Đồng Hoa

Chương 14



Ngày hôm nay, công tử ra khỏi nha môn đã đến nói với bọn ta rằng, Tổng đốc đại nhân nghe nói trong nhà hắn mở một cửa hàng điểm tâm nên muốn đến thưởng thức, bảo bọn ta hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Thái Âm nhận lời, sau đó cùng đại nương đi đến chợ phiên chọn mua nguyên liệu, còn ta ở lại canh cửa hàng.

Đại nương và Thái Âm càng ngày càng thân, mỗi lần đều hẹn nhau ra ngoài đi dạo mua sắm mãi mới về, lúc về túi lớn túi nhỏ một đống đồ, ta không muốn tham gia vào.

Khó khăn lắm mới chuẩn bị một bàn điểm tâm gồm bánh ngọt và trái cây đầy đủ, nhưng đợi mãi cuối cùng chỉ có một mình công tử trở về.

Hỏi hắn sao tổng đốc không đến. Hắn nói hắn cũng không biết làm sao, khi đại nhân đi đến bên suối, sắp đến nơi rồi lại đột nhiên quay đầu vòng về không đến nữa.

Cũng không biết đã đắc tội ngài ấy cái gì, hắn vội đi hỏi, ngài ấy lại nói không có gì, thật sự khiến hắn không hiểu nổi.

Ông chủ nhà lại an ủi hắn:

“Có lẽ chỉ là đột nhiên có việc gấp nên về thôi, chúng ta đừng có đoán mò, đợi đến lúc con và Thải Âm thành thân, lại đi mời đại nhân tới chung vui là được.”

Chuyện Thái Âm thành thân, bọn ta đã gửi thư xin ý kiến của phu nhân, phu nhân gửi toàn bộ khế ước bán thân của Thái Âm đ ến đây.

Trong thư còn nói, nếu như gặp phải người có duyên phận thì cứ gả đi, Trần phủ chính là nhà mẹ của Thái Âm, sau này thường xuyên về thăm nhà là được rồi.

Vì thế đợi đến ngày thành thân ấy, ta lại làm phù dâu một lần nữa.

Cửa hàng điểm tâm giăng đèn kết hoa, không khí tưng bừng giăng đầy khắp nơi. Ta nói với Thái Âm:

“Nghe nói tấu chương xin lập công cho công tử đã được gửi lên trên, chừng mấy ngày nữa sẽ có hồi âm. Tỷ xuất giá đã trở thành nương tử nhà quan rồi, thật sự rất may mắn!”

Thái Âm kéo lấy tay ta:

“Ta chỉ hy vọng có thể được như lão gia với phu nhân là đủ, sống cả đời như thế mới đáng sống. Phu nhân nói muội có duyên với cả nhà chúng ta, quả nhiên là sự thật. Lần này theo muội đến phương Nam lại có thể tìm được nơi nương thân cả đời, phần may mắn này là muội mang đến cho ta mới phải. Chỉ là… haiz, muội còn muốn phiêu bạc thế này đến khi nào đây…”

Nói xong, tỷ ấy còn không quên an ủi ta:

“Muội cũng đừng giận lão gia phu nhân, nếu như là gia đình bình thường thì còn có thể tranh giành, nhưng đó là Hoàng gia tứ hôn, đó còn là tiểu thư phủ Định Quốc Công, vậy thì còn có thể tranh thế nào được.”

Ta mỉm cười nói:

“Tỷ nói với ta những lời này ta nghe không hiểu, thiếu gia thành thân với tiểu thư, vậy mới xứng đôi chứ, một nha hoàn như ta có cái gì để tranh giành? Chưa kể lão gia phu nhân đối đãi với ta tốt như vậy, nếu không có mọi người, cả nhà ta đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi, ta còn gì bất mãn nữa đâu?”

Ngày đó, người trong nha môn đến chúc mừng, nhưng Tổng đốc chỉ gửi một một bao tiền mừng thật dày, còn người thì không thấy đến.

Thái Âm đã gả đi, cửa hàng điểm tâm đương nhiên sẽ là của hồi môn cho tỷ ấy, vì thế ta ở đó thêm nửa tháng đã chào từ biệt với công tử:

“Chuyến đi này của ta vốn đến để làm nguyệt lão, giờ đã hoàn thành sứ mệnh, đã đến lúc ta phải đi rồi!”

Thái Âm lưu luyến kéo tay ta, thủ thỉ: “Nếu như trên đường đi gặp được nhân duyên thích hợp, muội hãy cân nhắc nhé! Đừng làm chậm trễ hạnh phúc cả đời mình!” .



Ta gật đầu đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.