Đông Hoang Thần Vương

Chương 193



Chương 193

Tiền Cẩm Lâm ngẩng đầu ngước nhìn đỉnh núi Đông Sơn ẩn hiện giữa làn mây trắng, vô thức hỏi.

Anh khẽ gật đầu.

Giơ tay chỉ vào sườn núi phía Bắc.

“Ở đó có một miệng núi lửa. Gần đó từng xuất hiện một cây nhân sâm ngàn năm tuổi. Nếu chúng ta may mắn có lẽ sẽ tìm được”.

Tiền Cẩm Lâm híp mắt nhìn theo hướng anh chỉ, nhưng không thể nhìn ra được cái gì.

Cô ta lấy kính viễn vòng nhìn thử, chỉ thấy một mảng trắng xóa. Mây mù và tuyết trắng chưa tan lẫn vào nhau, che kín tình trạng địa hình ở trên đó.

Thế nhưng cô ta cũng đã từng leo núi, biết màn sương mù tuyết trắng kia sẽ rất khó vượt qua.

Cũng tức là độ nguy hiểm cực kỳ cao.

Cô ta nhìn sang Trần Thiên Hạo, không khỏi thấy cảm động.

Ở sườn núi phía Bắc Đông Sơn.

Có thảm thực vật phong phú, không một vết chân.

Ở đây rất ít xuất hiện bóng người. Trong suốt năm năm ở Đông Hoang, anh cũng chưa từng vào đây.

Quả thực địa hình nơi đây quá phức tạp.

Ngoại trừ các đầm lầy do một lượng lớn lá cây rụng xuống phân hủy tạo thành, ở đây còn có cực nhiều rắn rết côn trùng độc.

Hơn nữa vào đêm khuya, ở đây còn phát ra tiếng gầm rú từ đủ loại thú hoang như sài lang hổ báo.

Bệnh tình của nhóc 13 rất nguy kịch, không thể chờ thêm được nữa.

Hai người họ chỉ nghỉ ngơi ăn uống qua loa rồi tranh thủ sắc trời chưa tối mịt, nhanh chóng leo núi.

Trần Thiên Hạo rèn luyện lâu năm, Tiền Cẩm Lâm cũng đã trải qua không ít huấn luyện khắc khổ nên ban đầu hai người di chuyển rất nhẹ nhàng.

Dọc đường đi, hai người cùng dìu dắt nhau tiến lên.

Sắc trời ngày càng tối, giữa rừng cây xanh tốt lắc lư trong gió thỉnh thoảng lại hắt ra tia sáng từ những kẽ lá trên gốc cây đại thụ.

Tiền Cẩm Lâm giơ tay lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt.

Cố gắng kéo quần áo che kín người.

Mồ hôi là do đường đi mệt nhọc, thế nhưng bọn họ càng leo lên cao, nhiệt độ không khí càng giảm dần xuống.

Cô ta cắn răng uống một ngụm nước khoáng rồi tiếp tục leo lên.

“Phập!”

Cô ta vừa mới đạp chân xuống đã ngập sâu trong bùn lầy.

Sắc mặt của cô ta trở nên hoảng loạn.

“Mau kéo tôi ra với”.

Trần Thiên Hạo cũng giật nảy mình.

Anh nhấc một cây gậy thật dài ở dưới đất lên, chọc mạnh xuống mặt đất, kiểm tra chắc chắn là đất cứng mới giẫm lên tới gần cô ta.

Anh thử cố gắng kéo lên, thế nhưng đầm lầy như bùn nhão kia không chịu nhả người.

Anh kéo mạnh đến nỗi Tiền Cẩm Lâm không ngừng la hét nhưng cô ta vẫn chưa rút được chân ra ngoài.

“Tôi mất cảm giác ở chân rồi”.

Một lát sau, giọng nói bất an của cô ta vang lên.

Trái tim của anh bỗng siết chặt.

Trần Thiên Hạo đoán có lẽ là do áp lực trong đầm lầy quá lớn khiến mạch máu dưới chân cô ta bị tắc nghẽn, máu không lưu thông được.

Nếu cứ tiếp tục tình trạng này trong thời gian dài, e là chân sẽ bị hoại tử.

Anh ngẫm nghĩ hồi lâu.

Anh dứt khoát xông lên ôm lấy cô ta từ phía sau.

Hai tay vòng qua ngực cô ta ôm chặt, hạ thấp người dùng sức nhấc lên.

“Soạt!”

Cả người Tiền Cẩm Lâm bị nhấc bổng lên cùng với cái chân dính đầy bùn đất.

Do anh dùng sức quá mạnh nên cô ta dán sát người vào lòng anh. Cả hai ngã ngửa ra phía sau.

“Cộc!”

Trần Thiên Hạo tức tốc lật người lại, cái ót va và mặt đất cứng cáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.