Chương 220
“Ám Dạ là một tổ chức bí ẩn, tôi không rõ nó do ai nắm giữ”.
Một tiếng thở hổn hển đầy nặng nhọc vang lên.
“Tôi chỉ là một đà chủ phân đà bé nhỏ, chỉ biết người liên lạc trên mạng là đường chủ, đường chủ là ai thì tao không rõ”.
“Nói về ký hiệu đầu sói kia đi”, Trần Thiên Hạo thờ ơ nói.
Kẻ đeo mặt nạ kia thoáng do dự, như thể nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên bật cười.
“Ký hiệu trên mấy bộ trang phục ấy à?”
Trần Thiên Hạo gật đầu.
“Tôi không rõ ký hiệu ấy có nghĩa là gì. Khi vừa đến Nam Thành, đã có người tặng chúng cho bọn tôi”.
“Tặng ư?”
Trần Thiên Hạo ngẩn người.
Thoắt cái, mọi suy đoán của anh đã bị phá vỡ.
Vốn dĩ, anh còn tưởng đầu sói là ký hiệu của Ám Dạ.
Khi người của nhà họ Triệu mua chuộc sát thủ của Ám Dạ để giết ông Trần, cũng đã bất ngờ để lại ký hiệu ấy.
Bây giờ xem ra, mọi chuyện không như anh đã nghĩ.
“Nói cho tôi biết, đó là ai?”, Trần Thiên Hạo cất tiếng hỏi.
Kẻ đeo mặt nạ kia đột nhiên cười to. Hắn nhìn Trần Thiên Hạo, đoạn lắc đầu.
“Tôi sẽ không nói cho cậu biết. Tôi muốn cậu phải sống trong đau khổ, không bao giờ tìm được đáp án mà cậu mong muốn”.
Dứt lời, cơ thể hắn bỗng cứng đờ lại, máu đen chảy ra từ miệng.
Đôi mắt của kẻ đeo mặt nạ dần dần mất đi ánh sáng, rồi chết hẳn.
Trần Thiên Hạo dùng chân đá văng mặt nạ. Đối phương là một người đàn ông trung niên, có một vết sẹo nổi bật chạy dọc từ trái sang phải trên mặt.
Cùng lúc ấy.
Thanh Long, Chu Tước đã chém chết ba võ sĩ áo đỏ, cũng bị một số vết thương ngoài da.
Như thế đã đủ chứng minh Ám Dạ mạnh đến mức nào.
Một phân đà bé nhỏ mà đã có những sát thủ cao siêu/có năng lực cao đến vậy.
Trong lồng sắt, Kẻ Ác được cứu ra, tuy không nhìn thấy Trần Thiên Hạo nhưng vẫn quỳ xuống dập đầu với anh.
Hắn nói.
“Thưa chủ nhân , người này không phải là người của Ám Dạ mà tôi biết”.
“Vậy cậu có manh mối về người đó hay không?”, Trần Thiên Hạo lãnh đạm hỏi.
Kẻ Ác lắc đầu.
Đoạn, hắn chống tay xuống đất, không kìm được nước mắt.
“Tôi đã trở thành kẻ tàn phế, e rằng sau này không phục vụ cho chủ nhân được nữa”.
“Chỉ cần cậu không nhận thua thì chắc chắn sẽ luôn làm được”.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng trả lời, khiến vẻ mặt của Kẻ Ác thoắt cái đã vui vẻ hẳn lên.
Sau đó, Trần Thiên Hạo tiến đến kiểm tra thương tích của Lưu Tiểu Nguyệt và Tiền Cẩm Lâm.
Sau khi kiểm tra, anh thấy cả hai chỉ bị hoảng sợ quá mức và không bị thương gì khác.
Vì trên người vốn đã có vết thương, nên lúc này trông Tiền Cẩm Lâm rất tiều tuỵ.
Sau khi anh cởi trói cho họ, Lưu Tiểu Nguyệt chợt nhíu mày tỉnh dậy.
Người đầu tiên mà Lưu Tiểu Nguyệt nhìn thấy chính là Trần Thiên Hạo. Cô oà khóc và ôm chầm lấy anh.
“Thiên Hạo, hức hức…”
“Em đã nghĩ là sau này không còn được gặp anh nữa”.
Chẳng hiểu sao Trần Thiên Hạo lại thấy rất đau lòng. Anh vươn tay lau nước mắt cho cô.
“Không sao rồi, Tiểu Nguyệt”.
Liếc nhìn Tiền Cẩm Lâm còn đang hôn mê, vẻ mặt của Lưu Tiểu Nguyệt trở nên lạnh tanh, bèn rời khỏi vòng tay của Trần Thiên Hạo.
“Tiểu Nguyệt, chuyện không như em nghĩ đâu. Lẽ nào em vẫn không tin anh?”
Thấy sắc mặt của Lưu Tiểu Nguyệt tệ quá, Trần Thiên Hạo bèn kể cho cô nghe về chuyện gặp gỡ Tiền Cẩm Lâm và cả cuộc đời bi thảm của cô ta.