Chương 192
Cô ta không nhịn được dò hỏi.
“Anh có thể nói cho tôi biết anh có thân phận gì ở Đông Hoang không? Tôi thấy anh có thể dễ dàng tìm được thần y Tiết Thiên Linh, chắc hẳn thân phận của anh không đơn giản”.
Trần Thiên Hạo quay sang nhìn cô ta.
Sau đó nhếch miệng cười nhạt một tiếng.
“Nếu tôi nói tôi là chiến thần Đông Hoang, cô có tin không?”
“Tôi tin!”
Cô ta gật đầu đáp.
Đây là lòng tin đến từ nội tâm của cô ta.
Trong lòng cô ta, Trần Thiên Hạo chính là chiến thần mà cô ta hằng ngưỡng mộ!
Núi Đông Sơn!
Nằm ở phía Tây Đông Hoang.
Nghe nói.
Chỉ cần vượt qua đỉnh núi Đông Sơn là sẽ tới được Đông Hoang.
Người dân cả nước tôn kính đội quân Đông Hoang là bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc thù của nơi này.
Khác với những nơi khác, muốn đến Đông Hoang phải đi qua đỉnh núi Đông Sơn cao hơn năm nghìn mét so với mực nước biển.
Ba phía còn lại của Đông Hoang chính là đất đai bằng phẳng của quân địch.
Dựa theo quy hoạch tác chiến, núi Đông Sơn được coi như một tấm lá chắn tự nhiên.
Chỉ cần đánh tan quân địch một bên dãy núi là sẽ đẩy lùi được kẻ xâm lược.
Nhưng chiến thần Đông Hoang đã từng nói.
Lãnh thổ nước Hoa, một phần cũng không thể bị xâm phạm.
Nếu phòng thủ ở núi Đông Sơn sụp đổ thì đồng nghĩa với việc bị mất đi một vùng lãnh thổ Đông Hoang.
Vậy nên mặc cho điều kiện tiếp tế khó khăn, bốn bề bị địch bao vây.
Chiến thần Đông Hoang cùng với quân lính dưới trướng mình vẫn kiên trì đánh lui hàng triệu quân địch từ ba nước láng giềng.
Chiến tích lừng lẫy vang dội khắp nước Hoa.
Đương nhiên Tiền Cẩm Lâm cũng biết về sự tích này.
Bọn họ ngày càng đến gần núi Đông Sơn.
Nội tâm của cô ta càng trở nên kích động.
Không nhịn được muốn được đứng trên đỉnh Đông Sơn, ngắm nhìn toàn bộ vùng đất Đông Hoang hùng vĩ.
Hai ngày sau.
Rốt cuộc bóng dáng núi Đông Sơn cũng hiện ra trước mắt.
Trần Thiên Hạo thầm cảm thán trong lòng.
Tôi lại trở về rồi.
Trần Thiên Hạo còn nhớ rõ.
Lúc ấy đã tìm được nhân sâm ở gần miệng núi lửa phía Bắc núi Đông Sơn.
Còn về việc sao lại tìm được nhân sâm thì nói cho cùng cũng là nhờ một nhân tố.
Địa hình phía Bắc núi Đông Sơn cực kỳ hiểm trở.
Ở độ cao hơn năm nghìn mét so với mực nước biển, nhiệt độ cực thấp hình thành nên băng tuyết trơn trượt, hơn nữa còn chẳng có lấy một con đường hẳn hoi có thể đi được.
Toàn bộ đều là vách đá dựng đứng.
Trong lòng Trần Thiên Hạo sinh ra cảm giác chống cự mãnh liệt với việc nhắc lại chuyện cũ.
Khi đó để tìm được nhân sâm, quân đội Đông Hoang đã phải tìm kiếm khắp vùng núi, nguy hiểm trùng trùng. Chỉ trong quá trình đi hái nhân sâm ở miệng núi lửa phía Bắc Đông Hoang đã có bốn, năm anh em binh lính phải bỏ mạng.
Có thể nói.
Đây là nỗi đau không thể nào nguôi ngoai trong lòng anh.
Chiếc ô tô đi tới dưới chân sườn núi phía Bắc Đông Sơn liền dừng lại.
Trần Thiên Hạo vô cùng quen thuộc với địa hình nơi đây.
Tìm một cái thôn nhỏ nghỉ ngơi trước đã.
“Nhân sâm ở trên núi sao?”