Chương 188
Nhưng không giống các gia tộc làm bất động sản khác, nhà họ Tôn đang thực hiện dự án bệnh viện bất động sản tự vận hành.
Người nắm giữ mọi quyền lực của nhà họ Tôn là gia chủ Tôn Tư Minh đã tám mươi tuổi.
Tôn Tư Minh có hai người con trai. Tôn Hữu Tài từng bị Trần Thiên Hạo tẩn một trận, chính là con trai của cậu con trai cả.
Vì đặc thù ngành nghề liên quan nên nhà họ Tôn ít xảy ra mâu thuẫn hay xích mích với các gia tộc khác.
Nhưng thực lực và nguồn vốn hùng hồn ấy vẫn không đủ giúp nhà họ Tôn có thể một mình trụ vững.
Trước sự phản kháng của ba gia tộc lớn nhắm vào Trần Thiên Hạo, nhà họ Tôn chịu áp lực của nhà họ Bạch, cộng thêm cách làm việc không tốt của Trần Thiên Hạo.
Cuối cùng, họ vẫn chọn con đường đối đầu với Trần Thiên Hạo.
Tất nhiên, Trần Thiên Hạo tạm thời vẫn chưa biết những chuyện này.
Ô tô lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã đến đại viện nhà họ Tôn ở thành Nam.
Ở nước Hoa.
Một gia tộc quyền lực sẽ không sống trong những tòa nhà cao tầng, mà sẽ ở các đại viện cổ điển, thế mới là biểu tượng của thế lực hùng mạnh.
Trần Thiên Hạo dẫn Tiền Cẩm Lâm đến trước cổng đại viện thì bị bảo vệ chặn lại.
“Hai vị, đây là nhà riêng, mời các vị đi cho”.
“Thông báo với gia chủ của các anh đi, cứ nói tôi là Trần Thiên Hạo”.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Hai bảo vệ vừa nghe xong, cơ thể lập tức run lẩy bẩy.
Cái tên Trần Thiên Hạo này vô cùng nổi tiếng ở Nam Thành.
Sao bọn họ lại không biết kia chứ?
Nhưng dù sao đây cũng là đại viện nhà họ Tôn, bọn họ còn là nhân viên bảo vệ của nhà họ Tôn nữa.
Họ không thể vì uy danh của anh mà tắc trách, bèn lắc đầu nguầy nguậy.
“Xin lỗi, nếu hai vị có việc gì thì hãy đến công ty. Gia chủ của chúng tôi từng căn dặn, nhà riêng không cho phép người lạ đến thăm”.
Đôi mắt của Trần Thiên Hạo bỗng híp lại.
Thấy anh định cương quyết xông vào, Tiền Cẩm Lâm bèn đưa tay chặn lại và lặng lẽ lắc đầu.
Bọn họ đến đây để xin nhân sâm, nếu tự tiện xông vào thì sẽ vuột mất cơ hội này.
“Làm phiền hai anh, chúng tôi thật sự có chuyện gấp cần tìm gia chủ nhà họ Tôn. Các anh có thể châm chước một lần không?”
Tiền Cẩm Lâm tiến đến nài nỉ.
Hai bảo vệ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu.
Đúng lúc này.
Tôn Hữu Tài vừa từ ngoài trở về.
Nhác thấy Trần Thiên Hạo đứng trước cổng đại viện, gã ta bèn ngẩn ra.
Gã ta còn tưởng chuyện nhà họ Tôn hợp sức trấn áp Trần Thiên Hạo đã bị đối phương biết được, lập tức đi vài bước rồi nép sang một bên.
“Chuyện gì vậy?”
Sau khi đeo kính râm vào, Tôn Hữu Tài kẹp chiếc túi màu đen dưới cánh tay, cất giọng hỏi bảo vệ.
Bảo vệ cũng thuật lại rằng họ muốn gặp gia chủ.
Tôn Hữu Tài ngây người.
Nhưng gã ta không dám lại gần Trần Thiên Hạo, mà đứng ngay trước mặt bảo vệ, dè dặt hỏi.
“Họ Trần kia, mày cũng biết quan hệ của tao với mày như thế nào rồi, mày còn đến tìm ông nội tao làm gì hả?”
Trần Thiên Hạo trừng mắt nhìn lại, làm Tôn Hữu Tài sợ đến nỗi trốn ra sau lưng bảo vệ.
“Đây là đại viện nhà tao, chẳng lẽ mày còn muốn đánh tao?”
Trần Thiên Hạo thật sự quên mất việc mình từng đánh gã này.
Thế nên lúc đến đây, anh chẳng hề nghĩ đến chuyện sẽ có một trở ngại lớn đến vậy.
Xem ra bây giờ phiền phức rồi đây.
Hay là cướp luôn?
Hai bên chẳng có hận thù sâu nặng gì, Trần Thiên Hạo không thể làm chuyện như thế.