Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 25



Cơm nước xong Chu Lâm bắt đầu rửa chén, thằng nhóc vẫn như thường ngày bồi ở một bên, câu được câu không tán gẫu chút đề tài râu ria với Chu Lâm.

Hai người ai cũng không nói chuyện đêm hôm đó, giống như không có chuyện gì xảy ra kéo dài cho đến khi hết giờ dạy học. Xem thời gian trên đồng hồ đã đến lúc, Chu Lâm khép sách lại đứng dậy, nói với Đoan Mộc Thanh Lỗi còn đang học thuộc từ vựng:

“Tối nay như vậy thôi, tôi đi trước.”

Trong nháy mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, Đoan Mộc Thanh Lỗi đứng dậy nhìn Chu Lâm phủ thêm áo khoác, không nói một lời đưa hắn đến bên cửa phòng khách bên.

Đưa tay chuẩn bị mở cửa đồng thời phía sau lại truyền tới tiếng kêu “Anh Khiết Văn”, Chu Lâm quay đầu lại đáp một tiếng “Hả?” ── trước mắt tối sầm lại, bị thằng nhóc đánh lén hôn lên.

Nghĩ thầm quả nhiên là nhịn không được, Chu Lâm cười cười ở trong lòng, không có bất kỳ phản đối nhắm mắt lại trao đổi nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước với thằng nhóc. Nụ hôn êm ái dần dần biến chất, khi thằng nhóc vòng tay ra phía sau Chu Lâm thì hai người đã bắt đầu hôn sâu thật dài.

Môi dây dưa khiến cho Chu Lâm nghĩ đến kỹ thuật hôn trúc trắc của thằng nhóc ngày hôm qua, nghĩ thầm thật ra bây giờ cũng coi như trả bài ngày hôm qua a, không nhịn được lại bật cười vì ý tưởng này.

“Này!” Rõ ràng cảm thấy được Chu Lâm xuất thần, thằng nhóc dừng lại động tác, hơi có chút não dùng trán đánh nhẹ tới. Chu Lâm mỉm cười xoa xoa lỗ tai của hắn, nói tiếng thật xin lỗi.

Nói xin lỗi xong thằng nhóc liền hết giận, tựa đầu im lặng một hồi lại tiến tới bên tai Chu Lâm dùng giọng nói trầm thấp dò hỏi:

“Tối nay không về được không?”

── Giọng nói như vậy từ nơi nào học được? Chu Lâm buồn cười nghĩ, nhưng lỗ tai nóng lên làm cho y phát giác thật ra mình mình rất thích hắn như vậy.

Nhưng mặc dù trong lòng đáp ứng, ngoài miệng vẫn nói một câu “Không được” . Thằng nhóc không nghĩ sẽ bị từ chối dứt khoát như thế, thoáng ngẩng đầu lên nhìn thẳng Chu Lâm, nhíu mày:

“Tại sao?”

“Cậu còn chưa làm xong bài tập đúng không?”

“Chỉ còn mấy bài thôi, làm rất nhanh.”

“Địa lý thì sao? Còn chưa xem qua đi?”

“Chờ một chút rồi xem.” Nói như vậy, thằng nhóc ngoài ý muốn trẻ con nói thầm một câu, “Dù sao ngày mai đâu có học.”

“Ngày mai không học thì không xem sao? Thái độ học tập gì vậy hả!” Cố tình nghiêm mặt nhéo nhéo lỗ tai của hắn, nhưng rất nhanh lại dãn ra vì biểu cảm xem thường trên mặt thằng nhóc.

Không dọa được hắn sao? Nghĩ như vậy, Chu Lâm thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn thằng nhóc, nói:

“Nhưng tôi ở đây sẽ gây ảnh hưởng đến cậu đi?”

“Sẽ không!”

Thằng nhóc phản bác nhanh chóng. Chu Lâm nhìn thẳng vào mắt của hắn, im lặng một chút, hơi chất vấn nói:

“Vậy tối hôm nay tôi phải dành thời gian để dò bài là sao?”

── từ trước đến nay Đoan Mộc Thanh Lỗi không xem trọng học thuộc lòng nhưng thái độ hôm nay lại thật khác thường. Không chỉ lúc đọc lịch sử nói lắp ba sai hai ba lần, còn nhầm mấy chỗ trọng điểm trả lời ông nói gà bà nói vịt. Mặc dù rất nhanh liền phát hiện mình sai rồi sửa lại, nhưng vẫn có thể thấy được hắn phân tâm.

“Chỉ nhớ chậm một chút. . . . . . đâu có sao.” Nói như vậy, thằng nhóc xoay đầu qua một bên, có lẽ có chút chột dạ nên giọng nói càng ngày càng nhẹ.

Khó gặp phải thằng nhóc tự đại lộ ra dáng vẻ này, khóe miệng Chu Lâm bất giác cong một chút, nhưng dù trong lòng không ngừng nghĩ “Thật muốn hôn” vẫn nhịn không xúc động nhào tới, tiếp tục nề nếp nghiêm chỉnh nói:

“Vài ngày nữa có bài kiểm tra đúng không? Nếu tiếp tục như vậy. . . . . . Tôi thấy, tôi không nên tới thì hơn.”

Uy hiếp như vậy, cuối cùng thằng nhóc cũng im lặng. Một lát sau hai cánh tay buộc chặc, chán nản tựa đầu tựa vào vai Chu Lâm.

“Anh Khiết Văn.”

“Hửm?”

“Tôi thích anh.”

── tôi biết, tôi biết.

Dù đã biết tâm ý của thằng nhóc nhưng một lần nữa nghe tỏ tình tâm vẫn nhảy lên không ngừng. Chu Lâm nhẹ nhàng xoa lỗ tai thằng nhóc, đáp một tiếng “Ừ.”

“Không được ‘ ừ ’.” Bất mãn với phản ứng bình thản như vậy, Đoan Mộc Thanh Lỗi ngẩng đầu lên, cặp mắt không cho phép người nào có thể trốn tránh nhìn thẳng vào Chu Lâm, trong ánh mắt tràn đầy cố chấp cùng nghiêm túc ──

“Tôi muốn nghe anh nói thích tôi.”

Tiếp theo đôi môi lại áp tới, môi răng cuồng loạn, phảng phất như đang mê hoặc, ở bên khóe miệng Chu Lâm thấp giọng nỉ non:

“Anh Khiết Văn, nói thích tôi đi.”

“. . . . . .”

Hôn hay ôm, đã làm đến tình trạng này mà vẫn còn bất an vì chưa nghe được mình minh xác tỏ thái độ sao? Cho nên thằng nhóc đúng là thằng nhóc, nếu như bất an sẽ luôn lo sợ hoài.

Nguồn :

Cười khổ, Chu Lâm ôm thật chặc Đoan Mộc Thanh Lỗi, tim đập nhanh không dứt đồng thời cũng cảm thấy khổ sở.

Trầm mặc một hồi, qua loa nói:

“Chờ cậu trưởng thành rồi hãy nói. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.