Chương 152
Máu bắn tung tóe, khóe môi cô ấy bị đánh nát.
Khắp căn phòng đều bị dính đầy vết máu bắn r4.
Chu Tước vẫn quật cường không lên tiếng.
Ánh mắt đỏ lử nhìn chằm chằm Triệu Lộ Bình không chớp mắt.
“Được lắm, mày cứng đấy!”
Thấy thế, hắn ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nếu không phải cô ấy muốn cứu Tiền Cẩm Lâm, hắn ta không thể nào tóm được cô ấy.
Thực lực của cô ấy rất mạnh.
Chỉ có điều giờ phút này, cô ấy đã bị khống chế.
Ánh mắt bén nhọn kia khiến hắn ta rất khó chịu.
Hắn ta lôi ra mấy cây đinh sắt, tàn nhẫn đâm vào hai mí mắt của Chu Tước.
Khiến cô ấy không thể nhắm mắt lại, cũng không cách nào chớp mắt được.
Cơn đau mãnh liệt khiến cô ấy không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Toàn thân run lẩy bẩy.
Hàm răng cắn chặt.
“Tao thề sẽ khiến mày phải quỳ xuống cầu xin tao”.
“Xin tao cho mày được chết!”
“Bản thân mày còn chả giữ nổi cái mạng quèn mà còn có bản lĩnh dọa nạt tao à?”
Triệu Lộ Bình cười khinh khỉnh.
Quay ra ngoài vẫy tay ra hiệu.
“Đưa chúng nó đến chỗ máy khai thác”.
“Ném vào trong hầm mỏ, băm chúng nó thành thịt nát cho tao”.
Sau khi ra lệnh, hắn ta lại nghĩ tới cuộc gọi vừa rồi của Chu Tước cùng với câu nói cuối cùng của cô ấy.
Trong lòng thoáng thấy bất an.
Hắn ta bèn gọi một cuộc điện thoại.
“Lão Quỷ, gọi mấy tên sát thủ đến khu công nghiệp thành Đông cho tôi”.
Cùng lúc đó.
Trên mật lệnh Kẻ Ác đang nắm giữ truyền tới một tin tức.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai hắn.
“Lão Quỷ, gọi mấy tên sát thủ đến khu công nghiệp thành Đông cho tôi”.
Hắn cất giọng trả lời.
“Nhiệm vụ trước thất bại, sát thủ đã bị tiêu diệt hết”.
“Tôi sẽ gọi sát thủ mới đến, trong vòng nửa tiếng nữa sẽ có mặt”.
Sau khi nói xong mật lệnh, máy truyền tin tức thì im bặt.
Bên trong phòng nghỉ dựng tạm ở khu công nghiệp thành Đông.
Không gian xung quanh bị tiếng máy móc chạy ầm ầm nhấn chìm.
Một hố đất khổng lồ hiện ra trước mắt.
Mấy thằng đàn em của Triệu Lộ Bình lôi xềnh xệch Chu Tước cả người đẫm máu và Tiền Cẩm Lâm đến bên miệng hố.
“Tắt máy đi đã!”
Nhận được mệnh lệnh, máy móc lập tức ngừng hoạt động
Thằng đàn em nhe răng nở nụ cười xấu xa, dùng sức đẩy Chu Tước ngã vào hố đất.
Kẻ còn lại nhìn thấy Tiền Cẩm Lâm xinh đẹp đẫy đ4, bèn x0a nắn ngực cô ta vài cái, vẻ mặt tiếc rẻ.
“Em gái, ngoan ngoãn cầu xin anh đi, anh có thể cho em được hưởng thụ sung sướng trước khi chết!”
“Cút!”
Tiền Cẩm Lâm gạt phăng nước mắt đang giàn giụa trên mặt, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.
Thằng đàn em thẹn quá hóa giận.
Hung hăng giơ tay cho cô ta một bạt tai.
“Con mẹ nó, mày đừng có không biết tốt xấu!”
Gã ta lùi ra sau nhìn thoáng qua phòng nghỉ ở bên ngoài công trường.