Chương 199
Giờ phút này, rốt cuộc anh cũng ý thức được tại sao năm xưa có nhiều anh em binh lính bỏ mạng trong lần hành động lấy nhân sâm như vậy.
Có lẽ cây nhân sâm đó cũng mọc ở trong vách đá sâu hun hút như thế này.
“Ngao!”
Hơn hai chục con sói tuyết đứng cách đó chừng trăm mét đồng loạt tru lên.
Anh sa sầm mặt nhìn chằm chằm lũ sói.
Thì thấy bọn chúng ngậm miệng, bỏ chạy tan tác khắp bốn phía.
Chỉ trong chốc lát, một chàng trai trẻ mặc quân phục màu xanh lục chợt xuất hiện.
Trông cậu ta chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên gò má non nớt có vài vết sẹo khá chói mắt.
Cậu ta nghiêng chiếc ba lo màu xanh đang đeo trên vai, cẩn thận lôi ra một cây nỏ sau khi nhìn thấy Trần Thiên Hạo.
“Các người là ai?”
Cậu ta quát lớn một tiếng.
Anh nhìn chằm chằm chàng trai trước mắt, cảm thấy có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Anh nhanh chóng nhớ ra thân phận của đối phương.
Không nhịn được hô lên.
“Tam Nha Tử”.
Nghe thấy anh gọi tên mình, chàng trai hơi bất ngờ.
Cậu ta hạ nỏ xuống, nhíu mày quan sát Trần Thiên Hạo thật kỹ.
Hồi lâu sau, cậu ta lại giơ nỏ lên.
“Anh là ai? Tôi không biết anh”.
Người bảo vệ của nơi này, vua của Đông Sơn.
Tam Nha Tử trên nền tuyết.
Mặc dù cậu nhóc này còn nhỏ tuổi nhưng lại có danh tiếng vang dội khắp Đông Hoang.
Lần đầu tiên đội quân Đông Hoang bôn ba trên núi Đông Sơn, tiến quân vào Đông Hoang đã gặp phải khó khăn trắc trở không kém cuộc hành quân mấy trăm cây số.
Rất nhiều chiến sĩ phải hi sinh tính mạng.
Tam Nha Tử sống cùng ông nội ở trong núi. Theo lời kể lại của ông nội, ngày xưa nhà họ phải chạy trốn chiến tranh nên mới trốn tới nơi này.
Rồi cứ thế sinh sống ở đây.
Sau khi Tam Nha Tử xuất hiện, dẫn đường đưa đội quân Đông Hoang đi qua con đường hiểm trở, vượt qua tấm lá chắn tự nhiên do núi Đông Sơn tạo ra bằng tốc độ nhanh nhất.
Toàn bộ quân Đông Hoang đều cực kỳ biết ơn cậu ta. Ngược lại cậu ta cũng rất sùng bái đội quân anh dũng này.
Nhưng bởi vì lúc ấy còn quá nhỏ nên đội quân đã từ chối yêu cầu nhập ngũ của cậu ta.
Tuy nhiên ở trên núi Đông Sơn, cậu ta có bản lĩnh hơn người nên đã được trao tặng danh hiệu vua của Đông Sơn.
Từ đó.
Tam Nha Tử nhận lấy trách nhiệm tuần tra bảo vệ Đông Sơn, đề phòng quân địch leo lên núi đánh lén.
Trần Thiên Hạo mới chỉ gặp cậu ta đúng một lần.
Nhưng cậu ta có thân phận đặc thù nên anh chỉ cần nhìn một lần đã nhận ra ngay.
Còn Tam Nha Tử lại không thể nhận ra thân phận của anh.
Bởi vì cậu ta chưa từng nhìn kỹ gương mặt của Trần Thiên Hạo. Bởi vì năm xưa khi được gặp mặt chiến thần Đông Hoang, cậu ta vừa kích động vừa e sợ, suốt quá trình đều không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh lấy một lần.
“Chúng tôi là người dân trong thôn dưới chân núi, lên đây để hái thuốc chữa bệnh”.
Tiền Cẩm Lâm nhanh trí lên tiếng giải thích.
Dù sao cây nỏ trong tay đối phương cũng không phải đồ chơi.
Cho dù Trần Thiên Hạo giỏi đánh đấm đến đâu cũng không thể thắng được tên nỏ.
Tam Nha Tử hơi cau mày, tỏ vẻ cảnh giác.
Người dân bình thường nào lại leo lên từ sườn núi phía Bắc khó leo nhất để hái thuốc chữa bệnh?
Chỉ sợ chưa kịp cứu được ai thì bản thân đã bỏ mạng rồi.
Cậu ta không tin, nhưng lại sợ mình sẽ đánh nhầm người tốt.
Cậu ta bèn đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo.