lời: "Cậu ấy là (bạn tốt) (2) của con --"
[(2) chữ trong ngoặc bổ nghĩa cho câu, tui tự thêm vào ko phải của tác giả ~]
"Cậu ta là của con!!!!?? Cái thằng nghiệt tử này! Tra nam! Tại sao có thể bắt cá hai tay! Lạc Vũ đâu!?"
Thư Ngọc Khanh nháy mắt tạc mao, trợn tròn đôi mắt như thấy quỷ, giống hai viên nho đen, có chút đáng yêu, Úc Sâm nhìn thấy lại không hợp hoàn cảnh mà cười ra tiếng, tiếng cười trong trường hợp như này lại có chút quỷ dị, Thư Ngọc Khanh sợ đến mức run người.

"Không đúng không đúng không đúng......!Mẹ nghe con nói xong đi mà! Cậu ấy là bạn tốt của con!" Tư Nam bất đắc dĩ nói, "Còn Lạc Vũ, người ta có một đống chuyện cần xử lý trong trường và trong nhà, sao có thể mỗi ngày đều ngốc bên nhau."
"A......!À, à......"
Thư Ngọc Khanh thở dài nhẹ nhõm, vẫn còn cảnh giác nhìn chằm chằm Úc Sâm, nhìn áo ngủ mềm như bông trên người của anh, nhìn dâu tây đỏ thắm sắc tình trên cổ anh, nhìn đuôi mắt ửng đỏ câu nhân của anh, nhìn cánh môi giống như bị cắn sưng kia của anh..........!
Càng nhìn, khẩu khí trong lòng lại dâng lên.

Nhìn thế nào cũng không thấy giống một người bạn tốt đứng đắn.

Nhưng Tư Nam đã nói như vậy, cô lại ngượng ngùng không dám trực tiếp hỏi ra điều hoài nghi, tầm mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, một lòng một dạ chú ý đến động tác giữa bọn họ, lại xem nhẹ con trai út nhà mình.

Giờ phút này trong lòng cô, hoàn toàn không cho rằng Tư Tuyên Dương và Úc Sâm lại ở bên nhau.

Úc Sâm cũng không tránh, đón nhận tầm mắt của Thư Ngọc Khanh, ngoan ngoãn làm ổ trên sô pha, cười tủm tỉm ngọt ngào mở miệng: "Chào dì."
"......!Chào, chào con." Thư Ngọc Khanh sắc mặt cứng đờ.

Không khí có một chút xấu hổ.

Tư Tuyên Dương không ảnh hưởng chút nào, giơ tay nhìn đồng hồ, nhíu mày, nhìn về chuyên gia dinh dưỡng cách đó không xa, đối phương gật đầu với hắn.

Tư Tuyên Dương cúi đầu trầm giọng nói: "Bữa của Úc Sâm xong rồi, ăn trước đây, mẹ, của mẹ chắc hẳn là phải chờ một lúc nữa."
Thư Ngọc Khanh kinh ngạc: "Vì sao? Không thể đợi mẹ ăn chung sao?"
"Dạ dày anh ấy không tốt, còn tuột huyết áp, lại đợi lát nữa sẽ xảy ra vấn đề."
Thư Ngọc Khanh sửng sốt, nhìn một vòng bốn phía, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, trong nhà này lại có thêm nhiều người khác nữa.

Ngày thường cô ở đại trạch Tư gia, cho nên thấy nhiều người như vậy một chút cũng không cảm thấy bất ổn, nhưng cẩn thận nhớ lại, nơi này là chỗ Tư Nam và Tư Tuyên Dương thường ở, cả hai người họ đều không thích được quá nhiều người chiếu cố, ngay cả dì Trương thường làm ở đây, cũng đúng hạn quét tước, nấu xong bữa ăn hàng ngày rồi rời đi, không ở lại lâu.

Tại sao lúc này lại nhiều người thế?
Tư Nam nhìn ánh mắt của cô, quyết định cho cô chầm chậm tiếp nhận chân tướng, kéo tay áo cô: "Mẹ, Úc ca dưỡng thương ở đây, trước đây thân thể cậu ấy xảy ra chút vấn đề, bị thương, chuyên gia dinh dưỡng và hộ lý bác sĩ này, đều được Dương Dương mời tới."

"Ồ......" Ánh mắt của Thư Ngọc Khanh vẫn ngốc, cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, quay đầu nhìn về phía Úc Sâm, giây tiếp theo lại thiếu chút nữa ngất xỉu.

- - con trai út ngày thường hung dữ soái khí của cô cúi người xuống, dịu dàng ôm cái người kỳ quái trên sô pha kia lên!!!
Còn là ôm công chúa!
Tư Tuyên Dương vốn cúi đầu nhìn mặt đất, lại không thấy dép lê của Úc Sâm, bỗng chợt nhớ tới, người được hắn ôm xuống lầu, tất nhiên đã để quên dép lê.

Để Úc Sâm chân trần đi trên mặt đất là tuyệt đối không có khả năng, trong đầu Tư Tuyên Dương thậm chí cũng chưa từng xuất hiện ý nghĩ này, tự nhiên cúi người xuống, quen thuộc ôm người lên.

Một bên ôm một bên nghĩ, quả nhiên loại chuyện này sau khi làm nhiều lần, liền sẽ càng ôm càng thuận tay, cơ bắp trên cơ thể cũng có ký ức, ôm vào trong ngực quả thực rất kín kẽ, giống như ôm món đồ chơi mềm mại hồi còn nhỏ, không muốn buông tay.

"Các con đang làm gì --!!!" Thư Ngọc Khanh nữ sĩ cảm thấy bốn mươi mấy năm nhân sinh của mình đã chịu tác động lớn nhất.

Tư Nam cũng hít ngược một hơi khí lạnh, anh không nghĩ đến hai tên tổ tông này lại có thể không xem ai ra gì như thế, trực tiếp cho mẹ anh một cái kích thích lớn.

Chỉ vài bước như vậy, Úc ca cậu cũng không thể xuống đất tự đi sao!?
Cậu là mỹ nhân ngư à? Đi dưới đất giống như đi trên mũi dao sao!
So với hai người không hề bình tĩnh này, đôi cẩu nam nam trung tâm gió lốc ngược lại vô cùng đạm nhiên.

Tư Tuyên Dương rũ mắt ý bảo bọn họ nhìn chiếc thảm trống rỗng này: "Xem, không có dép lê."
Thư Ngọc Khanh: "......"
Tư Nam: "......"
Ý gì? Có thảm kia mà -- còn dày như vậy! Mang hay không mang dép khác nhau chỗ nào?
Úc Sâm chớp đôi mắt thủy sắc liễm diễm, sắc mặt dưới ánh đèn có chút tái nhợt, lông mi đen như quạ yếu ớt rung động, trắng đen rõ ràng, như một bức tranh thủy mặt sạch sẽ thuần túy, xé nhẹ là có thể rách.

Anh dựa vào vai của Tư Tuyên Dương, chậm rãi mở miệng giải thích: "Hồi chiều, tôi có chút mệt trong phòng, không có sức đi đứng......"
Thư Ngọc Khanh: "!!!"
Cậu đừng nói nữa!!! Có hình ảnh!!!
Tư Nam nuốt một nước bọt, sắc mặt phức tạp, nghĩ hồi chiều bác sĩ từng vào phòng ngủ, thầm nghĩ cậu quả đúng là mệt, chẳng qua lời này nói thẳng ra có chút.....!
"Ít nhiều gì bên trong cũng có chút bitch." Tư Tuyên Dương tâm hữu linh tê với anh hắn, bên tai của Úc Sâm nhẹ giọng nói.

Úc Sâm liếc xéo hắn một cái, không nói gì, đem mặt nhẹ nhàng đáp lên cổ hắn, mí mắt hơi rũ xuống, thần sắc uể oải.

Sặc mùi bạch liên.

Tuy nói xác thật là cố ý diễn, nhưng anh diễn một hồi cũng có chút mệt, hơn nữa cả chiều chưa ăn gì, môi bị gặm sưng cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, lúc này nếu không phải được người ôm đi, anh cũng không bảo đảm có thể đi được vài bước hay trực tiếp ngất xỉu.

Trọng lượng trong lòng ngực mềm mại nặng đi nhiều, Tư Tuyên Dương hiển nhiên cũng nhận ra anh không đúng, không dám tiếp tục ở chỗ này nói chuyện với Thư Ngọc Khanh, bỏ xuống một câu: "Con dẫn anh ấy đi ăn trước", liền trực tiếp ôm người rời phòng khách.

Lưu lại Thư Ngọc Khanh vẻ mặt như bị sét đánh, sau khi phản ứng lại liền kéo Tư Nam không cho anh đi, hung thần ác sát hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra!? Nói rõ cho mẹ! Hai người bọn nó rốt cuộc có quan hệ gì? Đừng nói cho mẹ chỉ là tình huynh đệ, lão nương chưa có mù!"
"......"
Tư Nam bi thương thở dài một tiếng, cảm thấy sâu sắc ngày tháng tương lai của mình sắp trở thành một màu đen nhánh.

......!
Bên kia, Úc Sâm chậm rì rì ăn cơm, một bên cũng phân tâm chú ý Tư Nam và Thư Ngọc Khanh, dù sao cũng là mẹ của Tư Tuyên Dương, tuy rằng sớm đã có tính toán gặp gia đình, nhưng lần này lại là đột xuất, nếu thật sự khiến người nổi giận, khẳng định không tốt lắm.

Cho dù biểu hiện thật sự bình tĩnh, nhưng anh cũng nghiêm túc muốn ở bên nhau với Tư Tuyên Dương, không hy vọng Tư Tuyên Dương sẽ bị kẹt ở thế khó xử giữa anh và ba mẹ.

Than nhẹ một hơi, tâm tình dần dần lây dính một chút nôn nóng, mì trong chén sắp bị anh chọc nát bấy.

Lúc Úc Sâm lại một lần nữa nhìn qua thăm dò, Tư Tuyên Dương không thể chịu được nữa, cứng rắn xoay đầu anh lại.

"Ăn cho hết vào, phân tâm sẽ ảnh hưởng đến dạ dày tiêu hóa, chẳng lẽ ngay cả ăn cơm cũng bắt em đút? Nếu vậy kích thích đối với mẹ em sẽ càng lớn thêm, ngược lại cũng tốt, một bước đúng chỗ, không cần cẩn thận giải thích lại cho mẹ."
Úc Sâm bĩu môi, chậc một tiếng, đôi mắt âm u vừa chuyển, hỏi: "Nếu mẹ em viết cho anh tấm chi phiếu hai trăm triệu, muốn anh với em chia tay, thì làm sao bây giờ!"
Đây hẳn là bị phim truyền hình đầu độc, toàn ý nghĩ cẩu huyết......!
Tư Tuyên Dương buồn cười dùng đũa gắp thức ăn cho anh, chậm rãi nói: "Vậy nếu anh muốn lấy thì lấy, em sẽ nỗ lực, truy anh đến cùng!"
[Okê, chương này gần 5k từ, tui định chia chương ra mà lười quá nên edit nguyên chương, wattpad của tui lag bay màu mấy lần =))) phải gõ chữ thiệt chậm nữa chứ không thôi thì nó bị bbnhưuw vayfư nè.].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.