Đồng Hoa

Chương 16: Hoàn chính văn



Ta dùng những kỹ năng thêu thùa đã học được từ chỗ Trương ma ma để gầy dựng nên Đồng Hoa Ký.

Ban đầu chỉ có thể thêu một số khăn tay và quạt để bán, khi các cô nương dần học được tay nghề, bọn ta đã có thể bán được các mặt hàng thêu khổ lớn như bình phong hay chăn bông.

Người trong tiệm thêu ngày càng nhiều hơn, đây đều là những cô nương không nhà để về, chỉ cần được bán đến chỗ Nha bà, ta sẽ đi chuộc về, sau đó dạy các nàng thêu thùa.

Có một số người không có tài may thêu, ta sẽ dạy cho các nàng làm điểm tâm bánh ngọt, hoặc là điều chế phấn son, còn dạy cả chút chữ nghĩa mà ta học được từ chỗ tiểu thư cho các nàng biết đọc.

Đợi đến khi họ học được chút kỹ năng, có người muốn về nhà, ta sẽ trả lại khế ước bán thân cho các nàng, liệu sức giúp thêm chút tiền bạc đưa họ về nhà.

Thường xuyên qua lại như thế, người cùng quê đều nói chỗ ta là học đường cho nữ tử, dần dần còn có thôn dân đưa con gái đến chỗ ta để học được tay nghề.

Ta thấy rất vui, chỉ cần nữ tử trong tay thạo một nghề thì không sẽ không cần phải đi vào con đường bán thân, dẫu sao thì việc bán mình đi cũng rất nguy hiểm, đâu phải ai cũng có thể giống như ta năm đó, được bán vào một gia đình tốt đâu.

Người dân đều nói ta là nữ bồ tát, nhưng ta không dám nhận. Tuần phủ mới tới có công giúp nhân dân an cư lạc nghiệp, ta cũng không dám tranh công với quan phủ.

Chỉ có Nha bà không vui, bỏi vì không có ai bán con đi, bà không kiếm được tiền.

Thế là bà đổi nghề làm mai mối, việc đầu tiên là muốn gả ta ra ngoài, dẫu sao thì năm nay ta đã sắp mười tám, ở dưới quê đã được xem là nữ tử lỡ thì, các tỷ muội bằng tuổi với ta gần như đã bế con trong tay.

Dưới sự động viên của Nha bà ta cũng đi xem mắt mấy người, nhưng chỉ cảm thấy không có duyên phận. Dù sao cũng đã từng gặp được thiếu niên như ngọc kia, giờ lại nhìn người khác, ta luôn thấy thiếu một chút gì đó.

Có lẽ, đó gọi là cái liếc mắt thâm tình tựa vạn năm.

Nhưng cũng không có gì phải rối rắm cả, dù sao mỗi ngày ta đều rất bận rộn, trong tiệm vẫn còn rất nhiều việc nhọc lòng đợi ta làm.

Phải rồi, ta đã mở chi nhánh thứ ba ở trong thành, một cửa tiệm bán sản phẩm thêu thùa, một cửa tiệm bán điểm tâm bánh ngọt, một cửa tiệm bán son phấn, đều được đặt tên là Đồng Hoa Ký. Nhân viên trong các cửa hàng đều là nữ tử, các nàng đều gọi ta là Đồng Hoa tỷ, cảm giác được mọi người trông cậy đã lấp đầy trái tim ta, mỗi ngày ta đều sống rất trọn vẹn.

Đón tết xong sẽ đến ngày lễ Quan Âm, mọi người ở thôn quê đều đề cử ta sắm vai Quan Âm, ta thực sự không từ chối được, chỉ đành hóa trang để làm hài lòng công chúng.

Cửa hàng được nghỉ một ngày, các nữ tử trong tiệm cũng đi theo ta đến cúng thần ở chùa Quan Âm.

Chỉ là trong lúc mơ màng ta chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.

Ta chỉ nghĩ mình hoa mắt, đông người thế kia cưỡi ngựa xem hoa, hắn đang yên đang lành làm quan lớn ở kinh thành kia mà, chắc chắn ta đã nhìn nhầm rồi.

Theo thông lệ cũ, Quan Âm sẽ ở lại một đêm ở chùa Quan Âm, ta chỉ đành nghỉ lại ở đây.

Buổi chiều, đợi khi mọi người đã giải tán, ta ăn cơm chay cùng các sư thái trong chùa, cơm nước xong xuôi lại ra sau núi tản bộ.

Du Lâm sư thái đi cùng ta, trên con đường nhỏ ở giữa sườn núi, gió mát phả vào mặt, mát mẻ thoải mái lạ kỳ.

Sư thái nói ta hữu duyên với Quan Âm, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ ta luôn bình an khỏe mạnh, mọi việc như ý.

Ta nói ta đã thấy đủ với hiện tại, trước đây nhà nghèo không ăn nổi một bữa cơm no, nhìn thấy mẹ bệnh mà chẳng có một đồng bạc để chạy chữa.

Bây giờ không chỉ có cửa hàng của riêng mình, được làm những việc mình thích, mà còn có tiền dư ra để giúp đỡ người cùng quê, đây chẳng phải là kết quả mà Bồ Tát đã ban phúc hay sao?

Ánh ráng chiều gợn sóng ở sau lưng, dòng suối trong giữa lưng chừng núi chảy róc rách không ngừng, chim hót líu lo, hoa tươi nở rộ, đây đúng là chốn thế ngoại đào nguyên.

Ta thầm cầu nguyện trong lòng, mong cầu Bồ Tát phù hộ cho cha mẹ, lão gia phu nhân, Mãn Trụ Nguyệt Nhi được bình an suôn sẻ. Phải rồi, còn mong người phù hộ cho thiếu gia và thiếu phu nhân được bình an vui vẻ, hạnh phúc không phiền lo.

Sáng sớm hôm sau, ta từ biệt sư thái để xuống núi, vừa ra khỏi sơn môn đã thấy một người đứng chắp tay ở đó, ánh mặt trời từ đằng sau chiếu tới người hắn, tỏa ra hào quang sáng lạn.

Ta tập trung nhìn sang, không phải thiếu gia thì còn là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.